Editor: Tuna.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Tửu Y bị âm thanh cảu hệ thống đánh thức.
“Giá trị nổi tiếng của ký chủ đã đạt tới một ngàn vạn điểm, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đã lên cấp 4, ký chủ phải làm nhiệm vụ thăng cấp bằng cách nói “em thích anh” với người mình mà tín nhiệm nhất, sau khi nói thì có thể hoàn thành nhiệm vụ, chúc ký chủ may mắn!”
“...” Mới sáng sớm đã nghe thấy tin dữ như vậy, trong nháy mắt Hoàng Phủ Tử Y liền thanh tỉnh.
Hệ thống giao nhiệm vụ, nhiệm vụ cấp 3 là hôn người mà mình thấy có ấn tượng tốt, nhiệm vụ cấp 4 là thổ lộ với người mà mình tín nhiệm nhất, Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên cảm thấy cái hệ thống này không chỉ biết nhìn người, mà còn biết đào hố người ta, mỗi nhiệm vụ đều mang theo mùi vị ám khí, vừa khiến người ta vừa dở khóc dở cười, lại không thể cự tuyệt.
Mà liên quan đến cái người gọi là tín nhiệm nhất, trong suy nghĩ của Hoàng Phủ Tử Y liền hiện ra một người, chỉ là, muốn nói câu “Em thích anh” với anh ta, có phải là hơi đột ngột quá hay không, ít nhất bây giờ thì cô không có loại tâm tư này, mặc dù tất cả hướng đi của cô đều hướng đến phương diện này!
Không sai, mặc dù Hoàng Phủ Tử Y không có nói rõ, nhưng cô hiểu rõ, quan hệ giữa cô và Sở Ngao Dư đang ở trong giai đoạn nảy sinh tình cảm, bởi vì đủ loại kinh nghiệm lúc trước khi trùng sinh, lại vì đủ loại nhận biết sau khi trọng sinh, cho nên cô vô cùng tín nhiệm Sở Ngao Dư, đồng thời cũng biết rõ tình cảm của Sở Ngao Dư nói với mình, cho nên cô cũng không kiềm chế được mà sinh ra một loại tình cảm thân thuộc, mà bản thân cô cũng không cảm thấy bài xích hay chán ghét nên cũng chủ động cùng Sở Ngao Dư tiếp xúc.
Loại tiếp xúc này là thăm dò, cũng là lớp nền cho tình cảm, nếu như người đàn ông này thật sự phù hợp với cô, thì cô cũng không ngại loại tiếp xúc này biến thành việc chân chính ở cùng một chỗ, cùng nhau phát triển tình cảm, để cho vừa lòng ước nguyện của người đàn ông kia, cũng là tìm cho bản thân cô một người để yêu thương, nhưng loại tình cảm này cũng cần phải từ từ phát triển, dù là cô rất hài lòng với Sở Ngao Dư, nhưng cô vẫn chưa có ý định thổ lộ ngay bây giờ, cho nên xuất hiện loại nhiệm vụ như thế này, khiến cô cảm thấy có chút khó xử.
“Chủ nhân, ngài còn muốn ngẩn người đến chừng nào a, nói một câu “em thích anh” bộ khó đến như vậy sao?” Giọng nói dễ thương của tiểu Ngao Ô xuất hiện, nhưng nghe xong thì lại khiến người ta muốn đá nó một phát, đúng là không ở trong chăn thì làm sao biết chăn có rận, không biết là ngốc thật hay là do bản chất xấu tính nữa!
Hoàng Phủ Tử Y ghét bỏ nhìn nhìn tiểu Ngao Ô một chút, giọng nói lạnh lẽo: “ Còn nói nhảm nữa thì ta sẽ không cho nhóc thăng cấp.” Cô đã đáp ứng Tiểu Ngao Ô, mỗi lần cô thăng cấp thì sẽ giúp nó thăng một cấp.
“Nhưng mà chủ nhân không làm nhiệm vụ thì cũng không giúp người ta thăng cấp được mà.” Cho nên nó mới gấp gáp như vậy!
Đúng vậy, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ thì không có cách nào thăng cấp, cho nên cho dù là cô xoắn xuýt cỡ nào, chỉ cần cô không muốn chết, chỉ cần cô muốn khôi phục sức khỏe cho Sở Ngao Dư, chỉ cần làm đại cho xong nhiệm vụ thôi mà, cô không nên xoắn xuýt nữa!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hoàng Phủ Tử Y ngay cả mặt cũng không rửa, liền gọi một cuộc điện thoại cho Sở Ngao Dư, bây giờ mới chỉ có 5 giờ 15 sáng.
Thời điểm điện thoại vang lên, Sở Ngao Dư vẫn còn đang ngủ, giữa đêm hôm qua, anh lại bị phát bệnh, sau cơn đau đầu, anh mới chậm rãi thiếp đi, nhưng khi anh nghe thấy âm báo đặc thù của điện thoại, trong nháy mắt anh lại không hề do dự mà tiếp điện thoại, giọng nói có chút ngạc nhiên hỏi: “Tử Y?”
“Em thích anh, chúng ta ở cùng một chỗ đi.” Hoàng Phủ Tử Y vào thẳng vấn đè, không một chút vòng vo, đồng thời còn tăng thêm một câu để tăng mức độ rung động. Nếu đã quyết định muốn hoàn thành nhiệm, thì quyết định mọi chuyện luôn, cũng đâu có gì ghê gớm!
Hoàng Phủ Tử Y luôn thẳng thắn mà làm việc, quả quyết lại dứt khoát, khi thì lý trí, khi thì xúc động, cho nên cho dù là là quyết định gì, đều không đáng kinh ngạc, đương nhiên, chuyện này đối với cô là chuyện liên quan đến tình cảm của mình...
Sở Ngao Dư nghĩ mình đã ngủ đến ngây người rồi, anh hoài nghi mình đã nghe nhầm rồi, cũng có thể là anh vẫn đang nằm mơ, anh nghĩ là ai đó đang trêu đùa anh, tóm lại anh không cho là thật.
“Anh có nghe thấy không?” Rất lâu không nhận được câu trả lời, Hoàng Phủ Tử Y đành phải lên tiếng hỏi.
“Không có!” Không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, sau khi Sở Ngao Dư trầm mặt trong giây lát, liền trả lời như vậy.
“...” Hoàng Phủ Tử Y có chút yên lặng theo, cũng có chút dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.
Sở Ngao Dư giống như đã nhận ra được bầu không khí cổ quái, biết lời nói của mình không đúng, có chút do dự, nghiêm mặt nói: “Anh còn chưa tỉnh ngủ, gặp lại sau!” Sau đó dùng mười phần dũng khí, lần đầu tiên chủ động dập máy Hoàng Phủ Tử Y.