Theo lý thuyết thông thường mà nói, chảy máu mũi như này không thể khống chế được, nó muốn chảy thì chảy thôi, không thể lấy ý chí để khắc chế, nhưng Lục Ẩm Băng hoàn toàn có thể thông qua khống chế cảm xúc của mình, để hoàn mỹ quay phim.
Lúc cô vừa mới quay phim, hôn hôn, sờ sờ, xong thì thôi, nửa điểm cũng không dám hồi tưởng lại, cô biết nếu cô làm vậy, một hồi khẳng định sẽ phát hỏa. Hiện tại cũng không có người khác, coi như là có thể trút giận đi.
Nếu có thể, cô càng muốn bắt lấy Hạ Dĩ Đồng để có thể trực tiếp trút một trận hỏa hoạn, nhưng như vậy sẽ dọa cô ấy, quên đi, vẫn là trở về chảy máu mũi.
Lục Ẩm Băng lặp lại hồi ức, đến khi khắc cảnh đó trong đầu, một chi tiết cũng không bỏ sót, dùng khăn giấy che mũi, nghỉ ngơi 10p, mới gọi người trang điểm vào tẩy trang cho cô.
Chờ Hạ Dĩ Đồng tẩy trang xong qua đây gõ cửa, vẫn là Lục lão sư một thân đoan trang, hoàn mỹ.
Chờ mãi chờ mãi, cô tẩy trang đều đã xong rồi, Hạ Dĩ Đồng còn không có qua đây. Đã hơn 10p, Lục lão sư lấy điện thoại di động trên bàn, mở khóa, gửi tin nhắn cho Hạ Dĩ Đồng ——【 Em đâu? 】
Một phút sau, Hạ Dĩ Đồng nhắn lại ——【 ở phòng hóa trang. 】
Lục Ẩm Băng ——【 còn chưa tẩy trang xong? Như thế nào lại chậm như vậy? 】
Hạ Dĩ Đồng ——【 có việc nên trì hoãn một chút. 】
Lục Ẩm Băng ——【 có chuyện gì? 】
Hạ Dĩ Đồng nắm chặt di động, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt hơi phiếm hồng, cái này cô nên nói như thế nào, nói cô trở về xong thì khóc một hồi, khiến cho chuyên viên trang điểm vất vả đứng chờ cô, cô còn ôm quần áo, vừa ôm vừa cười, thuận tiện còn ngớ ngẩn viết một ngàn chữ sau khi quay diễn giường chiếu?
Có đánh chết cô cũng không thể nói a.
Hạ Dĩ Đồng thấy tai hơi nóng ——【 vừa rồi khóc quá nhiều, mới lấy lại tinh thần, cho nên trì hoãn. 】
Lục Ẩm Băng ——【 À, tôi xong rồi, tôi tới tìm em. 】
Hạ Dĩ Đồng ——【Dạ. 】
Cất điện thoại di động, nhìn vào gương lập tức điều chỉnh biểu tình, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Chuyên viên trang điểm của cô – LEO cười nói: “Là Lục lão sư lại đây sao?”
Hạ Dĩ Đồng làm bộ cúi đầu chơi di động, không trả lời.
Mở ra list bạn bè, lướt xuống vẫn không thấy điểm dừng, cô và Lục Ẩm Băng không giống nhau, mỗi khi tham gia một bộ phim hay tham gia gameshow gì đó, sẽ thêm một nhóm người mới, có nhà sản xuất, đạo diễn, nhân viên công tác, còn có một số diễn viên. Lướt xuống dưới, là những người quen thuộc hoặc là diễn viên nổi tiếng trong giới, thỉnh thoảng vẫn có tán gẫu qua lại.
Lại lướt trở về, bên dưới list friend có thêm số 1, hiển thị là có một người bạn mới.
Nickname của đối phương là Thủy Mộc, Hạ Dĩ Đồng đầu tiên là suy nghĩ, nickname cái gì mà, tôi là Thủy Mộc Niên Hoa, sau đó nhìn thấy thông tin, mới xác nhận là Sầm Khê.
À, là nghệ ĩ cùng công ty, cô ấn vào, sửa lại ghi chú một chút.
【 bạn và Sầm Khê đã làm bạn với nhau, nên đi chào hỏi nhau. 】
Hệ thống nhắc nhở như vậy, Hạ Dĩ Đồng cũng không để ý, nếu mỗi một lời mời kết bạn đều chủ động đi nhắn tin, mỗi ngày đều rơi vào WeChat, cũng không cần ra ngoài, bất quá không đợi cô tắt màn hình di động, một tin nhắn liền gửi tới.
Sầm Khê ——【 cảm ơn cô giúp tôi tuyên truyền [ hoa ]】
Hạ Dĩ Đồng nhớ lại một chút, nhắn lại ——【 chuyện nhỏ không tốn sức gì, mọi người đều là cùng một công ty. 】
Về cơ bản thì nói như vậy là được, trong giới hỗn loạn này, hai người bọn họ từ xưa đến nay không quen biết nhau, nếu không phải là ý đồ của công ty, Hạ Dĩ Đồng như nào lại tùy tiện vì một người không quen biết lại share trên Weibo để tuyên truyền?
Sầm Khê ——【 khi nào đóng máy, có rảnh cùng nhau ăn cơm? 】
Hạ Dĩ Đồng nhíu mày, cảm giác có chút khó hiểu, lời nói rõ ràng, còn mời cô ăn cơm làm cái gì, lại nói bản thân mình với cô ấy lại có quan hệ gì? Một lần bị rắn cắn là tận mười mấy cái dây thừng, vạn nhất lại là một Đổng Nhã Phi thì sao?
Hạ Dĩ Đồng cự tuyệt ——【 còn rất lâu, chuyện ăn cơm sự về sau rồi nói sau [ ha ha ]】
Sầm Khê ——【 Được. 】
Hạ Dĩ Đồng không nhắn lại, nghĩ là đối phương sẽ hiểu ý của cô là không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Sầm Khê ——【 tôi nghe chị Tô Hàn nói, cô lúc trước có xem qua kịch bản “Thịnh Thế”, từng muốn diễn vai nữ thứ, sau đó bị vướng lịch, cho nên bỏ qua, cô có ý kiến gì về nhân vật này không? 】
Hạ Dĩ Đồng lại cầm di động, trả lời cho có lệ ——【 Kịch bản kia là chuyện của một năm trước, tôi không nhớ rõ lắm. 】
Còn chưa đợi tin nhắn của đối phương gửi qua, Hạ Dĩ Đồng ngay sau đó nhắn thêm một cái ——【 tôi đi quay phim. 】
Sầm Khê ——【 Được. 】
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy đầu một trận tê dại, không biết như thế nào lại thấy hàng chữ đều lộ ra một cổ lúng túng, trong phòng mở máy lạnh khiến cô một trận rét run. Cô dùng tay sờ sờ da gà đang nổi lên, bỗng nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại.
Đầu tiên, là một đầu đen, sau đó là một thân hình nhỏ nhắn xuất hiện, mở cửa ra, Lục Ẩm Băng tẩy trang xong đứng ở giữa cửa, sau lưng đều là ánh sáng, lóe sáng lên hệt như trên sân khấu.
Trong nháy mắt Hạ Dĩ Đồng ảo tưởng rằng Lục Ẩm Băng đang ở trên khán đài.
Lục Ẩm Băng bước vào, nhìn như tùy ý nhưng lại cố ý ngồi ở ghế sofa trong phòng hóa trang, hai chân dài bắt chéo vào nhau, áo sơ mi trắng với quần ống rộng cắt xéo bằng kaki, đi dép lê màu trắng, tươi mát lại trí thức, khẽ mỉm cười quả thực trong nháy mắt có thể hạ gục muôn vàn chàng trai, cô gái.
Lắc đầu một cái, miếng bông của người chuyên viên trang điểm LEO trượt từ sống mắt xuống sống mũi, LEO bật cười: “Hạ lão sư, vẫn chưa xong đâu, chờ một lát.”
Hạ Dĩ Đồng ngồi thẳng, cố nhịn xuống cảm giác muốn bay qua đó, nôn nóng chờ đợi.
LEO: “Xong....”
Hạ Dĩ Đồng đã biến mất khỏi ghế, một tiếng vang lên trong trẻo: “Luc5l ão sư!”
LEO bổ sung: “.....rồi.”
Lục Ẩm Băng nghe thấy tiếng gọi, lại thấy tư thế điển hình của Hạ Dĩ Đồng muốn nhào tới ôm, theo bản năng mở hai tay ra, Hạ Dĩ Đồng dừng lại, cách ba bước trước mặt cô.
Lại kêu một tiếng nữa, ánh mắt sáng ngời, giống như là có cất giấu ngôi sao vậy, mềm mại mà gọi: “Lục lão sư.”
Đầu của Lục Ẩm Băng như bị một lông vũ nhỏ đụng nhẹ, ngứa tới nỗi thiếu chút nữa cô trực tiếp run rẩy, sau đó là một tit ngọt ngào nổi lên, chậm rãi, giống như là rượu vang đỏ trong năm mới, ngọt ngào kéo dài, như muốn quấn cả trái tim cô trong sự ngọt ngào này vậy.
“Lục lão sư?”
Rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm ý của bản thân mình, cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn bao giờ hết, cười hỏi: “Cái gì?”
Hạ Dĩ Đồng thấp giọng: “Chị như thế nào lại không nói gì?”
Lục Ẩm Băng dung túng thanh âm: “Tôi đang đợi em nói.”
“Em có cái gì hay để nói đâu.” Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm, kinh ngạc nhận ra hôm nay giọng nói của cô ấy hơi khác, cô ngước lên thấy đôi mắt đang cười của Lục Ẩm Băng, không hiểu sao tim cô lại lỡ một nhịp, sợ bị phát hiện, cuống quít quay đầu đi, hỏi, “Trong chốc lát đi nơi nào?”
Lục Ẩm Băng nhìn cô hệt như một con thỏ vậy: “Xem bọn họ quay phim, tối nay tôi phải tham gia tiệc rượu, không có trở về khách sạn.”
“Vậy.... Chị buổi tối có trở về ngủ không?”
“Em muốn tôi về sao?” Một giọng nữ nhân cực thấp, trưng cầu ý kiến.
“!!!” Hạ Dĩ Đồng là cô bị ảo giác, hay là Lục Ẩm Băng hôm nay có gì đó không đúng!!! Lời nói ôn nhu như vậy Lục lão sư nào sẽ nói ra, cho dù là có nói thì cũng sẽ gõ đầu cô một cái, là ảo giác ảo giác ảo giác, này nhất định là ảo giác.
Cánh tay của Phương Hồi truyền đến một trận đau nhức, vừa thấy là Tiểu Tây đang nắm chặt tay cô, còn dùng sức nữa. Tiểu Tây là muốn phát điên rồi, tay vặn vẹo cánh tay của Phương Hồi, trong lòng gào thét, chính thức phát đường a, Hạ Xoạc Băng của cô mặc dù là không đứng vững, ngã về phía Băng Xoạc Hạ, nhưng nghịch CP vẫn chấp nhận a! Ngọt ngào muốn khóc..... Phương Hồi vừa định dùng lực tránh xa cô, liền thấy khóe mắt Tiểu Tây chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.
Phương Hồi: “.....”
Quên đi, không cùng con nít so đo.
Một tháng ngắn ngủi, Tiểu Tây ở trong lòng Phương Hồi từ “kỹ thuật diễn tinh vi áp đảo cô, có thể đi diễn vai nữ thứ, không có việc gì thì có thể tìm cô ấy để giao lưu, giao lưu với chị Tiểu Tây” biến thành “Người này mỗi ngày đề rất phiền, lải nhải không ngừng, thật là không muốn quan tâm đến chuyện bát nháo của cô ấy.”
Có thể nói là thế sự biến ảo khôn lường, không theo như lẽ thường.
Lục Ẩm Băng nói xong thì bản thân mình cũng nổi da gà, nhưng cô vẫn kiên trì muốn nghe Hạ Dĩ Đồng trả lời.
Sau đó, cô thấy Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, đến gần thì mới nghe.
Hạ Dĩ Đồng: “Là ảo giác, ảo giác, ảo giác, Lục lão sư tuyệt đối sẽ không ôn nhu như vậy, Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành, lập tức nghe lệnh, yêu ma lui tán, không cần phải hại Lục lão sư của ta.”
Bản thân mình trong lòng cô ấy là hình tượng như vậy?
Lục Ẩm Băng lập tức đen mặt, một cái bạo phát lập tức gõ trên đầu Hạ Dĩ Đồng: “Làm gì? Đi rồi.”
Hạ Dĩ Đồng ôm đầu, cười nhe răng mà không thấy mắt.
Lục lão sư quen thuộc của cô đã quay về rồi.
Lục Ẩm Băng chân dài bước nhanh về phía trước, Hạ Dĩ Đồng chân cũng không ngắn, đi theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi.
“Lục lão sư, chị buổi tối trở về ngủ không?”
Lục Ẩm Băng lạnh nhạt, giọng điệu lười biếng: “Xem tình hình, không trở về thì tôi nói trước cho em một tiếng.”
“Vâng.”
Ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn về phía sau một cái, khóe miệng cong lên.
Ba giờ chiều hôm đó, Lục Ẩm Băng ngồi trên xe chuyên dùng đi đến thành phố S, gửi tin nhắn WeChat cho Lai Ảnh, Lai Ảnh ngày đó không mang di động, 5g trở về khách sạn mới thấy tin nhắn, thét một tiếng chói tai, thiếu chút nữa là đem nóc nhà tốc bay luôn.
Lục Ẩm Băng ——【 Cậu cảm thấy điều kiện của tớ thế nào? Theo đuổi Hạ Dĩ Đồng nắm chắc mấy phần thành công?】
Lai Ảnh cầm di động: “AAAAAAAA!!!”
Khổng Tước Mái rốt cuộc muốn xòe đuôi rồi!!!
Tác giả có lời muốn nói: Phổ cập kiến thức thông thường: Chỉ có khổng tước đực là xòe đuôi, tìm con mái để phối giống, này chỉ là ẩn dụ thôi nhen.
Lục KingBomb: Truy thê 36 kế, tựa như trò chơi vậy, ta muốn chính mình là điều khiển hết thảy ~ cây xấu hổ, chuẩn bị tiếp chiêu!