Ảnh Hậu Xinh Đẹp: Lạc Thiếu Sủng Vợ Như Mạng

Chương 1: Chương 1: Ảnh hậu Khuynh Thành




“Phóng viên của đài truyền hình Tinh Quang đang ở hiện trường sân bay, mười phút nữa, máy bay của ảnh hậu quốc tế Khuynh Thành sẽ đáp xuống sân bay quốc tế của thành phố B. Chỉ với một năm, cô đã phát triển về mọi mặt ở thành phố B, có phải tất cả fan hâm mộ của ảnh hậu nghe được tin này rất phấn khởi hay không, kế tiếp, chúng ta yên lặng chờ đó ảnh hậu xinh đẹp xuất hiện.”

Trong thời gian chờ đợi, đài truyền hình còn giới thiệu một chút về quá khứ của ảnh hậu:

“Khuynh Thành, năm nay hai mươi tư tuổi, người Mỹ gốc Hoa, lúc trước nhờ bộ phim “Biến dị” đã đoạt được giải Oscar vinh quang, cô cũng là nữ diễn viên trẻ tuổi nhất được trao giải Oscar tính đến hôm nay. Lần này Khuynh Thành về Trung Quốc là để quay bộ phim “Biến dị 2”, lấy cảnh ở nhiều thành phố của Trung Quốc, thời gian quay phim và chụp hình là một năm.”

Giới thiệu xong, hình ảnh liền bị thay đổi, quay lại lúc ở sân bay, phóng viên xuất hiện lần nữa trong máy quay: “Các vị khán giả, một ngày tốt lành, chào mừng các vị quay lại với hiện trường trực tiếp, hiện tại mọi người rất mong chờ ảnh hậu Khuynh Thành đã lâu chưa thấy, sau lưng tôi là đường dành cho khách Vip, đài truyền hình Tinh Quang của chúng tôi được trao tặng một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị ngay tại hiện trường, thật làm mọi người mong chờ.”

Không biết vì người dẫn chương trình hay là vì ảnh hậu Khuynh Thành, có thể nhận ra không khí ở hiện trường bị ảnh hưởng, giọng nói chuyện và biểu cảm còn nhiệt huyết hơn nhiều lần.

Từng tiếng hét và kêu gọi của fan hâm mộ vang lên, cuối cùng ảnh hậu mà mọi người mong chờ cũng xuất hiện trước tầm mắt của các fan hâm mộ.

Mặt trái xoan đúng chuẩn, một đôi mắt phượng hẹp dài, được che bởi lớp kính mắt, dưới kính to là cái mũi cao, vừa xinh đẹp vừa thẳng thắp, không hề có khuyết điểm nào, dưới chiếc mũi đó, là một đôi môi lạnh lùng, từ những mỹ quan này đã hợp lại thành một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lúc này, trên khuôn mặt này đang nở một nụ cười lạnh lùng.

Bằng đường cong nhấp nhô, làm người ta vừa thấy kinh diễm vừa thấy xa cách, dáng người của Khuynh Thành cũng giống như phụ nữ phương Đông, nhưng cao hơn, một mét bảy mươi hai, hơi gầy, trong thế giới toàn những người cao to ở phương Tây, thì cô vẫn là một con chim nhỏ cần được bảo vệ.

Cô được vệ sĩ vây quanh, đột nhiên dừng chân, xung quanh là tiếng hét chói tai, cũng dừng lại theo bước chân của cô, cánh tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng nhấc chiếc kính trên sống mũi tinh xảo ra, một đôi mắt xinh đẹp, đôi mắt phượng mê hoặc người khác xuất hiện trong tất cả ánh mắt của mọi người, tiếng hét chói tai liền vang lên ngay lập tức...

“Khuynh Thành, Khuynh Thành, Khuynh Thành...”

Cô mỉm cười với tất cả mọi người một cái, môi mỏng chuyển động, giọng nói dễ nghe lập tức nhanh chóng truyền vào trong tai của mọi người: “Cảm ơn mọi người đã đến, tôi là Khuynh Thành, hôm nay người đến khá nhiều, hi vọng mọi người giữ trật tự thật tốt, để ý người già và trẻ em nhé.”

Giọng nói dễ nghe ngừng lại, người trong đài truyền hình đều trăm miệng một lời phụ họa: “Khuynh Thành, chúng tôi nghe theo cô.”

“Khuynh Thành, chúng tôi yêu cô.”

“Khuynh Thành, cô thật xinh đẹp.”

...

“Cảm ơn mọi người.” Cô nói nhẹ nhàng, ngôn từ khéo léo, làm đám người bắt đầu xuất hiện đều thấy nghẹn ngào.

“Khuynh Thành, cô thật hiền lành.”

“Khuynh Thành, tấm lòng của cô thật đẹp.”

“Khuynh Thành..”

Cô hiền lành sao? Cô vẫn còn cái đó sao?

Cho dù có, cô cũng phải vứt đi, bắt đầu từ chín năm trước, đối với cô mà nói, những thứ này đều không quan trọng, cô chỉ biết, làm người hiền lành sẽ bị bắt nạt, giống như người mẹ đã qua đời của cô, cho nên cô không hề hiền lành, tuyệt đối không.

Trên mặt vẫn nở nụ cười khéo léo như cũ, trong lòng cũng đã cảnh còn người mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.