Lục Ẩm Băng nhìn như lão tài xế vậy, dù cho có ngu dốt nhưng vẫn quyết đoán, cô làm theo động tác dựa trên những bộ phim mà mình từng xem. Nhưng trong phim là diễn xuất, sẽ luôn có phần được phóng đại. Khi tay cô khẽ vuốt ve thắt lưng của Hạ Dĩ Đồng, nếu như là ở trong phim, sẽ biểu lộ ra vẻ thích thú, hưởng thụ, còn có phát ra tiếng rên rỉ, nhưng thực tại thì những biểu cảm đó không hề xuất hiện trên mặt của Hạ Dĩ Đồng. Khuôn mặt cô ấy rất căng thẳng, hàm răng cắn chặt, giống như là đang chịu đựng chuyện gì đó vậy.
Còn không bằng lúc nãy ở trên xe nữa, Lục lão sư bị tổn thương.
Lục lão sư dừng lại.
Hạ Dĩ Đồng: “???”
Lục Ẩm Băng ôm lấy cô, buồn bực hỏi: “Có phải một chút cảm giác em cũng đều không có?”
Cảm giác của Hạ Dĩ Đồng rất phức tạp, giống hệt như con cá đang bị mắc cạn vậy, cô như đang mong chờ thuỷ triều sẽ dâng cao lần nữa, rất mong chờ, thuỷ triều rốt cuộc cũng dâng lên, nhưng liền hạ xuống.
“Lục lão sư, vì sao chị lại hỏi như vậy?” Hạ Dĩ Đồng thở ra một hơi, cảm thấy bản thân cô còn giữ được chút lí trí là hay lắm rồi.
“Thoạt nhìn thì em rất khó chịu.” Lục Ẩm Băng nghiêng nghiêng đầu.
Hạ Dĩ Đồng muốn hét lên: Đó chỉ là thoạt nhìn thôi, chị thử sờ em một lúc nữa xem, em nhất định sẽ không chịu được! Chị tính không cho em rụt rè một chút sao!!
Nhưng ánh mắt của Lục Ẩm Băng thật sự rất trong sáng, từ sắc lang liền chuyển sang đức nghệ song hinh, trong sáng đến mức Hạ Dĩ Đồng không kiềm lòng được, mà cô còn tự cho rằng, cô đang gây tội với cô ấy.
Cho nên cô không nói nữa, chuyển sang hành động.
Nếu như Lục Ẩm Băng không làm, cô sẽ làm, tốt xấu gì cô cũng thầm mến đối phương lâu như vậy, cũng đã nghĩ tới chuyện này trong nhiều năm như vậy.
Lúc cô hôn, Lục Ẩm Băng có sửng sốt một chút, trong thời gian rất ngắn, khoảng chừng không tới 1s, sau đó liền cười, nhắm hai mắt lại, tưởng đây chỉ là hôn môi bình thường, dần dần, Lục Ẩm Băng từ nụ hôn này mới thấy được một tia lửa nhỏ, không phải là một ngọn lửa cháy dồn dập, mà tựa như là đang lấy một que diêm, châm lên vậy, rất ấm áp.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa của Hạ Dĩ Đồng lưu luyến giữa môi cô, Lục Ẩm Băng không phát ra âm thanh nào.
Khi Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, Lục Ẩm Băng cũng không hề phát ra âm thanh nào.
Cô đang mê ly trong cõi thần tiên thì hiện lên một tia lý trí, thầm nghĩ: Trách không được Hạ Dĩ Đồng vừa rồi không lên tiếng, cô cũng không có dục vọng, trong phim đều là gạt người, còn lừa gạt cô chảy máu mũi. Lại có thể lừa gạt cả ảnh hậu như cô, diễn viên cũng rất có thực lực.
Hạ Dĩ Đồng cắn vào cằm cô một cái, trừng phạt cô thất thần, kỳ thật rất nhẹ, nhưng Lục Ẩm Băng không biết tại sao người cô lại run rẩy một chút.
Cô có một linh cảm.
Linh cảm này còn chưa rõ ràng, thì hiện thực đã ập tới.
Tay Hạ Dĩ Đồng chạm vào thắt lưng cô.
Lục Ẩm Băng nghĩ thầm: A, đến thắt lưng rồi, không chừng....
Thân thể cô đột nhiên cứng đờ, cằm ngửa ra sau, bàn tay dùng sức giữ chặt eo Hạ Dĩ Đồng không biết từ lúc nào đã nằm sấp trên người cô, hai người dán chặt vào nhau.
Bản thân cô không ngờ mình lại làm vậy, Hạ Dĩ Đồng lại càng không ngờ tới phản ứng như vậy của Lục Ẩm Băng.
Hạ Dĩ Đồng thử dùng bàn tay bao lấy thắt lưng Lục Ẩm Băng, sau đó đầu ngón tay khẽ vuốt ve, lướt qua làn da mềm mại, lòng bàn tay hơi dùng lực, Lục Ẩm Băng lại cứng đờ, chân cũng theo bản năng khép lại.
“Lục lão sư?” Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng gọi bên tai cô: “Lục lão sư?”
Lục Ẩm Băng hoảng hốt đáp một tiếng, cái loại cảm giác xa lạ này khiến cho cô phản ứng chậm chạp không có biện pháp nào phục hồi lại tinh thần.
Bây giờ vẫn là mùa đông, vẫn phải chú ý giữ ấm. Lục Ẩm Băng giống hệt như bạch tuột bám vào người Hạ Dĩ Đồng, quần áo trên người đã sớm bị xốc lên do ma sát khi nãy, Hạ Dĩ Đồng gian nan kéo chăn đắp lên vai.
Lục Ẩm Băng lập tức đẩy chăn xuống, nóng muốn chết còn đắp chăn cái gì.
Hạ Dĩ Đồng lại kéo chăn lên, vội vàng cởi quần áo của Lục Ẩm Băng ra trước khi cô ấy động thủ lần nữa. Lục Ẩm Băng cố gắng chấp nhận lựa chọn đắp chăn, sau đó cô cũng lột sạch quần áo của Hạ Dĩ Đồng.
Cúi đầu, hôn môi lần nữa.
Động tác hôn rất chậm, từ vành tai chuyển đến xương quai xanh, ngực, thắt lưng, động tác tay cũng rất chậm, từng chút từng chút một mà vuốt ve bụng, mỗi một lần như vậy, đều khiến cho người kia run rẩy, thở gấp, cả người của Lục Ẩm Băng vẫn căng thẳng, mặc dù đều luyện tập mỗi ngày, nhưng vẫn không chịu được, nhẹ giọng nói “mệt”, Hạ Dĩ Đồng liền kéo gối đầu xuống.
Buổi chiều... Gần 4g, rèm cửa sổ biệt thự được kéo kín mít, trong ánh sáng mờ mờ lộ ra hai bóng người triền miên trên giường.
Sau đó suốt 10s, trước mắt Lục Ẩm Băng mới xuất hiện hình ảnh một lần nữa, bên tai mới nghe được thanh âm, thân thể cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, dường như là muốn sốt.
Cô đã dành mười phút để suy nghĩ lại cảm xúc của khoảnh khắc đó, nghĩ rằng: giống hệt như vừa mới chết vậy.
Thật đáng sợ, làm thế nào lại có thể sinh ra một cảm giác như vậy?
Đức nghệ song hinh Lục lão sư đã nghĩ như vậy, ngay sau đó liền chuyển sang chế độ sắc lang, muốn cho Hạ Dĩ Đồng cũng “chết” như vậy một lần.
Dư vị sau đó liền biến mất, mồ hôi trên người mang đến cảm giác lạnh lẽo, Lục Ẩm Băng ôm chặt chăn, hướng trần nhà suy nghĩ vấn đề trên, cho đến khi hai chân lại bị bàn tay nào đó tách ra, cô hoảng sợ rụt lại, đối phương lại động một chút, cô liền một chân đá thẳng.
Vẫn còn dám tới?
Khăn lông ấm áp phủ lên đùi cô, sau đó là bắp chân, như giải toã mệt mỏi khi nãy của cô, Lục Ẩm Băng chớp chớp mắt, nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng đang nửa quỳ trên giường, Hạ Dĩ Đồng đang mặc váy ngủ, một tay đang che bên mắt.
“Mắt em bị sao vậy?” Lục Ẩm Băng ngạc nhiên hỏi.
“Vừa ban nãy đó,“ Hạ Dĩ Đồng nói, “Là chị dùng chân đá em một cái.”
“Chị có sao?” Lục Ẩm Băng vẻ mặt kinh hãi nói.
“Có.” Hạ Dĩ Đồng nghiêng mặt, vành tai ửng đỏ, lí nhí nói, “Chính là lúc sắp tới.”
Thật ra là đạp vài cước lận, mấy cước kia chỉ đạp tới bả vai, nếu không phải Hạ Dĩ Đồng cũng chăm chỉ rèn luyện, đổi lại nếu là một người phụ nữ bình thường tay không trói gà, thật sự là bị cô ấy đạp cho ngã xuống giường.
“A.” Lục Ẩm Băng dưới sự nhắc nhở của Hạ Dĩ Đồng liền nhớ lại, quả thật vừa rồi cô không khống chế được, rất muốn đá văng người dưới thân cô đang làm loạn, nhưng Hạ Dĩ Đồng lại gắt gao bắt lấy chân cô, không cho đạp.
Sau đó cô liền nhìn thấy thứ gì đó.
Ừm.
Thật là mất mặt mà.
Mặt của cô suốt 28 năm qua liền bị tiêu huỷ.
Lục Ẩm Băng lấy chăn che lại mặt mình.
Hốc mắt Hạ Dĩ Đồng đau, nhìn bộ dạng đà điểu của Lục Ẩm Băng, cô lại cảm thấy có chút buồn cười, ngón tay chọt chọt vào mông cô ấy, ừm, đàn hồi rất tốt, chọt thêm hai cái, chế giễu nói: “Lục lão sư?”
“Lục lão sư không để ý tới em, kêu em đi rửa mặt đi.” Hai chân Lục Ẩm Băng cuộn lại, lấy chăn che lại nửa người dưới, lúc nói chuyện cũng không để lộ mặt ra.
“Vậy em đi tắm.”
Lục Ẩm Băng trong chăn vươn ra một ngón tay: “Tắm thêm lần nữa, không, ba lần, hơn nữa, đề nghị đánh răng mười phút, sau đó mới được nhìn chị.”
“Vậy thì răng rụng hết đó.”
Trong chăn bắt đầu run rẩy, Lục Ẩm Băng cố ý nhịn cười, giận dữ nói: “Còn không mau đi.”
“Em đi.” Hạ Dĩ Đồng thở dài, từ trong chăn thò vào một tay, vỗ vỗ lưng Lục Ẩm Băng: “Lúc em trở lại thì chị sẽ nhìn thấy một người bị rụng hết răng đó.”
Chăn của Lục Ẩm Băng bắt đầu rục rịch.
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng sợ hãi, vội vàng chuồn đi, đánh răng hẳn mười phút còn thuận tiện tắm rửa. Lúc trở về, Lục Ẩm Băng mặc quần lót và váy ngủ vào, nhắm mắt ngủ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Dĩ Đồng đi tới, ôm lấy cô từ sau lưng, trán dán lên lưng cô, cảm nhận được nhịp tim của cô từ lồng ngực truyền đến sau lưng, dùng ngực dán lên, nội tâm cô chưa bao giờ cảm thấy yên ổn.
Nhớ kỹ một ngàn một vạn lần không thể ngủ, nhưng mí mắt trên và mí mắt dưới đánh nhau vô cùng vui vẻ, cô vẫn ngủ thiếp đi.
Lục Ẩm Băng lặng lẽ quay lại, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của Hạ Dĩ Đồng, càng nhìn càng thích, cô vốn muốn len lén hôn môi Hạ Dĩ Đồng một cái, vừa nghĩ đến nơi môi cô vừa chạm tới, nhất thời có chướng ngại tâm lý, đành phải bỏ qua, đổi thành hôn lên trán.
Hạ Dĩ Đồng thuận thế nằm trong lòng cô, chiếc váy ngủ cực ngắn của cô bị ma sát liền vén lên thắt lưng, hai đùi trần trụi liền đụng phải nhau. Lục Ẩm Băng trở tay sờ điện thoại di động từ tủ đầu giường, đặt đồng hồ báo thức, ngáp một cái, duy trì tư thế này rồi ngủ.
Vừa ngủ liền mơ thấy mộng xuân, trong mơ lại “chết” lần nữa, Lục Ẩm Băng căm giận bò dậy, không thể không đi tắm nước ấm, ngoại trừ chân có chút bủn rủn ra thì không có gì đáng ngại.
Cũng có thể là do không đi vào, Lục Ẩm Băng nghĩ nghĩ một hồi, sau đó lại lo lắng, bất quá không đi vào mà đã như vậy, nếu như mà đi vào, không biết “chết” như vậy còn biến thành cái cảm giác gì.
Chậc.
Chậc chậc chậc.
Cô cần phải làm lại bài tập mà khoá trước tự học, không thể để bản thân “chết” như vậy, thật không công bằng.
Lục Ẩm Băng thay quần áo khi ở nhà, ngồi trên sofa, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, sờ một quyển sổ ghi chép, mở ra, một tay cầm bút, một lần nữa mở ra một đống bảo bối ở trong hòm mà Lâu Tiểu Lâu gửi tới, nghiêm túc ghi chép.