Sau khi cơm nước xong, ba người tụ lại cùng nhau nghe bài hát của Đường Đường, rất phù hợp với tuổi của cô ấy, nhẹ nhàng lại mang theo một chút phiền muộn đặc trưng của thiếu niên.
Vân Cẩm Thời rất nể mặt vỗ tay: "Chắc chắn nổi tiếng!"
"Tất nhiên rồi." Du Lê còn khoác lác hơn cô: "Ca khúc do chính tay tôi sáng tác có thể không nổi sao? Đương nhiên, giọng Đường Đường cũng rất êm tai, tuy rằng không có quá nhiều kỹ thuật nhưng tình cảm phong phú bất ngờ, tuổi này của em không cần quá nhiều kỹ thuật, thuần khiết tự nhiên mới là tốt nhất."
Đường Đường được khen mặt mày đỏ lên, lập tức vùi vào lòng Vân Cẩm Thời, níu lấy góc áo Vân Cẩm Thời không chịu ra.
Du Lê:...
"Chị khen em em còn tổn thương chị, đi đây đi đây, cái nhà này không thể ở lại được nữa!"
"Đi đi đi đi, tôi tiễn cậu đi."
Du Lê:...
Ngày hôm sau Vân Cẩm Thời liền mua vé máy bay cho hai người, định đưa Đường Đường đến đoàn phim, sau khi lên máy bay, Vân Cẩm Thời bèn thấp giọng nói: "Chị thấy tối qua em không ngủ đủ, muốn ngủ một lát không?"
Đường Đường lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Trên máy bay ngủ không được, tới khách sạn lại ngủ tiếp."
"Được."
Bởi vì đau lòng cho Đường Đường, sau khi tới nơi, Vân Cẩm Thời để em ấy tới khách sạn ngủ một giấc trước, sau đó bản thân đến nơi đoàn phim quay, Mạnh Thiệu Kỳ từ rất xa thấy cô đến đây, dáng vẻ tràn đầy sức sống, nhịn không được nói: "Nghỉ ngơi tốt rồi, nếu không biết cô độc thân, tôi cũng sẽ hoài nghi cô lúc đó là bị người ta đối xử tệ bạc, bộ dạng mất hồn mất vía."
Vâm Cẩm Thời:...
"Chỉ là trạng thái không tốt lắm, hiện giờ đã điều chỉnh tốt rồi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng việc quay phim."
Ngày hôm sau Đường Đường liền theo cô đến đoàn phim bên này, mang theo một cái túi to, bên trong túi cái gì cũng có, ngoại trừ một số mỹ phẩm dưỡng ẩm thì là đồ ăn vặt và nước.
Cô ấy ôm cái túi to, ngoan ngoãn ngồi ở một góc chờ Vân Cẩm Thời quay xong, trong tay còn cầm một chiếc khăn mặt đã giặt sạch, Vân Cẩm Thời vừa tới đây, cô ấy liền hiền huệ xông tới, vừa đưa nước vừa lau mặt.
Cô ấy rất vui vẻ, chẳng qua chỉ làm một chút công việc trợ lý đã vui vẻ như trúng được năm trăm vạn vậy, Vân Cẩm Thời nhịn không được nhào nặn mặt cô ấy, hạ giọng nói với cô ấy: "Không cần bận rộn, tự ăn chút đồ ăn vặt, dưỡng lại thịt trên mặt đi."
"Béo quá cũng không tốt..." Đường Đường nhỏ giọng nói.
"Biết là em thích đẹp nhưng bây giờ em rất gầy." Vân Cẩm Thời véo má cô ấy một cái: "Vẫn là béo một chút thì véo thoải mái hơn, ôm cũng thoải mái."
Đường Đường vốn muốn nói lại thôi hai má hơi đỏ lên, gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Bạn gái mình thật đáng yêu, Vân Cẩm Thời thở dài một hơi, cùng cô ấy dựa sát vào nhau, vừa chia nhau đồ ăn vặt, vừa thấp giọng trò chuyện, còn không quên sờ sờ véo véo tay nhỏ của Đường Đường.
Lúc Chu Sâm tới liền thấy Vân Cẩm Thời và Đường Đường dựa sát vào nhau, anh ta không nhịn được cảm thán: Tình cảm của A Thời và Đường Đường thật tốt, không có quan hệ huyết thống mà tình cảm còn tốt như vậy, A Thời thật tốt.
"Trở về nghỉ ngơi một chuyến tôi thấy tinh thần em tốt hơn nhiều rồi." Chu Sâm dịu giọng nói: "Đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe."
"Hiện tại tôi tốt hơn nhiều rồi, đúng rồi, Đường Đường sắp ra đĩa đơn, lúc phát hành sẽ gửi anh nghe thử, nghe xong nhớ chia sẻ nhé." Vân Cẩm Thời ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Đến lúc đó tuyên truyền phải dựa vào anh và Mạnh Thiệu Kỳ rồi."
"Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề, ra album à? Tôi mua mấy trăm cái ủng hộ một chút!" Chu Sâm vỗ ngực đến kêu phành phạch.
"Đĩa đơn..."
"Ôi?"
...
Đến khi quay ngoại cảnh xong, thật lâu sau đĩa đơn mới chính thức phát hành, bạn bè của Vân Cẩm Thời đều hỗ trợ chia sẻ, trong các bạn bè của cô còn có đạo diễn nổi danh, tiểu hoa đang nổi, biên kịch từng trải, thậm chí còn có tác giả và chuyên viên hóa trang.
Lại có những ca sĩ có quan hệ không tệ với Du Lê, trúc mã của cô lại mở công ty giải trí, nhất thời nhóm quần chúng ăn dưa bỗng nhiên phát hiện, phân nửa giới giải trí đều đang chia sẻ đĩa đơn đầu tiên của một ca sĩ mới.
Nhiều người nghe, số lượng phát nhạc lập tức tăng lên, trên danh sách ở các ứng dụng âm nhạc lớn đều có xếp hạng, người nghe sẽ càng nhiều, đây là một vòng tuần hoàn tốt.
Giọng Đường Đường rất tốt, chủ yếu là vì cảm xúc thiếu nữ trong trẻo tự nhiên cùng với tình cảm tràn đầy, dường như khiến cho rất nhiều người đồng cảm, giống như nhiều người đã bình luận, nhớ tới mối tình đầu không bệnh mà chết, lại còn là thầm mến.
Mạnh Thiệu Kỳ cũng rất đáng tin, trực tiếp nói với Đường Đường: "Anh liên hệ cho em ca khúc cuối của một bộ phim truyền hình, liên hệ với người sáng tác đi."
"Chị nói mà, sẽ nổi." Du Lê gặm táo rôm rốp, không chút để tâm nói: "Bây giờ em không cần mua ca khúc, mấy ca khúc đầu tiên của em cứ giao cho chị, chờ khi ổn định danh tiếng một chút lại tìm tác giả khác."
Du Lê cũng chưa từng viết ca khúc cho người khác, ca khúc cô viết chỉ có bản thân cô hát hay nhất, đây vẫn là lần đầu quần chúng ăn dưa nhìn thấy Du Lê sáng tác bài hát mà người biểu diễn là người khác, đều đang hóng hớt "Đường Đường*" là ai."
*Đường Đường (唐棠) - chỗ này là họ tên thật của Đường Đường, không phải biệt danh Đường Đường(糖糖).
Càng hóng hớt nhiệt độ càng cao, có người còn vọt tới bên dưới Weibo Đường Đường hỏi, Weibo của Đường Đường chỉ theo dõi vài người như vậy, chính là những người có quan hệ tốt nhất với Vân Cẩm Thời, bọn họ thật sự không hóng hớt được bao nhiêu, liền hoài nghi Đường Đường và Du Lê có quan hệ mờ ám.
Dù sao Du Lê cũng là người từng bị lan truyền tai tiếng với Kiều Tri Viễn.
Mà lúc này đây, Đường Húc Sơ đi từ trên lầu xuống, cầm chiếc điện thoại trong tay sắc mặt rất khó coi, con gái ông mất tích đã lâu, bởi vì một số lý do, ông không đăng thông báo rộng rãi, âm thầm tìm kiếm thật lâu vẫn chưa tìm được, thậm chí sinh ra dự cảm bất hảo trong lòng, dù sao chỉ số thông minh của con gái có một số vấn đề, rất dễ bị kẻ xấu làm...
Nhưng vào ngày hôm nay, lúc ông đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, điện thoại của khách hàng bỗng nhiên vang lên, giọng hát trong nhạc chuông nghe rất quen tai, ông cố ý hỏi tên ca sĩ, tìm kiếm thử, tên người biểu diễn bên dưới ca khúc khiến ông vừa mừng vừa sợ.
Đường Đường (唐棠).
Đường Húc Sơ lập tức nghĩ cách liên lạc Đường Đường, nhưng Đường Đường không có người đại diện, con đường có thể liên lạc với cô ấy thật sự rất ít, cuối cùng liên lạc đến Du Lê bên này.
Du Lê khi đó đang ở phòng làm việc viết ca khúc, rất nhiều người lúc sáng tác không yên tĩnh không được, mà cô thì giống như học sinh tiểu học làm bài tập vậy, có thể nằm sấp xuống bất cứ đâu, bắt đầu viết lời bài hát.
Nhưng sáng tác không được lắm, cô thích sáng tác trong phòng ngủ của mình hơn.
Lúc trợ lý cầm điện thoại đi vào báo với Du Lê, nói có người tìm Đường Đường (唐棠), Du Lê còn có chút ngơ ngác, Đường Đường à, Đường Đường (糖糖), cô nhận điện thoại: "Alo, xin chào, xin hỏi là ai?"
"Tôi là cha của Đường Đường..." Đường Húc Sơ còn chưa nói xong, Du Lê liền cười giả tạo nói: "Lừa đảo cút đi."
Sau đó liền cúp máy.
Không phải cô không tin Đường Húc Sơ là cha của Đường Đường, cô tin, nhưng chán ghét Đường Húc Sơ, Đường Đường được Vân Cẩm Thời nhặt về thế nào, Du Lê cũng từng nghe nói, chuyện Đường Đường bị ngược đãi, cô cũng biết.
Con mình bị ngược đãi thành như vậy, ngược đãi đến không chịu ngây ngốc trong nhà, tình nguyện ở ngoài màn trời chiếu đất cũng phải trốn nhà đi, ha ha, đừng nói cái gì đều là do mẹ kế làm, người cha cái gì cũng không biết như vậy có thể là người cha tốt gì chứ?
Sợ là không phải thấy Đường Đường nổi tiếng mới muốn nhận người về, nằm mơ! Đường Đường là của Vân Cẩm Thời!
Sau khi cúp máy cô nhanh chóng gọi cho Vân Cẩm Thời kể lại chuyện này một lần, lại nhấn mạnh: "Có thể ông ta sẽ tìm tới đây, cậu bảo Đường Đường chuẩn bị tâm lý một chút."
Đường Đường lúc ấy đang nấu cháo, sau khi cô ấy bưng cháo đặt trên bàn đã được Vân Cẩm Thời kéo vào trong lòng, Vân Cẩm Thời ôm Đường Đường hôn một hồi lâu, sau đó mới nói: "Nói cho em chuyện này, em phải bình tĩnh."
"Vâng." Đường Đường có chút mờ mịt ngẩng đầu.
"Có người tự xưng là cha em, gọi điện thoại tới chỗ Du Lê." Vân Cẩm Thời còn chưa nói xong, Đường Đường đã co rúm lại, mạnh mẽ ôm chặt Vân Cẩm Thời, nhưng Vân Cẩm Thời nuôi cô ấy lâu như vậy, dẫu sao cũng nuôi lá gan cô ấy lớn hơn một chút, lần này Đường Đường trái lại không nói những lời như đừng rời xa em đừng bỏ rơi em gì đó, chỉ nhỏ giọng nói: "Em... em không về với ông ấy..."
"Chỉ cần em không muốn, không ai có thể ép buộc em." Đường Đường đã trưởng thành, đây là lo lắng lớn nhất của Vân Cẩm Thời, trừ phi cha Đường Đường dùng thủ đoạn bất chính, ví dụ như trói người về nhà vân vân, nếu không Đường Đường không muốn trở về, sẽ không ai có thể mang em ấy đi.
Tuy rằng Đường Đường cũng biết điều đó, nhưng cô ấy vẫn có chút hoảng hốt: "A Thời... Em chỉ muốn ở cùng chị..."
"Chị biết." Vân Cẩm Thời hôn lên đỉnh đầu cô ấy: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, trời sập còn có chị chống cho em, đừng sợ được không?".
||||| Truyện đề cử: Thủ Phụ Sủng Thê |||||
"Em không sợ!" Đường Đường cố lấy dũng khí, sau đó nói: "Nếu ông ấy... Nếu quá hung dữ, em sẽ báo cảnh sát!"
"Ai dạy em..." Vân Cẩm Thời cười một tràng, Đường Đường ngại ngùng nói: "Tự em nghĩ..."
"Giỏi lắm, Đường Đường càng ngày càng thông minh." Vân Cẩm Thời cũng không keo kiệt lời khích lệ với em ấy, bởi vì Vân Cẩm Thời rất rõ ràng, Đường Đường không ngốc, em ấy chỉ hơi chậm chạp một chút, cho nên lúc còn là một đứa bé có vẻ hơi ngốc nghếch.
Lúc đó nếu cổ vũ khích lệ em ấy nhiều hơn, em ấy sẽ không kém những đứa trẻ bình thường.
Nhưng những thứ em ấy đối diện khi còn bé vĩnh viễn đều không có khích lệ, chỉ có trào phúng, ngược đãi.
Cho nên trong quá trình trưởng thành, em ấy càng ngày càng lầm lì, càng ngày càng tự ti, càng ngày càng chậm chạp không lanh lợi.
Nhưng trong lòng Vân Cẩm Thời, Đường Đường tỏa sáng lấp lánh, chỉ là ở bên ngoài bị phủ một lớp bụi mỏng, chỉ cần có đủ kiên nhẫn và cẩn thận lau đi lớp tro bụi kia, em ấy sẽ sáng ngời không thua kém minh châu.
Bởi vậy Vân Cẩm Thời cũng không có hảo cảm gì với Đường Húc Sơ, bởi vì Đường Đường trở thành dáng vẻ như hiện tại, mẹ kế là hung thủ, Đường Húc Sơ chính là đồng lõa.
Cô sẽ không trả Đường Đường lại, tuyệt đối sẽ không.
Trong hoàn cảnh lo lắng không yên này, Đường Đường trôi qua hai ngày, giấc ngủ cô ấy cũng không tốt, sợ vừa mở mắt đã có người muốn mang cô ấy đi khỏi Vân Cẩm Thời.
Vân Cẩm Thời an ủi thế nào cũng không thế xóa bỏ toàn bộ khủng hoảng trong lòng cô ấy, cũng chỉ có thể mỗi ngày đều ở bên cô ấy, lúc này cô đã gần đến ngày đóng máy, mỗi ngày trong đoàn cũng khá nhàn rỗi, liền cùng Đường Đường đọc sách.
Lúc Đường Húc Sơ tới là buổi chiều ngày hôm sau, đoàn phim bên này đã sắp kết thúc công việc.