Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 64: Chương 64




Nếu bình thường cô tuyệt đối sẽ không do dự, nhưng đêm qua vừa mới...

Vân Cẩm Thời do dự thật lâu, mãi cho đến khi sắp lên máy bay, lúc này mới gọi một cuộc qua, âm thanh bên kia điện thoại nho nhỏ, dường như còn có chút khẩn trương: "Alo..."

"Chị... chị có vài cảnh phải quay ngoại cảnh, có thể phải ở bên ngoài một khoảng thời gian, em ngoan ngoãn nghe lời Du Lê, chờ chị trở lại." Vân Cẩm Thời càng nói càng thuận: "Chờ chị trở lại, sẽ cho em đáp án."

Đường Đường ngây ngẩn, càng dùng sức nắm điện thoại, lát sau mới đáp một tiếng nho nhỏ.

"Trong khoảng thời gian này em cũng suy nghĩ lại một chút, được không?"

"Vâng..."

Sau khi Vân Cẩm Thời cúp máy, cảm giác nội tâm vô cùng nặng nề cũng thoải mái hơn chút, tối qua cô cũng không được ngủ ngon, sau khi lên máy bay làm ổ tại chỗ ngồi ngủ một giấc để lúc xuống máy bay có chút tinh thần.

Cô đi rất vội, cũng không mang theo thứ gì, mấy ngày hôm trước mới vừa tìm công việc mới cho Tôn Trọng, để anh ta làm trợ lý thêm một thời gian nữa, sau khi tích lũy một chút kinh nghiệm là có thể bắt đầu làm người đại diện.

Phòng làm việc nhỏ của bọn họ vừa mới thành lập, vừa lúc đang thiếu người đại diện, đến lúc đó nếu ký kết với người mới, có thể để anh ta dẫn dắt.

Vân Cẩm Thời che chắn bản thân thật kín đáo, bởi vậy lúc lên xuống máy bay cũng không ai phát hiện cô là gương mặt quen thuộc, cô tới sớm nhất, ở khách sạn một ngày, ngày hôm sau nhóm người Mạnh Thiệu Kỳ mới đến.

Lúc quay ngoại cảnh khá là mệt mỏi, trong lòng Vân Cẩm Thời có chuyện, vừa mới bắt đầu đã NG hai ba lượt, Mạnh Thiệu Kỳ cũng không nhịn được, kéo cô tới một góc nhỏ: "Cô xảy ra chuyện gì vậy? Đi quay ngoại cảnh cứ như chạy trốn, lại cứ như có chuyện trong người, lực chú ý cũng không tập trung."

"Không có gì." Vân Cẩm Thời có miệng nhưng khó trả lời, cũng không thể nói "Đứa nhóc tôi nuôi thổ lộ với tôi, bây giờ tôi có chút choáng váng đầu óc" chứ?

"Có thể là hai ngày trước không ngủ ngon, trạng thái không tốt lắm, chiều nay tôi xin nghỉ một buổi, về ngủ một giấc thật ngon được không?"

"Được được được, giờ cô trở về đi, có cần tôi mua chút thuốc ngủ cho cô không?"

"Không cần..." quả thật Vân Cẩm Thời có chút ngủ không đủ giấc, dù sao trong lòng có việc, buổi tối ngủ không ngon, trên đường về cô do dự một chút, mua chút thuốc ngủ, bác sĩ còn dặn cô uống nửa viên là được, đừng uống nhiều.

Sau khi cô trở về khách sạn thì uống thuốc ngủ, lại ăn chút gì, quả nhiên rất nhanh cơn buồn ngủ đã đến, sau đó ngủ một giấc từ bốn năm giờ chiều tới chín giờ sáng hôm sau, thức dậy thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, là loại gọi hơn mười giây rồi cúp máy, là Đường Đường gọi.

Cô gọi lại, điện thoại vừa kết nối liền nhanh chóng giải thích: "Không phải chị cố ý không nhận, ngủ say quá nên không nghe thấy."

Điện thoại bên kia vang lên tiếng Du Lê: "Người đang thu âm bài hát bên trong, cậu nói với tôi có ích lợi gì đâu, yên tâm đi, trong nhà không có chuyện gì, em ấy chỉ muốn hỏi xem cậu đến nơi chưa, ăn ngon ngủ ngon không, hì hì, cũng có thể chỉ là muốn nói chuyện với cậu thôi."

Dù sao hai người các cô chưa từng tách xa nhau như vậy, nếu không Đường Đường cũng sẽ không khẩn trương và sợ hãi, vượt qua sự xấu hổ của bản thân, chủ động gọi điện thoại cho cô sau khi đã tỏ tình.

"... Biết rồi, cậu nói với Đường Đường đi, tôi tới rồi, rất tốt." Vân Cẩm Thời nhạt nhẽo nói: "Các cậu thu âm đi."

Ca khúc cần thu âm là do chính tay Du Lê viết làm quà sinh nhật cho Đường Đường, nói cách khác, Đường Đường sắp debut.

Ra mắt làm ca sĩ, ca khúc đầu tiên chính là do Du Lê sáng tác, đãi ngộ này đã là vô cùng tốt, chỉ cần tuyên truyền thích hợp, không lo không có người nghe.

Sau khi cúp máy Vân Cẩm Thời ngồi yên trong chốc lát, cảm thấy bản thân gần đây thật sự là quá thất thố, cũng có chút không giống bản thân, như vậy không tốt.

Nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, trạng thái tốt hơn nhiều, ít nhất không giống hôm qua không thể tập trung lực chú ý, cả người đều có vẻ có chút ngây dại.

Vân Cẩm Thời vốn nghĩ sau khi rời khỏi có thể suy nghĩ lý trí một chút chuyện giữa hai người, lúc thật sự đi quay phim liền phát hiện, bởi vì mỗi ngày đều phải nghiêm túc quay chụp, nhập diễn rất sâu, lại mệt đến không chịu được, thật sự không có nhiều thời gian để suy xét nhiều thứ.

Chẳng qua tuy rằng không có thời gian suy nghĩ, nhưng theo từng ngày trôi qua, kinh ngạc và bối rối ban đầu cũng dần được thay thế bởi bình tĩnh.

Mấy câu nói cuối cùng kia của Du Lê vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cô.

Nếu một ngày nào đó Đường Đường bỗng nhiên dẫn một người đến nói với cậu, em ấy yêu đương, trong lòng cậu sẽ nghĩ thế nào?

Đừng lo nghĩ chuyện khác, cậu chỉ cần cho câu hỏi này một đáp án là được.

Vân Cẩm Thời nghĩ rất nhiều lần, lần đầu tiên cô nghĩ, vậy cô sẽ chúc phúc.

Nhưng sâu trong nội tâm dường như có một âm thanh bí ẩn nói với cô, cô sẽ không, cô sẽ không vui, cô sẽ không đồng ý.

Không chỉ có dục vọng chiếm hữu, còn có... còn có một chút gì đó không rõ trộn lẫn bên trong.

Cô thật sự có thể mỉm cười buông tay, chúc phúc cho Đường Đường và người khác ở bên nhau sao?

Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này, cả người cô cũng thoải mái hơn nhiều, bối rối và kinh ngạc ban đầu cũng không phải bởi vì hai người con gái ở bên nhau không thích hợp, mà là bởi vì luân thường.

Cô luôn xem Đường Đường là đứa bé do chính tay mình nuôi lớn, vậy hai người các cô ở bên nhau không phải sẽ cho người ta cảm giác rối loạn luân thường sao?

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, thời điểm Đường Đường đến bên cạnh cô cũng đã sắp 17 tuổi, tuổi tác giữa hai người chênh lệch chưa tới 10 tuổi, người cũng không phải do một tay cô nuôi lớn, nào có nhiều luân thường như vậy.

Sau khi nghĩ thoáng điều này, lại nghĩ đến câu hỏi, toàn thân như thay da đổi thịt vậy, cô thậm chí đã nghĩ đến, nếu đáp ứng Đường Đường thì sẽ thế nào?

Sau đó phát hiện đó là cuộc sống cô thích nhất, không có hôn nhân trói buộc, toàn bộ đều dựa vào tình cảm để ràng buộc, là người thân lại là người yêu, không cần lo lắng bị phản bội bị tổn thương, được người yêu toàn thân toàn tâm, cùng nhau vui vẻ, chia sẻ mọi thứ cùng nhau.

Hình như...

Hình như cũng không tệ.

Vân Cẩm Thời phát hiện, đã biết cả đời có thể không cách nào yêu đương bình thường một lần, cô có ám ảnh rất sâu sắc với đàn ông, thậm chí nghĩ đến quen một người bạn trai phải làm chuyện kia với anh ta sẽ có một cảm giác ghê tởm buồn nôn.

Đối với Đường Đường... Vân Cẩm Thời không biết đó có xem là thích hay không, rời nhau lâu sẽ nhớ, không muốn em ấy và người khác ở bên nhau, tràn ngập ham muốn chiếm hữu, ngẫm lại cùng Đường Đường... cũng sẽ không có bất kỳ phản cảm gì.

Thậm chí có một buổi tối, cô mơ thấy thời điểm lần đầu tiên gặp Đường Đường, thiếu nữ nhỏ bé sợ hãi được cô dắt về nhà, cô tự mình tắm rửa cho Đường Đường, thiếu nữ gầy gò cả người đều là sẹo, đứng dưới vòi hoa sen, làn da trắng như phát sáng, nước từ vòi sen rơi xuống, mang theo chút hơi nóng, sau khi chạm vào làn da em ấy lại bắn lên bọt nước nho nhỏ, ngay sau đó đọng thành giọt, trượt xuống theo làn da.

Rơi rơi, rơi rơi, một tiếng tí tách đập vào đầu quả tim Vân Cẩm Thời.

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, ngón tay xuyên qua tóc trên trán xoa xoa, vô cùng đau đầu nghĩ, cô hình như... có thể... có lẽ... có chút cong.

Sau đó lại cảm thấy bản thân có chút cầm thú, sao có thể... sao có thể mơ thấy cảnh tượng như thế được?

Vân Cẩm Thời nhìn thời gian, hơn ba giờ sáng, vẫn có thể ngủ tiếp một lát, nhưng cô không ngủ được, ngồi trên giường trong đầu lộn xộn, tới giờ khắc này cô mới đột nhiên nhớ tới, cô rời khỏi như vậy, cho dù có Du Lê trấn an, với tính cách kia của Đường Đường trong lòng cũng sẽ rất lo lắng.

Vân Cẩm Thời có chút muốn về nhà, sau khi suy nghĩ cẩn thận đã muốn trở về nói chuyện với Đường Đường, nói về chuyện vốn từ rất nhiều năm về trước đã lập sẵn kế hoạch cuộc đời chuẩn bị cô độc cả đời, làm sao để nhét thêm một người vào.

Nhưng lúc này không thể trở về, chủ yếu là vì vẫn chưa quay xong, cô đã thêm quá nhiều phiền phức cho Mạnh Thiệu Kỳ, xin nghỉ cả một ngày, những thiết bị ở đoàn phim này không cần tiền sao?

Nhịn một chút nữa...

Nhịn một chút...

Rất nhanh là có thể về rồi.

Rất nhanh cái lông ấy! Ít nhất phải còn một tháng rưỡi, nếu quay không thuận lợi thậm chí còn lâu hơn.

Vân Cẩm Thời vẫn rất chuyên nghiệp, nhưng lại không muốn nói với Đường Đường chuyện quan trọng như vậy qua điện thoại, có những lời phải giáp mặt nói mới có thể, cô liền không khỏi có chút lo lắng.

Loại cảm xúc lo lắng này cũng mang vào việc quay phim bình thường của cô, tuy rằng ảnh hưởng không quá lớn với trạng thái của cô, nhưng chung quy vẫn có ảnh hưởng, ban đầu Mạnh Thiệu Kỳ cũng không nói gì, có một ngày thật sự không chịu được: "Cô nói với tôi trước đi, sao mỗi ngày cô đều yêu cầu tăng ca vậy? Cô muốn quay xong sớm một chút sao? Sao còn sốt ruột hơn cả đạo diễn là tôi vậy? Hay là cô có chuyện gì cần làm? Nếu một hai ngày có thể giải quyết thì tôi cho cô nghỉ, một hai ngày giải quyết không được thì cô chịu đựng cho tôi, tôi cũng không muốn tăng ca theo cô."

Đúng vậy, khoảng thời gian này Vân Cẩm Thời rất cần mẫn, mỗi buổi chiều đều là: Đạo diễn! Tôi cảm thấy trạng thái của tôi tốt lắm, cứ vậy mà kết thúc công việc rất đáng tiếc, không bằng chúng ta quay thêm hai cảnh đi!

Đạo diễn càng muốn quay xong sớm một chút, dù sao quay xong sớm một ngày liền tiết kiệm thêm một khoản tiền, nhưng ai có thể chịu được mỗi ngày tăng ca chứ, cũng không phải người máy, người máy còn phải nạp điện đấy!

Vân Cẩm Thời cũng không khỏi xấu hổ: "Có chút việc riêng muốn làm..."

"Nghỉ hai ngày đủ không?"

"Đủ, đủ rồi..."

...

Đường Đường ôm nhạc phổ đi về nhà, trước kia cùng Du Lê ra ngoài thu âm ca khúc, tới mỗi buổi chiều cô ấy đều muốn nhanh chóng về nhà, bởi vì vừa nghĩ đến sau khi về nhà là có thể nấu cơm cho A Thời sắp về nhà ăn, cô ấy liền tràn ngập động lực.

Nhưng gần đây A Thời ở ngoài quay ngoại cảnh, trong nhà chỉ có một mình cô ấy, chỉ có Du Lê thỉnh thoảng sẽ đến ở mấy ngày.

Một ngôi nhà mới lớn như vậy, lúc A Thời ở nhà chỉ cảm thấy ấm áp, A Thời không ở nhà, lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng, to lớn đến có chút đáng sợ.

Cô ấy chậm rãi đi về nhà, nhà mới bên này có thang máy, Đường Đường rất thích thang máy, cũng thích đi lên đi xuống rèn luyện thân thể một chút, dù sao cô ấy vẫn khá gầy yếu.

Đường Đường đi thật lâu, rốt cuộc cũng tới cửa, từ xa đã thấy bên cửa có một người đang đứng, cô ấy ngây người một chút, nhạc phổ trong tay rơi xuống đất.

Vân Cẩm Thời nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại có chút bất đắc dĩ nói: "Đi gấp quá, quên cầm theo chìa khóa..."

Cô gái nhỏ đứng nơi đó ánh mắt đỏ lên, dường như muốn đi đến ôm Vân Cẩm Thời một cái, lại có chút không dám, mãi đến khi Vân Cẩm Thời dang hai tay ra với cô ấy, cô ấy mới giống như chim bay về rừng vọt tới, lao mạnh vào trong lòng Vân Cẩm Thời.

___________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tôi là mẹ ruột!

Sau khi tuyến tình cảm xác định, sau đó cũng chỉ còn mấy vạn chữ tình tiết truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.