Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 93: Chương 93




Trợ lý BCD nhanh chóng di chuyển đến hai chiếc ghế gấp, một bàn, rút lui với tốc độ tên lửa, mặc dù trong không khí không lưu lại dấu vết của họ, nhưng họ hẳn đã đến đây.

Lục Ẩm Băng ăn trưa bốn món một canh, món ăn rất là phong phú, hải sản tươi sống, canh là canh rong biển hầm xương, Hạ Dĩ Đồng là cơm hộp, hai phần một mặn, khoai tây thịt bò hay gì đó, đồ ăn của đoàn làm phim không tồi, còn thêm một cái chân gà. Nhưng không có sự tương phản thì không có thương tổn, so sánh cơm hộp cùng bữa trưa xa hoa của Lục Ẩm Băng, thật là ảm đạm thất sắc, ngay cả chân gà cũng mất đi ánh sáng mà nó vốn nên có.

Hạ Dĩ Đồng ngồi dưới bóng cây, trong tay bưng hộp cơm, hai mắt xoay tròn, nhìn động tác của Lục Ẩm Băng. Cô ấy có ngoại hình nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, nhưng như vậy lại làm cho khuôn mặt của cô ấy trở nên sinh động, nhìn rất thông minh, giống hệt như hamster nhỏ vậy.

Ánh mắt Lục Ẩm Băng quét qua hộp cơm mà trợ lý đặt trên bàn, gắp một miếng tôm, đưa cho Hạ Y Đồng, nhìn bộ dáng được sủng ái như kinh hãi của cô, không khỏi cười: “Vì sao lại khiếp sợ như vậy?

Hạ Dĩ Đồng cúi đầu nhìn tôm, đôi mắt đăm đăm, khẩn trương nói: “Không có gì! Không, không thói quen được người khác gắp đồ ăn.”

Lục Ẩm Băng bị câu nói “người khác” của cô mà hơi hơi giận, thanh âm lạnh lùng: “Vậy em tự mình gắp đi.”

Hạ Dĩ Đồng nhìn trộm cô, không biết mình làm cô ấy tức giận ở đâu, Lục Ẩm Băng tức giận, tiêu tan hết lúc nào cũng không hay, ăn hai ba miếng liền cười. Hạ Dĩ Đồng thấy cô cười, trái tim lại buông xuống.

Hạ Dĩ Đồng ăn lượng cơm không nhỏ, nhưng cũng không phải đặc biệt lớn, một hộp cơm phải miễn cưỡng mới có thể ăn xong, lần này cộng thêm sự quan tâm đặc biệt của Lục Ẩm Băng, phần ăn trong tay mình vẫn chưa nhúc nhích, nhưng bụng đã no rồi.

Cô nhìn hộp cơm trong tay và thở dài.

Tiểu Tây gọi người đến thu dọn bàn, Lục Ẩm Băng tiếp nhận khăn giấy cô đưa, lau miệng, nói: “Ăn không được thì đừng ăn, cơm quan trọng hay là dáng người quan trọng? Ăn không được nữa cũng không thể vì không lãng phí lương thực mà gượng ép bản thân.”

Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía Phương Hồi, Phương Hồi đã ăn xong rồi, bất đắc dĩ nhìn cô mà cười.

Được rồi, Hạ Dĩ Đồng lưu luyến mà từ bỏ cơm hộp, tiểu trợ lý giúp cô dọn dẹp.

“Aiz.”

Lục Ẩm Băng nói: “Nếu em diễn xuất có thể biểu diễn ra ánh mắt sinh tử ly biệt như này, Tần Hàn Lâm khẳng định sẽ tán thưởng em.”

“....”

Cô còn chưa nghĩ ra lời nào phản bác, Lục Ẩm Băng một tay đã xoa đầu cô, “Tiêu thực, nghỉ trưa, một hồi đứng dậy tiếp tục luyện tập, tay chân nhỏ, rất thích hợp để múa kiếm.”

Hạ Dĩ Đồng trong lòng mềm nhũn, mật ngọt được rót vào, cười với cô ấy một cái. Cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một con mèo, không đúng a, rõ ràng Lục Ẩm Băng trong lòng cô mới là mèo.

“Lẩm bẩm cái gì?” Giọng điệu lười biếng của Lục Ẩm Băng vang lên.

Hạ Dĩ Đồng bị bắt tại trận, vội thấp giọng nói: “Không có gì.”

Lục Ẩm Băng không so đo, ở trên đầu cô mà xoa xoa một hồi, tâm tình vui sướng mà rời đi.

4. Thường thường muốn chạm vào cô ấy, muốn có tiếp xúc thân mật.

Hạ Dĩ Đồng bị xoa đầu hết lần này đến lần khác, bỗng nhiên vẻ mặt kinh sợ hỏi Phương Hồi: “Tóc tôi là có gàu sao? Chị ấy có phải hay không là ám chỉ tôi nên gội đầu? Đổi dầu gội mới?”

Tay già tình trường Phương Hồi cũng không biết chính xác vì sao Lục đại ảnh hậu lại khác thường như thế, nói: “...... Có thể là vậy.”

Hạ Dĩ Đồng một buổi trưa đều quanh quẩn trong sự hoài nghi da đầu không sạch sẽ của mình, nghỉ trưa nửa giờ mơ thấy gàu của mình thành tinh, tóm lấy mình đuổi theo Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn tuyệt giao với cô.

“Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta không đi ——” Hạ Dĩ Đồng chân đột nhiên vừa giẫm, nặng nề ngửa ra sau, tỉnh, sờ mái tóc vẫn ngoan ngoãn đang nằm trên đầu của mình, như trút được gánh nặng mà thở dài.

Thật là đáng sợ.

Lục Ẩm Băng mở to mắt, ngồi ở phòng nghỉ trên ghế nằm, duỗi đôi chân dài thẳng tắp ra, một lát sau hơi hơi co lên, cùng Lai Ảnh tán gẫu WeChat.

Lai Ảnh ——【 Mở cửa ra một đại thế giới mới sao? Cảm giác thế nào? 】

Lục Ẩm Băng ——【 Chưa, phỏng chừng khá nhanh, trước mắt tớ kiểm chứng bốn điều, cảm giác không tồi [ cười ]. 】

Lai Ảnh ——【 Ta có thể hỏi ngài, ngài tổng cộng viết mấy điều? [ tò mò ]】

Lục Ẩm Băng ——【 Không nhiều lắm, chắc là 38 điều đi. 】

Lai Ảnh ——【 Cậu đoán xem hiện tại biểu tình tớ như thế nào? 】

Lục Ẩm Băng ——【 Đại khái là vẻ mặt ghét bỏ. 】

Lai Ảnh -——【 Cậu đoán thật chuẩn [ xem thường ], cậu tới kiểm chứng tới khi nào? 】

Lục Ẩm Băng ——【 Dựa theo tốc độ này, không đến hai tuần là có thể xác định tớ có thích cô ấy hay không. 】

Lai Ảnh ——【 a a a a a a a a a a a a [ thổ bát thử thét chói tai.gif]】

Lục Ẩm Băng ——【 Là tớ ảo giác sao? Vì cái gì tớ cong mà nhìn cậu so với tớ còn kích động hơn [ híp mắt ]】

Lai Ảnh ——【 Hoàng đế ta không vội. 】

Lục Ẩm Băng ——【 Là thái giám, cảm ơn. 】

Lai Ảnh ——【 Thái giám: Không cho tớ mặt mũi à? 】

Lục Ẩm Băng ——【 Cậu mà có mặt mũi sao? 】

Lai Ảnh ——【 Tớ không phải thái giám [ phát điên ]】

Lục Ẩm Băng ——【 ha ha ha 】

Lai Ảnh thấy chuyện này không có tin tức, cái này đề tài xem như kết thúc, hai người bận rộn, hiện tại có việc phải trực tiếp rời đi, trở về sẽ tiếp tục trò chuyện.

Lục Ẩm Băng vừa định rời khỏi giao diện trò chuyện với Lai Ảnh, thấy góc trên bên trái có một số 2, kiểm tra tin tức, là người đại diện của cô - Tiết Dao gửi tới.

Tiết Dao ——【 Nghe nói em cùng nghệ sĩ họ Hạ dạo đây rất gần gũi? 】【 Chú ý một chút, đừng làm hành động ái muội, tin đồn mới vừa ngừng không bao lâu. 】

Lục Ẩm Băng liếc mắt một cái, liền quét về phía Tiểu Tây cúi đầu bên cạnh, nhấn phím trả lời ——【 Tiểu Tây nói cho chị? 】

Tiết Dao ——【 Nói cho cái gì? Là tôi hỏi em ấy. 】

Lục Ẩm Băng ——【 Được rồi, tôi có chừng mực. 】

Tiết Dao bên kia WeChat ngoài ý muốn nhíu mày, hôm nay Lục Tiểu Ma Vương cư nhiên nghe lời như vậy, không cùng cô nói cái gì mà “Người ngay thẳng không sợ bọn họ bịa đặt”,nói linh tinh gì vậy, chẳng lẽ cô ấy đang không ngay thẳng?

Tiết Dao dâng lên một cổ dự cảm bất thường: Lục Tiểu Ma Vương đang có động thái lớn gì đó.

Chỉ mong có thể nói chuyện rõ ràng với cô ấy trước khi cô ấy khuếch đại động thái của mình, để cô có thể chuẩn bị tốt. Nhìn vào gương, đuôi mắt tựa hồ như có vết chân chim.

Tiết Dao ——【 Nữ minh tinh cùng nhau thân cận một chút cũng không có gì, em cũng không cần quá câu nệ.】

Xảy ra chuyện đều có bọn tôi, những lời này Tiết Dao cũng không dám nói ra, nàng sợ Lục Ẩm Băng vốn không kiêng nể gì phóng tên lửa mà bay qua.

Lục Ẩm Băng ——【 Chị suy nghĩ nhiều rồi, tôi có gì sẽ liên hệ chị, sẽ không câu nệ đâu.】

Tiết Dao: “......”

Quả nhiên, Lục Tiểu Ma Vương vẫn là Lục Tiểu Ma Vương, một chút cũng sẽ không thông cảm cho nhân viên công tác truyền thông bọn họ.

Lục Ẩm Băng trả lời lại ——【 Tăng tiền thưởng cho chị, sẽ lập tức tăng lương. 】

Tiết Dao ——【 Ây da chủ nghĩa tư bản, tôi thích. Thân cận thì thân cận đi, đừng để cho paparazzi chụp được. 】

Lục Ẩm Băng ——【 Ừm.】

Tiết Dao từ trong lời nói của cô lại phát hiện ra sự khác thường, dựa theo ngày trước, Lục Ẩm Băng hẳn là trả lời: “Vốn không có gì, không có gì để chụp. Yên tâm.”

Một người đại diện xuất sắc là giỏi phát hiện sự bất thường từ nghệ sĩ nhà mình trước, chủ động chuẩn bị, cho dù miệng nghệ sĩ có chặt như vỏ trai, cô cũng có thể phát hiện từ cát chảy ra từ vỏ trai này, hôm nay là lần đầu tiên.

Phỏng chừng sau này sẽ bận rộn.

Tiết Dao ——【 Tôi đang ở trên máy bay, trước tiên bay ra nước ngoài xác nhận về việc quảng cáo, trở về liền đến thăm đoàn phim của em. 】

Nói suông đoán mò không thể được, cô phải tận mắt thấy nghệ sĩ nhà mình định làm chuyện gì.

Lục Ẩm Băng suy nghĩ một chút, nhắn ——【 Được thôi. 】

Lục Ẩm Băng thu hồi điện thoại di động, ngước mắt lên nhìn Tiểu Tây đứng yên như gà run rẩy, thần sắc rất lãnh đạm, không nói gì, đứng dậy kéo cửa ra, bóng lưng cao gầy đưa lưng về phía ánh mặt trời, lẳng lặng đứng yên. Thịt trên người cô vẫn chưa trở về, bả vai mỏng manh, cánh tay tự nhiên rũ xuống, đường nét lưu loát. Nhìn quen thần thái khi nói chuyện Lục Ẩm Băng, khí phách hăng hái, lúc cô ấy an tĩnh, bóng lưng ấy cư nhiên lộ ra sự cô đơn và tịch mịch.

Tiểu Tây trong lòng khổ sở, cô thật sự một chữ cũng không tiết lộ, Tiết Dao tất cả đều đoán ra, cô ấy liền ừm a rồi biểu đạt chính xác suy nghĩ của cô, căn bản không phải Tiết Dao hỏi, cô không có bán đứng Lục Ẩm Băng a, cô chính là trợ lý trung thành tận tụy, cho dù là sống trong khổ cùng nghệ sĩ, cô cũng không sinh ra ý định nào khác, trời xanh có mắt!

Tiểu Tây đuổi theo, giải thích: “Lục lão sư, chuyện của cô và Hạ lão sư tôi một chữ cũng không nói, đoàn phim khẳng định là có tai mắt của chị Dao!”

“Tôi biết.” Lục Ẩm Băng lạnh nhạt nói.

“Chị biết?”

Lục Ẩm Băng cong cong khóe miệng, hơi mang một tia tự giễu nói: “Tôi không ngốc.” Giơ tay vỗ vỗ đầu dưa Tiểu Tây, ôn nhu mà cười, “Em cho rằng tôi nhiều năm như vậy trong giới giải trí đều là vô ích sao? Dù sao đều là phải bị người khác thấy, so với cho người ngoài nhìn thì tốt hơn, người trẻ tuổi a.”

Tiểu Tây trố mắt tại chỗ, cô vừa rồi là bị Lục Ẩm Băng sờ đầu sao? Vì cái gì Lục Ẩm Băng bỗng nhiên đối với cô cười ôn nhu như vậy, a a a a a cô muốn trèo tường, từ fan CP Hạ Xoạc Băng biến thành fan CP Băng Xoạc Hạ, nói không chừng về sau chính là fans trung thành của Lục Ẩm Băng, không được cô không thể làm vậy được! Cô đã thề sống chết sẽ theo team Hạ Xoạc Băng! Không thể dao động vì một chút ngon ngọt của Lục Ẩm Băng!

Yêu cô ấy, liền phải để cho cô ấy tấn công!

Hạ Dĩ Đồng tỉnh dậy sớm hơn Lục Ẩm Băng, nói chính xác là bị cơn ác mộng kia dọa tỉnh, đè nén kinh hãi. Đeo kính râm, giả vờ là che ánh mặt trời, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng chờ. Đây là kỹ xảo thường được các minh tinh sử dụng, kính râm không chỉ có tác dụng là che giấu đi dung mạo.

Lục Ẩm Băng nhìn thấy cô, nhưng không đi tới, ngồi xuống ghế của mình, nhàn nhã xem kịch bản buổi chiều phải quay.

Sau một thời gian, cô không chịu đựng được nữa, hỏi Tiểu Tây: “Em nhìn xem Hạ lão sư đang ở đâu?”

Tiểu Tây nhìn xung quanh, một lát sau, dùng ngón tay chỉ vào cây đại thụ cách đó không xa: “A, chỗ đó nha.”

Tôi đã sớm thấy từ lâu.

Lục Ẩm Băng bỗng nhiên có chút đắc ý, khóe miệng lại cong lên.

5. Trong đám đông có thể nhìn thấy cô ấy ngay lập tức, tựa như phát sáng ra vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.