Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 58: Chương 58




Bởi vì Kiều Tri Viễn, thái độ lão đại tên Cương ca kia đối xử với các cô quả thật dịu dàng tới cực điểm, thậm chí mang theo chút cẩn thận dè dặt.

Một người đàn ông cao trên một mét 85, vô cùng cường tráng, thậm chí trên mặt còn có vài ba vết sẹo, cười cứ như bông hoa...

Ôi, còn có chút nổi da gà.

Nhưng cũng nhờ những manh mối do anh ta và những người khác tiếp xúc nhiều với anh kế của Vân Cẩm Thời cung cấp, cuối cùng Vân Cẩm Thời cũng lấy được thứ mình muốn, nhân tiện cũng biết được rốt cuộc anh kế đạt được hợp tác với người nào.

Giang Trấn.

Là kẻ muốn quy tắc ngầm Vân Cẩm Thời lại bị cự tuyệt, vì bức ép Vân Cẩm Thời vâng theo mà phong sát cô.

Tuy rằng hiện giờ anh kế khốn cùng, nhưng trước kia cũng từng có tiền, có một vài bạn bè xấu là đại thiếu gia có tiền, tuy rằng sau khi hắn ta nghèo túng, những người bạn này cũng không quan tâm tới hắn ta nữa, nhưng hắn vẫn có thể dưới tình huống không biết xấu hổ, miễn cưỡng chen vào thứ gọi là xã hội thượng lưu.

Đúng là dựa vào điều này, hắn mới tình cờ gặp được Giang Trấn, Giang Trấn cũng không nghĩ hắn thật sự có thể mang Vân Cẩm Thời tới, chẳng qua là dùng ngữ điệu đùa giỡn nói với hắn, chỉ cần hắn có thể đem người tới sẽ cho hắn tiền.

Anh kế lại xem chuyện này trở thành con đường tuyệt hảo để có tiền, nghĩ hết mọi biện pháp cũng phải đem Vân Cẩm Thời tới.

Vân Cẩm Thời biết rõ, đánh rắn phải đánh chết, tuyệt đối không thể giữ lại một hơi thở cho hắn, bởi vậy điều tra vô cùng nghiêm túc, khiến cho người ta bất ngờ chính là, bản thân cha con kia cũng không tính là thứ tốt lành gì, con trai tuổi còn nhỏ đã muốn có phụ nữ, cha biết được chẳng những không ngăn cản thậm chí còn giúp đỡ.

Một đôi cha con như vậy, gốc rễ có thể sạch sẽ được sao?

Thế nhưng sau khi mấy người các cô cùng điều tra, lấy được một ít chứng cứ, đều thấy mà ghê người, anh kế của cô có tiền án, lúc còn chưa trưởng thành bởi vì đua xe suýt nữa đã đâm chết người, bồi thường không ít tiền mới có thể đè chuyện xuống.

Hơn nữa hắn thật sự hại một cô gái, khi đó hắn trộn lẫn cùng một đám bạn bè xấu, thật là chuyện gì cũng dám làm, hít ma túy, đánh người đều là chuyện nhỏ.

Mà việc này toàn bộ đều do cha hắn hỗ trợ dọn dẹp, nếu không tiền trong nhà cũng sẽ không mất nhanh như vậy.

"Đến lúc đó có thể tôi sẽ hỏi mượn cậu ít tiền." Vân Cẩm Thời nói.

"Không đủ thì tìm tôi cũng được, bạn của Du Lê chính là bạn của tôi." Kiều Tri Viễn muốn thể hiện, hận không thể trực tiếp lấy ví tiền của mình đập xuống, cho Vân Cẩm Thời tùy ý tiêu.

"Cậu biết tôi vĩnh viễn sẽ không từ chối cậu mà, trong lòng tôi quan hệ giữa chúng ta không chỉ là bạn bè, chúng ta là người thân." Du Lê đứng lên, vỗ vỗ vai cô: "Lúc trước nếu không có lời nói của cậu... Tóm lại, bây giờ cậu chịu tìm tôi hỗ trợ tôi rất vui vẻ, đừng nghĩ nhiều như vậy, sẽ thuận lợi thôi."

Kiều Tri Viễn có một chút giấm chua, nhưng nhận thức sâu sắc được Vân Cẩm Thời có địa vị thế nào trong lòng Du Lê, bởi vậy càng thêm dốc sức: "Chứng cứ còn lại thì... khụ khụ, bạn bè của tôi sẽ giúp đỡ, loại rác rưởi này nên ở trong ngục giam mãi cho đến khi chết già, tôi cũng không nhìn được."

Vì thế vào lúc người đàn bà vẫn đang mơ một giấc mộng đẹp lấy được tiền từ Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời các cô đã liên hệ tới một số người bị hại, trong những người bị hại này có người đã bị tiền giải quyết, có người bị quyền thế giải quyết.

Nhất là nhóm người sau, bọn họ không muốn đòi tiền, chỉ muốn một lẽ công bằng, nhưng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Bọn họ cũng không biết người tổn thương bọn họ kia hiện giờ đã nghèo túng, bởi vậy khi Vân Cẩm Thời liên lạc đến bọn họ nói ra chân tướng, bọn họ đều rất sẵn lòng đứng ra, nghênh đón công chính tới muộn.

Vân Cẩm Thời dùng thời gian vài ngày mới liên hệ hết đa số người bị hại, hầu hết mọi người đều đồng ý đứng ra, có một hai người nhận được số tiền lớn, không chịu nhắc lại chuyện quá khứ, Vân Cẩm Thời cũng sẽ không cưỡng cầu.

Trong lúc này mẹ cô còn gọi điện thoại đến, Vân Cẩm Thời căn bản không nhận, mãi đến khi nhóm người bị hại liên hợp lại, đi tố cáo đôi cha con kia.

Có nhân chứng có vật chứng, muốn đòi được công bằng thật sự không khó đến vậy.

Thời điểm mở phiên tòa Vân Cẩm Thời không đi, bởi vì gần như đã biết kết quả, dưới tình huống chứng cứ rõ ràng như thế, nếu hai người bọn họ còn có thể trở mình, vậy Vân Cẩm Thời trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống được rồi.

Ngày mở phiên toà Vân Cẩm Thời vốn đang ở phim trường đóng phim, không biết vì sao Mạnh Thiệu Kỳ đột nhiên kết thúc công việc sớm, Vân Cẩm Thời đi ra ngoài mới biết được Du Lê đến đây, trên xe còn chở cả Đường Đường.

"Đi uống rượu không?" Cô thò đầu ra từ cửa kính xe: "Xem như chúc mừng một chút."

"Được." Vân Cẩm Thời cũng lên xe theo, có lẽ Kiều Tri Viễn có một cái ra đa, lúc Du Lê xuất hiện gần đó cô ấy có thể phát hiện được, Vân Cẩm Thời đang chuẩn bị lên xe, cô ấy đột nhiên lao tới: "Mọi người muốn đi đâu vậy? Xem kết quả xét xử sao? Có muốn đưa tôi đi cùng không?"

"Bọn tôi đi uống rượu." Du Lê rối rắm một chút, nghĩ cô ấy cũng giúp đỡ không ít, không thể không biết xấu hổ đối xử lạnh lùng với cô ấy như trước kia: "Muốn đi cùng không?"

"Muốn!" Kiều Tri Viễn mặt mày rạng rỡ, vèo một tiếng đã lên xe: "Để tôi mời khách cho!"

Trong lòng cô ấy thật sự rất vui vẻ, đặc biệt cảm kích Vân Cẩm Thời, nếu không bởi vì chuyện này của Vân Cẩm Thời, quan hệ giữa cô ấy và Du Lê đến giờ vẫn còn duy trì ở trạng thái xấu hổ không xa không gần.

Trong lòng Du Lê có người, dù cho người kia đã mất, cô cũng không chịu mở rộng lòng với một người nữa, bởi vậy người có ý định theo đuổi cô đều bị cô từ chối đến cách xa nghìn dặm.

Kiều Tri Viễn xem như người đầu tiên có thể thành công đột phá vòng vây, đến gần cô hơn một chút.

Kiều Tri Viễn có thể không vui hay sao? Có câu tục ngữ là gần quan được ban lộc, nếu có thể gần quan, bất luận là có thể được ban lộc hay không, ít nhất so với lúc trước ngay cả tới gần cũng không được đã tốt hơn rất nhiều.

Cô ấy đã rất vui vẻ, hỗ trợ tính là gì, mời khách tính là gì, cô ấy vui vẻ là đủ rồi.

Du Lê và Vân Cẩm Thời đến khách sạn thường đi kia, sau khi gọi món xong bọn họ gọi mấy chai rượu, lại gọi cho Đường Đường một ly nước trái cây, Du Lê còn đang cười: "Đường Đường, em phải nhanh lớn lên."

Cô tràn ngập một loại ý tứ ám chỉ nói: "Đợi khi trưởng thành là em có thể cùng bọn chị uống rượu, không cần uống nước trái cây."

Đường Đường rất căng thẳng, dù sao nghe vào tai cô ấy sẽ không phải ý tứ này, cô gái nhỏ rất ngoan, không ngừng gật đầu, Vân Cẩm Thời còn đặc biệt gọi một chai sữa bò: "Cũng đừng uống nước trái cây, uống sữa đi, không phải hai ngày nay dạ dày khó chịu sao?"

"Vâng vâng vâng, được ạ." Đường Đường ngoan ngoãn nói.

A Thời bảo cô ấy uống cái gì cô ấy đều sẽ uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.