“Anh có rảnh không?” Khuynh Thành không cho rằng người đàn ông này có nhiều thời gian như vậy, tuy mỗi lần anh đều đồng ý sẽ dẫn cô đi những nơi cô muốn đi, nhưng bình thường đều phải chờ rất lâu mới được đi.
Lý do chỉ có một, anh bận, bận nhiều việc, thậm chí có rất nhiều lúc, nửa đêm anh vẫn còn mở cuộc họp qua video với các công ty trên thế giới, mỗi một lần đi du lịch về, anh đều bận bịu đến không thấy mặt mấy ngày.
Thật lâu sau giọng nói trầm thấp của người đàn ông mới truyền vào tai cô: “Ừ, với em, anh luôn có thời gian.”
Khuynh Thành nghe xong, đáy lòng ấm áp, đúng vậy, chính người đàn ông này, đã cứu cô ra khỏi khoảng thời gian đau khổ nhất, anh luôn ở bên cạnh cô.
Nếu hỏi cô có yêu anh không? Cô không biết, điều cô biết duy nhất chính là, cô không bỏ được anh.
Hai người ôm nhau một lát lâu, đột nhiên Nam Lạc Kỳ không nói gì ôm Khuynh Thành đi.
Khuynh Thành không phản kháng, để mặc cho anh ôm cô đi về phía trước, cô tin tưởng anh, tin anh sẽ không làm tổn thương cô, có rất nhiều lúc, cô muốn, cứ được anh ôm như vậy, cả đời thì thật tốt.
Nam Lạc Kỳ ôm Khuynh Thành, trên đường không bị ai bắt gặp, đi được khoảng mười lăm phút, hai người đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ, cô đồng thời kinh ngạc phát hiện, căn nhà này rất khác căn biệt thự khi đó cô ở, xung quanh nhà gỗ này bị cây to che lại, nếu không đến gần, sẽ không thể nào phát hiện ra ngôi nhà gỗ này.
Nhà gỗ xây giữa hồ nước, chỉ có một đường duy nhất đi đến chính là những tấm gỗ xếp thành đường đi.
Lực chú ý của Khuynh Thành đã bị cảnh đẹp xung quanh hấp dẫn, ngay vào lúc cô nghiêm túc thưởng thức, giọng nói trầm thấp của anh vang lên lần nữa: “Ngôi nhà gỗ này vừa mới xây xong, lần trước chúng ta tới là lúc đang chuẩn bị hoàn thành, sau này, chỗ này thuộc về hai chúng ta, chờ sau này em muốn đến ngắm sao, chúng ta sẽ đến đây.”
Một người phụ nữ nghe được một người đàn ông nói như vậy, nói không cảm động là nói dối, cho dù tính cách của Khuynh Thành lạnh nhạt đến đâu, lúc này cũng bắt đầu bị anh làm cho cảm động.
Đột nhiên cô nghiêng người về phía sau, đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp của anh, để ánh mắt của đối phương đối diện chính mình, sau đó cô rất nghiêm túc hỏi anh: “Lạc Lạc, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy.”
Nghe được hai chữ “Lạc Lạc”, cơ thể Nam Lạc Kỳ liền cứng đờ, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ âm u, được che dấu tốt dưới ánh đèn u ám, Khuynh Thành cũng chưa phát hiện ra, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh.
Thấy anh không nói lời nào, Khuynh Thành lại kêu một tiếng: “Lạc Lạc.”
Sau một giây cô liền bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, anh đặt cằm của mình lên vai cô, giọng nói trầm thấp sâu kín truyền đến: “Anh muốn đối xử tốt với em.”
Đúng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền muốn đối xử tốt với cô, muốn cho cô nép dưới cánh chim của mình, mãi mãi sống vui vẻ, còn anh cũng vì mục đích này, mà cố gắng không ngừng.
Cái này làm anh nhớ đến lần thứ nhất của hai người, năm đó Khuynh Thành mười bảy tuổi, anh mười chín tuổi.
Hằng năm luôn có một ngày như vậy, tâm trạng của Khuynh Thành rất không tốt, ngày đó cô sẽ phóng túng chính mình, uống đến say mèm, nhưng mà, Khuynh Thành cũng không đến quán Bar uống rượu một mình.