Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 150: Chương 150




Hạ Dĩ Đồng đội mũi lên, rũ mắt xuống nhìn đường, hai tay đút vào túi áo mới đi ra từ toà nhà của công ty, miệng thở ra hơi lạnh, ngẩng đầu lên, là tuyết rơi.

Phương Hồi lấy dù từ trong túi ra, muốn căng dù lên che cho cô, Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, cười nói: “Hiếm khi trên đường không có ai, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”

Hôm nay đã là đêm giao thừa, trên đường rất ít người, giao thông cũng không còn ùn tắc, đa số mọi người bây giờ đang ở nhà hưởng thụ niềm vui đoàn viên, Hạ Dĩ Đồng mặc một áo khoác đen, đeo khẩu trang hình gấu màu đen, cả người đều bao phủ màu đen, chỉ chừa lại hai con mắt đen láy. Thỉnh thoảng, có người đi đường liếc nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô liền cong mắt cười, người đi đường cũng hướng cô tươi cười.

Điều này làm cho tâm tình của Hạ Dĩ Đồng tốt hơn rất nhiều, cô gần như muốn vừa đi vừa nhảy.

Tuyết rơi không lớn, nhưng mùa đông có tuyết và mùa đông không có tuyết lại rất khác nhau, tuyết là một biểu tượng, những tinh linh tuyết ấy đang tự do nhảy múa trên không trung, nếu bạn đưa tay ra, nó sẽ nhẹ nhàng rơi vào đầu ngón tay của bạn, bạn dần sẽ cảm thấy được sự mát lạnh ở đầu ngón tay của mình.

Hạ Dĩ Đồng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp cảnh tuyết rơi, chụp rất nhiều tấm mới miễn cưỡng chọn ra một tấm cảm thấy hài lòng rồi gửi cho Lục Ẩm Băng —— 【Có phải ở thành phố B tuyết rơi dày hơn ở đây không? 】

Gửi xong vội vàng đem hai tay muốn đông cứng của mình nhét vào túi áo.

Lục Ẩm Băng gửi lại cho cô một tấm ảnh, là bức ảnh bàn ăn cẩm thạch, trên đó đặt một nồi nhân thập cẩm, có rau hẹ, tôm, kế bên là thớt, một cái cán bột và một nồi mì lớn đã được nấu chín.

Hạ Dĩ Đồng cong cong đôi mắt, nhắn ——【 chị làm sủi cảo sao? 】

Lục Ẩm Băng ——【[chuột chũi thét chói tai.gif]】

Hạ Dĩ Đồng lại hỏi ——【 chị biết gói sao? [ ha ha ]】

Lục Ẩm Băng ——【 em đang khiêu chiến lòng tôn nghiêm của chị [ kim cương trừng mắt.jpg]】

Hạ Dĩ Đồng ——【 em chỉ hỏi thôi mà, không hề có ý gì khác. 】

Lục Ẩm Băng ——【 không! 】

Dấu chấm than đó vô cùng kiên quyết, Hạ Dĩ Đồng vội vàng nhắn ——【em sai rồi Lục lão sư [ xin tha ]】

Lục Ẩm Băng không có đọc tin nhắn lúc sau của cô, cô gọi Lục Vân Chương, đưa điện thoại, rồi nói: “Ba, quay hộ con một video ngắn.”

Lục Vân Chương cầm lấy di động.

“Con kêu bắt đầu thì ba liền quay nha.”

Lục Ẩm Băng một tay cầm cái cán bột, tay kia thì lấy bột xoa xoa thành hình tròn rồi đặt lên thớt, cô đứng bất động, cúi đầu nhìn, nói: “Chuẩn bị, bắt đầu.”

Lục Vân Chương ấn phím tròn đo đỏ.

10s sau, Lục Vân Chương thả tay, nói: “Được rồi.”

Lục Ẩm Băng nhìn vỏ sủi cảo hoàn mỹ trong tay mình, gật đầu, nói: “Ba trực tiếp gửi qua đi, phải quay thêm video khác, con còn phải gói lại nữa.”

Lục Vân Chương quay thêm một video khác cho cô, sau đó gửi qua, vô tình liếc nhìn tin nhắn khung chat, thấy tên “Hằng số”, ảnh đại diện giống hệt như ảnh đại diện của Lục Ẩm Băng, phát hiện có tình ý, Lục Vân Chương trả lại điện thoại, chớp chớp mắt, đây quả là chuyện lớn a, chạy nhanh đi báo tin này cho mẹ nó hay – Liễu Hân Mẫn.

“Bà bà, bà quen biết ai tên Hằng Số không?” Lục Vân Chương đẩy cửa, hỏi.

“Hằng Số? Ai vậy?” Liễu Hân Mẫn đang nhìn vào gương thử quần áo, nghe vậy thấy nghi hoặc liền quay đầu lại hỏi.

“Con gái nhà mình, vừa mới kêu tui quay cho nó một video ngắn, rồi gửi qua cho một người tên Hằng Số,“ Lục Vân Chương nói, “Bà có từng thấy nó thân thiết với nữ nhân, nam nhân nào chưa?”

“Hơ, cái người tên Hằng Số này...” Liễu Hân Mẫn cùng Lục Vân Chương mặt đối mặt, “Sao chưa từng thấy con gái nhà mình nhắc qua nhỉ?”

Lục Vân Chương: “Cái người tên Hằng Số này có phải là nguyên nhân khiến cho Thư Yểu năm nay không trở về ăn tết không?”

Liễu Hân Mẫn vừa nghe vậy liền thở dài.

Bình thường Lương Thư Yểu có bận thế nào, mỗi năm ăn Tết đều chạy đến hai nơi, một là Lương gia, hai là Lục gia, năm nay không biết vì lí do như thế nào, giao thừa đã gọi điện thoại về, bảo là đang ở nước ngoài, không về được.

Liễu Hân Mẫn ngạc nhiên, hỏi: “Về ăn Tết cũng không được sao?”

Lương Thư Yểu trả lời rất tự nhiên, còn cười: “Dạ, năm nay thật sự con rất bận, ở nước ngoài không có Tết Âm lịch, dì Mẫn cũng biết mà. Chờ con bận rộn xong khoảng thời gian này, con sẽ trở về thăm dì.”

“Biết, được rồi.” Liễu Hân Mẫn thử thăm dò nói, “Ẩm Băng có ở nhà.”

Lương Thư Yểu yên lặng một lát, nói: “Thay con hỏi thăm nha dì, chờ con rảnh con sẽ đi thăm em ấy.”

“Được rồi, con cũng đừng bận rộn quá, chú ý nghỉ ngơi là được.” Liễu Hân Mẫn cúp điện thoại xong liền biết hỏng rồi, khi nào mà Lục Ẩm Băng ở nhà, cô mà gọi điện thoại cho Lương Thư Yểu nói chuyện này, Lương Thư Yểu sẽ không ngại đường xá xa xôi mà bay về, bây giờ ngay cả về ăn Tết cũng không về.

Chưa kịp gạo nấu thành cơm thì con rể đã chạy mất, cô là không hề lo lắng cho Lương Thư Yểu, nhiều năm như vậy, cô và Lục Vân Chương đều nhìn thấu tâm ý của đứa nhỏ này, Lương Thư Yểu còn cho là bọn họ không biết, đều viện cớ là tỷ muội tình thâm, hệt như lừa gạt đứa trẻ 3 tuổi vậy. Điều mà cô lo lắng nhất chính là Lục Ẩm Băng, đứa con gái có sợi dây thần kinh to như cọng bún này, lỡ như bị tiểu yêu tinh nào bắt cóc thì sao?

Lương Thư Yểu không về nhà, phỏng chừng chuyện này chắc chắn là do tên hằng số kia! Cái đồ nam yêu tinh này!. Ngôn Tình Sắc

Liễu Hân Mẫn đau lòng thay cho Lương Thư Yểu, ngay cả quần áo mới cũng không có tâm tư để thử nữa, ngồi xuống, hỏi: “Lão Lục, ông xem trong giới có công tử nào tên là hằng số không?”

Lục Vân Chương cầm di động, đi đến bên cửa sổ, gọi điện thoại: “Đừng nóng vội, để tui kêu thư ký kiểm tra.”

.....

Hạ Dĩ Đồng vừa nói xong thì hoài nghi về lời nói của Lục Ẩm Băng, chưa gì thì đối phương đã gửi qua đây một video ngắn, Hạ Dĩ Đồng click mở lên xem, một tay Lục Ẩm Băng cầm cán bột, tay kia cầm bột đặt lên thớt, sau đó lăn lăn mấy vòng, trong giây thứ tám, một vỏ sủi cảo không dày không mỏng dần hình thành, rất nghiêm túc làm, lúc nâng mắt lên nhìn, lạnh tựa như băng tuyết, rất có phong thái của cao thủ tuyệt thế trong võ lâm.

Hạ Dĩ Đồng xem rất vui vẻ, làm vỏ sủi cảo như cao thủ võ lâm thì chỉ có mỗi Lục Ẩm Băng mới có thể làm được.

Cô xem liên tục hẳn ba lần, sau đó mới phát hiện có một video ngắn nữa: Lúc này cán bột được đặt sang một bên, Lục Ẩm Băng một tay cầm vỏ sủi cảo lên, một tay thuần thục múc nửa muỗng nhân thịt, ngón tay linh hoạt làm một vòng quanh vỏ sủi cảo, lúc giây thứ 9 thì hoàn thành. Quá soái, quá đẹp a.

Hạ Dĩ Đồng ——【 là tiểu nhân có mắt không tròng, thất kính thất kính. 】

Lục Ẩm Băng vừa mới gói sủi cảo, không đánh chữ, chỉ lau một ngón tay, rồi đè nút gửi một tin nhắn thoại: “Ai cũng nói chị đa tài, em lại nghi ngờ chị, tự vả mặt rồi?”

Hạ Dĩ Đồng dí sát vào loa di động, cong môi, rồi nói: “Đánh ba ba ba, chị nghe thấy không?”

Giọng Lục Ẩm Băng trầm xuống một chút: “Em chờ đó.”

Chờ? Chờ cái gì? Hạ Dĩ Đồng mất một giây mới hiểu được ý khác, dù sao cô cũng không sợ chút nào, còn rất mong chờ: “Chờ chị đạp em sao?”

“Chị sẽ khiến em đạp chị!” Lục Ẩm Băng rất có lòng tin, mặc dù trong khoảng thời gian này cô được nghỉ, nhưng mỗi ngày đều ở trong phòng nghiên cứu, ghi ghi chép chép trong một cuốn sổ thật dày, cô không tin, chuyện giường chiếu mà, làm sao có thể quật ngã cô được?

“Thật là rửa mắt mong chờ.”

“Hạ tổng, chị phát hiện dạo gần đây em rất muốn lên trời, tính làm tề thiên đại thánh sao?”

“Phải không? Em đâu có cảm thấy như vậy.”

“Chị cảm thấy vậy.” Lục Ẩm Băng học theo ngữ khí của cô nói chuyện, tay chống lên cái thớt, nghiêng người tựa vào bên cạnh bàn, không nhịn được cười.

“Chắc vậy, từ khi em trở thành hằng số, em liền bành trướng như vậy.” Hạ Dĩ Đồng cũng nở nụ cười. Tối hôm đó hai người bọn họ đều không ngủ, vẫn cứ tán gẫu đến rạng sáng, thật ra là sau nửa đêm thì không có nói nhiều, chủ yếu là nhìn nhau, thỉnh thoảng có hỏi vài câu hỏi như “Em vẫn ở đấy hả?” Đối phương liền trả lời “Em đây”, sau đó thì nhìn nhau cười.

“Chị hiện tại cũng rất bành trướng, hay là chúng ta cùng nhau vậy đi.” Lục Ẩm Băng nói.

“Ngày mốt em sẽ quay về Bắc Kinh để ghi hình cho một chương trình, chị có rảnh không? Buổi tối mình gặp nhau nhé?”

“Nghe theo ngài nói, Hạ tổng phân phó, không rảnh thì chị cũng phải đi.”

Hạ Dĩ Đồng sờ sờ bản thân đang nổi da gà, cảm thấy trời càng ngày càng lạnh: “Lục lão sư, chị nói như vậy, em là em không muốn bành trướng nữa, sắp nổ tung rồi nè.”

“Vậy nổ đi, tốt nhất là nổ bay đến chỗ chị, còn tiết kiệm được xíu tiền vé máy bay nữa.” Lục Ẩm Băng giương mắt nhìn, phát hiện cửa phòng mẹ cô có khe hỡ, vội vàng thả lỏng đầu ngón tay, sau đó đè lại, nhỏ giọng nói, “Ba mẹ chị tới, nói sau nha.”

Lục Ẩm Băng không ngại ba mẹ biết sự tồn tại của Hạ Dĩ Đồng, nhưng không có nghĩa là cô không ngại việc Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn nghe cô nói chuyện dẹo dẹo cùng Hạ Dĩ Đồng, thật quá mất mặt.

“Ba, mẹ.” Cô chào hỏi.

Liễu Hân Mẫn ở phía trước, Lục Vân Chương ở phía sau, hai người tươi cười đi tới, ánh mắt không hẹn mà cùng liếc nhìn di động của Lục Ẩm Băng, vừa rồi hình như là nghe thấy cô nói chuyện di động, còn cười nói rất vui vẻ, nhất định là đang nói chuyện cùng người tên hằng số kia.

“Làm sủi cảo sao?” Lục Ẩm Băng hỏi hai người bọn họ.

“Vỏ sủi cảo.” Liễu Hân Mẫn đánh nhẹ một chút vào cánh tay của Lục Vân Chương, Lục Vân Chương đi cầm cán bột: “Để tui làm vỏ.”

Liễu Hân Mẫn: “Vậy để tui làm nhân.”

“Xong rồi,“ Lục Ẩm Băng kỳ quái mà nhìn mẹ mình, chỉ chỉ cái nồi ở kia, “Đây nè.”

Liễu Hân Mẫn cảm khái nói: “Con gái nhà mình thật là siêng năng mà.”

Lục Ẩm Băng trầm mặc một chút, nói: “....Mẹ, đây là mẹ làm mà, một giờ trước đó.”

“Phải không? Ôi, trí nhớ của tuiiii.” Liễu Hân Mẫn cười gượng, mượn cái bàn đang che lấp đá vào chân của Lục Vân Chương một cái, Lục Vân Chương nói: “Đúng rồi, mẹ con gần đây hay quên, lần trước đi bác sĩ, nói là có thể bị Alzheimer a—”

Liễu Hân Mẫn âm thầm giơ ngón tay cái lên với chồng mình dưới gầm bàn, sau đó phát huy đôi mắt tinh tường của mình, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt của Lục Ẩm Băng.

“Chắc có thể là do quá bận rộn đi.” Lục Ẩm Băng rũ mắt xuống, dùng đũa trộn trộn lại nhân sủi cảo khi nãy, không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Lục Vân Chương: “A, bỗng nhiên nhớ tới có một cuộc gọi quan trọng, con gái, ba có thể mượn di động của con một chút được không?”

Lục Ẩm Băng chậc chậc hai tiếng, buông đũa xuống, thay đổi tư thế nhàn hạ, tựa lưng vào bàn, bởi vì tay bẩn nên không có khoanh tay lại, vì thế chống tay lên mặt bàn phía sau, ung dung nhìn hai người đang cố che che giấu giấu.

“Mời hai vị biểu diễn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.