Editor: Thùy Trang Nguyễn
“Hai nghìn vạn.” Sở Ngao Dư một lần nữa kêu giá, vô cùng khí thế.
Vị phu nhân kia tức giận liếc mắt nhìn Sở Ngao Dư, há to miệng nhưng lại không tiếp tục kêu giá, Sở lão gia tử thích bức tranh của Đường đại sư, chỉ vần lý do này cũng đủ để cho rất nhiều người từ bỏ, huống chi người kêu giá còn là bản thân Sở Ngao Dư, vị phu nhân kia tranh giành một lần kia cũng chỉ là có chút hành động theo cảm tính thôi.
Toàn hội trường xuất hiện một giây yên tĩnh, sau đó mới vang lên giọng nói của người chủ trì đấu giá, mà bức tranh này cũng không hề nghi ngờ đã được Sở Ngao Dư đấu giá thành công.
Buổi đấu giá của Mai phu nhân là một buổi đấu giá long trọng nhưng cũng đơn giản, không quá nhiều chương trình, chỉ là mọi người tập hợp lại một chỗ, những người quyên tặng mang tới vật đấu giá, sau đó lại lấy tiền từ người mua mang đi làm từ thiện, mà người đấu giá thành công những vật phẩm này cũng dùng hình thức nặc danh, từ đầu đến cuối ai cũng không biết những đồ vật mà mình đấu giá được là của ai, nhưng giá cả kêu ra phần lớn đều cao hơn giá trị chân thật của vật phẩm rất nhiều, đây cũng là ý nghĩa của việc từ thiện.
Buổi đấu giá kết thúc, Hoàng Phủ Tử Y đẩy Sở Ngao Dư rời đi, trong lúc đó không ít người đi ngang qua rất thiện ý và cung kính chào hỏi Sở Ngao Dư, mà cũng vào lúc này Hoàng Phủ Tử Y càng thêm sâu sắc hiểu rõ Sở Ngao Dư và gia tộc phía sau anh, có địa vị tôn quý như thế nào.
“Em cảm thấy ngày mai em lại trở thành chủ đề nóng rồi.” Trên đường trở về, ngữ khí Hoàng Phủ Tử Y vô cùng chắc chắn nói.
Sở Ngao Dư cười cười, có chút lấy lòng đồng ý nói: “Ừ, nhất định là như vậy rồi.” Chủ đề nóng tính là gì, chỉ cần Tử Y muốn thì nhất định sẽ được thôi.
“Chủ đề đó cũng nhất định sẽ có anh.” Buổi đấu giá lần này, là lần đầu tiên hai người lộ diện trước mặt công chúng, đến cùng hậu quả như thế nào, ngay cả Hoàng Phủ Tử Y cũng không chắc chắn lắm.
Sở Ngao Dư dừng một chút, nghĩ đến mặt mình, chân của mình, giọng nói mang theo chút do dự: “Em xuất hiện cùng với anh nhất định sẽ nhận rất nhiều chỉ trích, em thật sự đã xác định rồi sao?” Anh là một người tàn khuyết như vậy, người ngoài nhất định sẽ cảm thấy anh không xứng với Tử Y, rồi bàn tán mối quan hệ của Tử Y với anh, đoán chừng sẽ không chịu nổi.
“Chỉ trích? Chỉ trích cái gì? Chỉ trích em ôm đùi đại gia sao?” Hoàng Phủ Tử Y nghĩ đến một từ đợt trước mình vừa nhìn thấy trên internet, cảm thấy rất thích hợp dùng trên người Sở Ngao Dư.
Mà Sở Ngao Dư bị so sánh như kim chủ kia, rất rõ ràng lập tức ngẩn ngơ, sau đó mới dở khóc dở cười giải thích: “Em học cái từ này ở đâu thế, anh cũng không phải là kim chủ gì, tuy anh vẫn luôn muốn giúp em nhưng căn bản em cũng không cần còn gì.”
“Ai nó thế? Anh đã giúp em rất nhiều.” Con đường diễn viên hai đời đều có sự giúp đỡ của Sở Ngao Dư, đi được thuận lợi như vậy, là anh âm thầm giúp cô, có thể nói là đếm mãi không hết, việc này và việc cô cần hay không cần đã không quan hệ gì.
Bởi vì người đàn ông này không cần đáp lại, cho nên căn bản cô không xoắn xuýt việc chính mình có cần hay không, càng bởi vì mỗi một việc người đàn ông này làm cũng sẽ không làm cho cô sinh ra phản cảm hoặc là bài xích, mà đã như vậy, làm sao cô có thể không nhận đây.
Được thừa nhận, Sở Ngao Dư vừa vui vẻ lại có chút bất an, trước đây mỗi lần anh làm việc gì vì Tử Y cũng đều có cảm giác rất vui vẻ, nhưng lại sợ Tử Y không thích, thậm chí là chán ghét chính mình vẽ vời cho thêm chuyện.
“Những việc đó không tính là gì, em không tức giận là tốt rồi.” Hi vọng của Sở Ngao Dư là muốn Hoàng Phủ Tử Y vui vẻ mà thôi.
“Được rồi được rồi, không cần nói tiếp chủ đề không vui này nữa, đi tìm một chỗ ăn khuya thôi, em hơi đói.” Hoàng Phủ Tử Y cũng không hứng thú nói chuyện này, ngược lại là quan tâm đến vấn đề ăn uống, bởi vì cô đói bụng, những đồ ăn trong buổi đấu giá cô ăn không đủ no.