Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu

Chương 13: Q.1 - Chương 13




Cuối cùng cũng tới ngày dã ngoại thứ hai.

Bữa sáng hôm nay bọn họ không cần phải chuẩn bị, bên tổ chức chương trình đã làm tốt từ sáng sớm.

Lăng Duy, Dương Sóc và Chu Doanh Doanh ăn cực kỳ nhiều, ngày hôm qua bọn họ ăn cơm chiều chẳng có bao nhiêu, nửa đêm đã đói bụng không chịu nổi rồi.

Lần xuất phát thứ hai thông qua không ít kinh nghiệm đã tích lũy từ ngày hôm qua, cho nên đi đường có thể coi là thuận lợi.

Nhưng mà tới cùng bọn họ lại gặp phải phiền toái không thể tính trước ——

”Mộ Tuyết, hiện tại cậu phải đứng yên đừng cử động!” Đột nhiên Lê Thu nhỏ giọng nói.

”Làm sao vậy?” Tiêu Mộ Tuyết khó hiểu hỏi.

Cô vô ý quay đầu lại.

Trời ạ!

Cách đó khoảng năm sáu chục centimet có một con rắn nhỏ màu vàng đang ngóc đầu nhìn cô chằm chằm, không hề nhúc nhích, còn phát ra tiếng kêu“xì xì“.

”Á!” Tiêu Mộ Tuyết sợ tới mức không dám cử động, cảm thấy toàn thân cũng theo đó xụi lơ, cô sợ nhất chính là rắn loài động vật thân mềm này đó!

Lúc này Lệ Tùy đang đi đầu ở phía trước quay đầu lại nhìn cũng thấy kinh hãi.

”Sao, sao vậy, làm. . .” Giọng Tiêu Mộ Tuyết hơi phát run một chút, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Nhân viên công tác đi theo cũng bó tay không biết làm sao, trước đó bọn họ đã điều tra trên ngọn núi này không hề có rắn, theo lời những người sống dưới chân núi thì loài rắn rất ít khi lui tới ngọn núi này, nên trước đó họ không chuẩn bị công cụ đuổi rắn, bây giờ gặp phải liền thành quá gấp gáp.

Lê Thu lục lọi lấy đồ trong túi, cô có chuẩn bị ít thuốc đuổi côn trùng, nhưng mà lại không nghĩ tới sẽ gặp phải rắn, không cần biết những thứ thuốc này có tác dụng với loài rắn không, chỉ có thể thử xem sao.

”Tôi ném thuốc đuổi côn trùng này cho cậu!” Lê Thu nói, “Cậu nhận lấy!” Lê Thu không dám đi qua đó, sợ làm động tới con rắn.

Tiêu Mộ Tuyết run rẩy bắt tay đón lấy túi thuốc bột Lê Thu ném sang.

Cô xé miệng của túi thuốc ra tung thuốc bột một vòng quanh chỗ mình đứng.

Con rắn này như ngửi được mùi thuốc bột, sau đó thoáng thối lui vài cái, nhưng mà vẫn không chịu rời khỏi.

”Rắn này hẳn là loại rắn không có độc, tôi thấy hình như nó không có răng nọc!” Lệ Tùy nói, “Tôi đi tìm mấy thứ bắt nó đi.”

Lệ Tùy bẻ một cành cây dài trên cây gần đó.

Anh chầm chậm đi đến bên cạnh Tiêu Mộ Tuyết, rồi mới vung tay dùng nhánh cây hất con rắn đi xa thật nhanh, vừa lúc chỗ bên cạnh là đường xuống núi, cho nên con rắn chắc sẽ không bò lên lại.

Con rắn vừa biến khỏi, Tiêu Mộ Tuyết liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất.

”Không có việc gì rồi, yên tâm!” Lê Thu đi tới vỗ vỗ bờ vai của cô.

”Lê. . .” Tiêu Mộ Tuyết ôm lấy Lê Thu, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống, nhìn qua rất là tội nghiệp.

”Tốt rồi, không có việc gì rồi!” Lê Thu vỗ lưng cô nhẹ giọng an ủi.

Lệ Tùy đứng một bên cũng có chút lo lắng, lại không tiện đi tới.

Khóc một hồi rốt cục Tiêu Mộ Tuyết cũng lấy lại hơi sức.

”Cảm ơn anh, Lệ Tùy!” Tiêu Mộ Tuyết đỏ mặt cảm ơn Lệ Tùy.

”Không sao, không cần khách khí.” Lệ Tùy đáp.

Nhìn hai người này, trong lòng Lê Thu như cảm giác được chút ít đầu mối.

”Uhm, đây coi như là ân cứu mạng ah!” Lê Thu trêu ghẹo nhìn hai người, “Ở cổ đại có phải là nên lấy thân báo đáp hay không
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.