Mà vào lúc Hoàng Phủ Tử Y ung dung giải quyết Tôn Nhã Đình, Sở Ngao Dư cũng cho Khổng Văn Bân gặp không ít phiền phức. Ban đầu vốn dĩ công ty dưới tên Khổng Văn Bân đã thảo luận tốt việc hợp tác với một xí nghiệp lớn, nhưng ai biết trước ngày ký hợp đồng, đột nhiên đối phương lại đổi ý, sau đó không đợi Khổng Văn Bân kịp phản ứng lại, thì đối phương và kẻ thù của công ty Khổng Văn Bân đã ký hợp đồng hợp tác rồi, khiến cho Khổng Văn Bân không chỉ mất công bận rộn gần một tháng, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng và sự phát triển của công ty.
Sau khi phát sinh chuyện này, Khổng Văn Bân liền cho người điều tra, chỉ là kết quả điều tra còn chưa đến tay, trong công ty lại phát sinh việc những quản lý cấp cao cùng nhau đi ăn máng khác, mà bất kể anh ta đưa ra bất cứ lợi ích gì, đối phương cũng không có ý định ở lại. Đến lúc này, cuối cùng Khổng Văn Bân cũng phản ứng lại, phát giác được là có người nhằm vào anh, nghĩ đến cũng chỉ liên hệ được đến Sở Ngao Dư.
Sở Ngao Dư ra tay với Khổng Văn Bân có thể nói là quang minh chính đại tính kế Khổng Văn Bân, căn bản cũng không có ý định che giấu, phách lối đến mức khiến cho Khổng Văn Bân vô cùng tức giận, nhưng xem như có hận, đối mặt với cục diện rối bời này, Khổng Văn Bân cũng không thể không tìm tới Sở Ngao Dư.
“Sở thiếu, giữa chúng ta hẳn không thù oán gì, tại sao anh lại làm như thế, có phải là không hợp lý lắm hay không?” Trong văn phòng Sở Ngao Dư, sau khi đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khổng Văn Bân cũng gặp được Sở Ngao Dư.
“Con người làm chuyện gì cũng có lý do.” Sở Ngao Dư thâm trầm trả lời, một câu tràn đầy triết lý, hợp lý hay không hợp lý, chỉ cần có đầy đủ lý do là đước rồi, ai bảo Khổng Văn Bân gây chuyện với người nào không gây, nhất định phải chọc Tử Y của anh, Tử Y tốt như vậy, sao có thể để cho người khác khi dễ.
Trong lời nói của Sở Ngao Dư ẩn chứa ý tứ, Khổng Văn Bân đại khái nghe hiểu đến bảy phần, anh tự nhiên biết đối phương không phải không có lý do gì mà công kích anh, nhưng lý do công kích anh là cái gì đây, chẳng lẽ chỉ là bởi vì tranh cãi trong buổi đấu giá lúc trước kia sao?
“... Nếu như là bởi vì những lời nói đó của tôi, tôi ở đây xin lỗi anh, chuyện này cứ tính như vậy có được không?” Co được dãn được mới là đại trượng phu, Khổng Văn Bân nói với chính mình như vậy, hôm nay xin lỗi không tính là gì, chỉ cần sau này có thể đánh trả trở về là đủ rồi!
Khổng Văn Bân tự tưởng tượng chính mình thành anh hùng bị chịu nhục, lại quên đi bản chất lòng dạ hẹp hòi của mình, mà sau khi chuyện này kết thúc ai có thể nói trước được gì.
“Đối với tôi mà nói, lời xin lỗi của anh không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Sở Ngao Dư căn bản không tiếp thu loại hình thức xin lỗi này, Tử Y của anh làm sao có thể rẻ mạt như thế, một câu thật xin lỗi căn bản là không cách nào lắng lại lửa giận của anh, mà từ trên nét mặt của Khổng Văn Bân, anh cũng không nhìn thấy nửa điểm áy náy.
“Vậy anh muốn như thế nào, thật chẳng lẽ muốn nháo đến chỗ trưởng bối? Tôi sẽ không cảm thấy Sở lão gia tử sẽ dung túng anh như vậy, Sở gia và Khổng gia luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, anh là muốn cho hai nhà trở mặt sao?” Khổng Văn Bân thẹn quá hoá giận, bất đắc dĩ liền mang cả trưởng bối hai nhà ra nói, ý đồ khuyên can Sở Ngao Dư, hoặc là nói là uy hiếp Sở Ngao Dư.
Sở Ngao Dư lạnh lùng nhìn Khổng Văn Bân, không chút khách khí nói: “Tôi còn có việc phải xử lý, không tiễn!” Một khi Khổng Văn Bân đã không chịu đủ giáo huấn, vậy anh cũng chỉ có thể giúp trưởng bối Khổng gia giáo huấn anh ta một chút!