CHƯƠNG 3
***
Mọi người bất lực nhìn nhau, phó CLB bóng đá lần thứ hai điên cuồng hét lên, đấu tranh với Tề Đằng Ngộ tưởng tượng. Ngô. . . . . . Nếu hắn rất xấu xa còn dễ nói.
“Chính là như vậy ta mới hận hắn không được ? Vô cùng có duyên với nữ sinh, chỉ cần tỏ tình với hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý, hắn đổi bạn gái liên tục làm người ta nghĩ hắn là kẻ lăng nhăng nhưng thực sự đối với nam sinh chúng ta lại tốt lắm.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vừa có một cô gái đáng yêu tỏ tình với Tề Đằng Ngộ, tất cả nam sinh mắt đều rưng rưng, ngoài kia, Tề Đằng Ngộ lại có bạn gái mới .
Anh Hoa học viện ở ngoại thành Tokyo, từ thời Đại Chính* đến nay, là một trường trung học có bề dày lịch sử, chuyên đào tạo con em quý tộc, về sau dân phong được mở rộng, phân biệt tầng lớp không còn, mới cho phép người thường đến học.
Nhưng cho phép người thường học, không có nghĩa đây là một ngôi trường bình dân, nó vẫn như cũ trường học quý tộc, học phí tính theo quý cũng khiến người ta nhìn mà há hốc mồm, hầu hết cái gia tộc giàu có, thậm chí là giàu xổi, cũng muốn cho con em mình vào học Anh Hoa học viện danh tiếng này.
Anh Hoa học viện những năm gần đây, sàng lọc kĩ lưỡng đầu vào, chẳng những phải là những học sinh nhà giàu, còn phải có chút quyền lực chính trị, học thức uyên bác. Trong bảng xếp hạng cả nước, học sinh của Anh Hoa học viện cũng đã có đến mười người.
Cách dạy học trong trường cũng không giống trường học bình thường, bởi lẽ có học sinh nhiều nước khác nhau học ở đây, trường thực hiện tây hóa, cho phép học sinh tự quản, không khí tự do phương Tây là một trong những yếu tố khiến cho nhiều người đổ xô vào học.
Đặc biệt là hội học sinh của trường _ nguồn gốc của “học sinh tự quản”, hàng năm đều được bầu, chính là những người có tiếng nói trong trường.
Nếu gia đình không giàu có, học lực bình thường, chỉ cần có sở trường đặc biệt cũng có thể có cơ may vào học ở đây. Học viện Anh Hoa sẽ đến thăm các trường trung học, mời các đệ tử nhập học, giảm miễn học phí, thậm chí mỗi tháng cấp phí sinh hoạt… Đều là kế hoạch đầu tư cho tương lai của Anh Hoa học viện.
Đặc biệt, nhiều vận động viên nổi tiếng trong giới thể thao cũng đều tốt nghiệp Anh Hoa học viện này.
Tỉnh Lý Xuân Nhật chính là tinh anh trong tất cả những người được tuyển chọn, hắn bị đội trưởng đội bóng rổ hồi cấp hai, hiện tại là phó CLB bóng rổ lôi vào đội này, hắn có năng lực, chạy nhanh, phối hợp tốt, nhanh chóng được ngồi vào ghế chính thức.
Tuy rằng vừa đễ đã an vị chính thức, nhưng là hắn khiêm nhường, lễ phép hơn nữa tính cách ôn nhu, dù trong lòng ngươi có vô cùng bất mãn với hắn, quen hắn một thời gian, thì có không thích cũng không tránh được đối hắn sinh hảo cảm. Tóm lại, hắn đại khái là người tốt.
Nhìn thấy bà lão qua đường, hắn liền chạy ra giúp, ven đường có chó con mèo con bị bỏ rơi, hắn liền đem cả về nhà, sau đó xem ở trường có ai muốn nhận nuôi.
“Nuôi cũng được, nhưng là. . . . . .” Trưởng CLB bóng đá vẻ mặt gian trá.
“Điều kiện gì cũng được, làm ơn đi, nhà của ta rất nhỏ, thật sự không nuôi nổi.” Tỉnh Lý Xuân Nhật cúi đầu khẩn cầu.
” Vậy những trận đấu lớn của chúng ta, ta muốn ngươi tham gia. Làm thương thủ*”
Đội trưởng đội bóng chày cả giận nói: “Thật không biết xấu hổ, dùng loại tiện chiêu này.” Hắn chuyển hướng Tỉnh Lý Xuân Nhật, mỉm cười, trong đầu cũng nghĩ thủ đoạn giống như trưởng đội bóng đá.”Ta đây cũng dưỡng một con, ngươi cũng làm thương thủ của ta nha.”
Đội trưởng đội đô vật cũng không kém miếng. vỗ vỗ ngực, “Ta cũng dưỡng một con, điều kiện giống nhau.”
Một đám CLB khác cũng tranh nhau nhận chó con mèo con, Thuyền Kiều Quang méo mặt, kéo cổ áo Tỉnh Lý Xuân Nhật, vậy đội bóng rổ thì vứt ở đâu.
“Chớ quên, ngươi là thành viên đội bóng rồ, chỉ khi có thời gian rảnh, mới có thể đi chơi hộ đội khác.”
“Không thành vấn đề, ta sẽ làm được.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật cười phi thường vui vẻ, hắn thận trọng mở hộp, bên trong lũ mèo con kêu meo meo loạn xạ. Ngón tay thô to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con, cái miệng nhỏ nhắn khẽ giương lên, liếm nhẹ ngón tay ôn nhu của hắn, hắn thích tất cả những gì nho nhỏ đáng yêu, cả thú cưng nữa.
Mặc dù làm thương thủ cho các CLB có thể sẽ làm hắn mệt đến chịu không nổi, nhưng là tưởng tượng đến sau này này những con cún con mèo này đều có người chiếu cố, hắn liền cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Vậy mọi người nhất định phải làm cho mèo con hạnh phúc đó.”
Các CLB đều có thành ý như vậy, Thuyền Kiều Quang cũng không cam chịu liền thu dưỡng một con, còn đáp ứng Tỉnh Lý Xuân Nhật , ngày nghỉ có thể đến nhà hắn thăm mèo.
—
“Học. . . . . . Học trưởng, xin hỏi. . . . . . Xin hỏi trong trường có người tên Tề Đằng Ngộ không?”
Tỉnh Lý Xuân Nhật tới nhà Thuyền Kiều Quang thăm mèo. Tuy rằng Thuyền Kiều Quang không tình nguyện nuôi, nhưng là nhìn chúng chơi đùa thì có vẻ đã được chăm sóc tốt lắm, khi mèo làm nũng, cũng có thể vui vẻ nằm trên sàn nhà chơi đùa cùng chúng.
Vốn hắn và Tỉnh Lý Xuân Nhật giống nhau, đều là học sinh trung học bình thường, sau cha hắn đầu tư bán tay chân giả, trong nhà đột nhiên có tiền, hắn liền vào trung học Anh Hoa, ngay cả phòng ở hiện tại cũng là phòng lớn .
“Nga, người bạn đồng niên của ta Tề Đằng Ngộ? Hắn rất có danh a, như thế nào? Bạn gái của ngươi bị đoạt sao?”
“Bạn gái bị đoạt?” Có điểm không rõ, vì sao Thuyền Kiều Quang lại nói như vậy.
Mèo vươn móng vuốt, Thuyền Kiều Quang đỡ. Hắn nói Tề Đằng Ngột là người ai cũng biết. Hắn được hâm mộ thế nào mọi người đều rõ, hắn đào hoa cũng chẳng phải điều gì mới mẻ .
Người ta đẹp trai, trong nhà lại có tiền, không lạ nếu một đống nữ sinh muốn cùng hắn kết giao, danh sách những người muốn trở thành bạn gái của hắn nhiều vô kể.
“Ngươi không biết sao ? Tề Đằng Ngộ là đại thiếu gia tập đoàn tài chính Tề Đằng, có tiền, đẹp mã, cho dù ở Anh Hoa học viện không thiếu người lắm tiền nhiều của, nhưng so sánh được với tiền của của nhà hắn chắc cũng chỉ khoảng mười người, thành ra có rất nhiều nữ sinh muốn cùng hắn kết giao, thậm chí còn có nữ sinh vì hắn mà hất cẳng bạn trai.”
“Hắn hiện tại có. . . . . . Có đối tượng không?”
Thuyền Kiều Quang giơ ngón tay, vẻ tính toán, hắn ba tháng đổi một người, hiện tại hẳn là sắp đến kì hạn ba tháng, cũng chỉ có hắn, mới có thể ba tháng đổi một lần bạn gái .
“Một tháng, hai tháng, ba tháng, hiện tại hẳn là khoảng trống giữa hai kì đi, bất luận kẻ nào cùng hắn yêu cầu kết giao, hắn sẽ đồng ý.”
“Di? Thật vậy ? Bất luận kẻ nào đều. . . . . . Đều có thể chứ?”
Không nhận ra vẻ kinh ngạc trong lời nói của Tỉnh Lý Xuân Nhật, mèo cào Thuyền Kiều Quang bị thương, hắn kêu một tiếng, vội vàng phủi phủi, thuận miệng trả lời: “Là thật , ngay cả nam cũng có thể. Ta nhớ rõ trước kia có ai đó thừa dịp Tề Đằng Ngộ lúc khoảng trống giữa hai kì, yêu cầu kết giao, hắn lập tức đáp ứng.”
Bất quá hắn người hắn kết giao đều là tuấn nam mỹ nữ, Thuyền Kiều Quang nói còn chưa dứt lời, hắn đem mèo con giơ lên búng vào trán nó.”Không được cào loạn như vậy, không được.”
Tỉnh Lý Xuân Nhật không dám tin, hắn từ biệt Thuyền Kiều Quang về nhà, lời nói của Thuyền Kiều Quang vẫn còn uốn lượn trong đầu.
Đây là vận mệnh . . . . . . Mới trước đây Tề Đằng Ngộ chính là bạch mã hoàng tử của hắn; đến cấp ba, hắn lọt vào kế hoạch thu nhận tinh anh của Anh Hoa học viện. Anh Hoa học viện đồng ý vì hắn giảm miễn học phí, hơn nữa mỗi tháng chu cấp sinh hoạt phí, mà Tề Đằng Ngộ lại học trường này…
Hắn trong lòng phơi phới, một mực kêu gào đây là vận mệnh!
Nếu không phải vận mệnh, với gia cảnh hai người, cuộc sống hoàn toàn khác biệt, không có khả năng sẽ gặp gỡ, vậy mà lại được học cùng cấp ba! Nếu hiện tại không nói, có lẽ hắn không bao giờ có cơ hội tốt như vậy.
Hơn nữa học trưởng còn nói Tề Đằng Ngộ hiện tại không có bạn gái, ngay cả nam sinh tỏ tình hắn cũng sẽ nhận, nếu không phải vận mệnh thì là cái gì?
Càng muốn khuôn mặt càng nóng lên, bạch mã hoàng tử mình sùng bái bây lâu nay gặp lại, hơn nữa ngày xuân ở trong vườn trường lãng mạn, cùng người mình thích nhất tỏ tình, này không phải cảnh tượng trong mộng của hắn sao?
Buổi sáng ngày thứ hai, cây anh đào của Anh Hoa học viện nở rộ, những cánh hoa phiêu phiêu rơi rụng làm cho Tỉnh Lý Xuân Nhật như si túy trong đó, đây là một điềm báo tốt, hắn chuẩn bị hôm nay tỏ tình với Tề Đằng Ngộ.
Càng khéo chính là, Tề Đằng Ngộ như một kì tích xuất hiện ở dưới tán cây anh đào lớn giữa sân, trái tim Tỉnh Lý Xuân Nhật như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực đến nơi. Vận mệnh đã giúp hắn an bài hết thảy, chỉ cần hắn tiến lên trước, là có thể dưới những cánh hoa anh đào rơi, cùng người mình yêu nhất tỏ tình, kết giao. Đến khi sáu mươi tuổi thì nhớ lại chuyện cũ, thật giống như một tình tiết trong phim điện ảnh.
—————-
Lão gia: ta chỉ có một câu để lột trần bản chất em ý đó là ” bựa” =)))))))))) ta không đỡ nổi. Mà ai bảo edit truyện của Lăng Bao Tư dễ? Ta thấy khó muốn chết. Ta quyết tâm rồi, vào năm ta sẽ học tiếng Trung, ai biết học ở đâu thì chỉ ta nha. Ta ở Hà Nội đó :”> Nha nha~~~
Aki: em Nhật chẳng những bựa mà còn siêu cấp sến chuối nữa =)) mà em cũng tự tin thái quá nha, chưa tỏ tình mà đã nghĩ người ta nhất định đồng ý, còn tưởng tượng đến sáu mươi năm sau nữa chứ! Cơ mà lần đầu thấy chị Tư viết truyện dài dòng đến thế, đã 3 chương rồi mà 2 bạn vẫn còn chưa gặp nhau a >_<
Thương thủ ở đây nghĩa là một người làm chuyên về cái này, nhưng người ta nhờ vả làm cái khác, đại loại như kiểu “đá chéo” của Việt Nam mình đó :”