Sau khi toàn bộ ghế ngồi đã được lấp đầy, nhân viên liền tuyên bố lần nữa: “Hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, cũng là ngày nhóm đầu tiên biểu diễn, chờ nhân viên của chúng tôi gọi tên, các tuyển thủ lần lượt đi theo người gọi tên mình, các tuyển thủ còn lại yên tâm chờ đợi, mọi người đã rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Vài giọng nói vụn vặt lẻ tẻ vang lên.
Nhân viên rất có phong độ tiếp tục mỉm cười nói: “Mọi người vui lòng ngồi tại chỗ chờ.”
Lần này vừa dứt lời, một nhân viên khác liền đi lên, bắt đầu đọc tên tuyển thủ theo thứ tự, cũng để chuẩn bị ra sân.
Các tuyển thủ trong phòng số 1 dần dần giảm bớt, rất nhanh đã đến lượt Khuynh Thành.
“Số 128, Khuynh Thành, mời đi theo tôi.” Đi theo nhân viên quẹo trái, rồi rẽ phải, cuối cùng đưa Khuynh Thành đi đến một chỗ khá giống với sảnh lớn phát sóng, nhưng mà nơi này đơn giản hơn nhiều, có thể nhìn ra, chỗ này đã từng là sàn đấu loại.
Tới đây vẫn phải chờ, nhân viên chỉ một vỉ trí cho cô ngồi chờ một lát, cô vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy cô gái ngồi bên trái mình vừa nãy, khuôn mặt tràn đầy hồi hộp nhìn cô hỏi: “Cô không thấy hồi hộp sao?”
Khuynh Thành hơi do dự đáp: “Cũng hơi hơi.”
Thật ra cô không hồi hộp, chỗ này so với quá khứ phải diễn giảng trước mặt hàng vạn người của cô còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng mà không thể nói không hồi hộp trước mặt một người đang hồi hộp, sẽ dẫn đến tức giận và oán hận vô cớ.
Cô gái nhìn chằm chằm vào cô tiếp tục nói: “Tôi tên là Tả Phi Phi, cô có thể cho tôi biết vì sao cô không cảm thấy hồi hộp không?”
Khuynh Thành bị hỏi như vậy, trong đều suy nghĩ một chút mới trả lời: “Tôi nói với bản thân, đã đến so tài, thì phải cầm thành tích tốt, hồi hộp sẽ bất lợi cho mình, cho nên không được hồi hộp.”
Đây là ám chỉ trong tâm lý học, rất hữu dụng.
Vừa nói chuyện, Khuynh Thành vừa kéo mũ xuống một chút, cho nên cô không phát hiện được ánh mắt kinh ngạc của Tả Phi Phi, nhưng có thể nghe được trong giọng nói của cô ta có chứa kinh ngạc: “Như vậy cũng được sao?”
“Thì cô thử một chút chứ sao.”
“Ừ được, mà sao cô lại đội mũ, vừa nãy tôi cũng không thấy rõ khuôn mặt của cô thế nào.” Giọng nói của Tả Phi Phi truyền đến lần nữa.
Lần này Khuynh Thành không nói gì, nhìn cô yên lặng, đối phương liền lè lưỡi, bắt đầu làm theo cách của Khuynh Thành, tự ám chỉ mình, một lát sau, cô thật sự không còn thấy hồi hộp như vậy nữa.
Sau khi hết hồi hộp, biểu diễn cũng vô cùng thuận lợi, Tả Phi Phi nhìn thấy ba vị giám khảo nhất trí cho cô đèn xanh, cô ta xém nữa vui sướng nhảy cẫng trên sân khấu, cô ta biết hôm nay bản thân đã qua một ải.
Đi vào khu chờ của tuyển thủ, cô ta nhìn ngắm xung quanh một vòng, bắt đầu có cảm giác sảng khoái của ngôi sao, ở trong lòng, cô ta yên lặng nói với mình: “Tả Phi Phi, mày rất tuyệt, nhưng mà cần phải tiếp tục cố gắng, vì mày còn có thể bay cao hơn nữa, phải trở thành thần tượng của tất cả mọi người, hưởng thụ tất cả sự chú ý của họ.”
Trên đường đi vào bãi chờ, cô ta và Khuynh Thành chạm mặt, đối phương cũng không dừng lại, trực tiếp đi qua cô ta, không biết vì sao, đột nhiên cô ta muốn nhìn khuôn mặt ở bị che dưới cái nón kia.
Xoay người, cô ta nhìn thấy dáng người cao gầy của Khuynh Thành, yên tĩnh đứng chính giữa sân khấu, vì cô luôn cúi đầu, nên chỉ có thể nhìn thấy 1/4 khuôn mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy môi của đối phương rất đẹp, da thịt rất mịn màng.
Chờ tuyển thủ đến khu chờ, ban giám khảo bắt đầu mở miệng nói lớn trên sân khấu: “Chào tuyển thủ, mời cô tự giới thiệu một chút.”