[Anh Hoa Học Viện Hệ Liệt 4] – Thu Phục Tuyết Trắng Mỹ Công Tử

Chương 1: Chương 1




Thu phục tuyết trắng mỹ công tử

Lăng Báo Tư

Dịch: QT

Chương 1

*******

Lăng báo tư

Báo Tư đi mua đồ, thực dễ dàng bị người lầm là sinh viên, đầu tiên là bởi vì lùn, thứ nhì là mặt búp bê, lại còn ở phụ cận khu vực đại học, ha ha ha, nhưng là bị nhận lầm thành người trẻ tuổi như vậy, nói tâm tình khó chịu là giả dối đó a. ( Tiếu! )

Lão bản bán thực phẩm từng nói với ta, hắn thật sự nhìn không được sinh viên hiện tại, để cái kiểu tóc giống như người từ hành tinh khác tới vậy. (Báo Tư hơi chút đơn giản hoá lời của hắn.)

Kỳ thật ngẫm lại thời Báo Tư học đại học, cũng nhiễm thói bốc đồng của thời thanh xuân, đã từng làm không ít chuyện ngu xuẩn như vậy (mắt nhìn xa xăm), có lẽ khi đó cũng có người ở sau lưng Báo Tư nói lời như thế cũng không chừng, cho nên ta liền cùng lão bản kia nói: “Dù sao đó là một người tự do, cũng không phải làm chuyện gì thương thiên hại lí, hắn thích nhuộm thế nào, thích cắt thế nào đều là chuyện của hắn a.”

Lão bản mới vẻ mặt hiểu ra nói: “Kia cũng phải”

Mới nói xong một câu kia, lại có một cái đầu uốn xoăn siêu cấp giống người ngoài hành tinh đi qua trước mắt Báo Tư. (nương a, ngươi đó là trình diễn thất bại phẩm của việc uốn tóc sao?), còn có không biết từ đâu ra một nữ nhân trang điểm như tới từ tinh cầu khác lướt qua trước người ta (tiểu thư, ngươi tuổi còn thực trẻ, không cần hóa trang đậm như vậy a, giống như ngươi sắp bốn mươi tuổi vậy, sẽ phá hư da thịt đó).

Càng khiến ta lồi hết cả mắt chính là, một cái nam sinh dáng vẻ siêu yểu điệu, thướt tha đang cùng với bằng hữu cười nói đi qua trước mặt ta (cái này ta không ý kiến) ( nổ tung rồi ).

Ta cảm thấy được cuộc sống đại học thật sự rất tuyệt, nhất là với này đó ngoại tinh nhân đi tới đi lui, mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì, vì ai cũng đều ăn mặc tân tiến cả, trong khuôn viên trường quanh năm luôn có hoạt động lớn nhỏ, đệ tử cao hứng cười nói, nghỉ đông và nghỉ hè đều có hoạt động, hết thảy so với hồi ta mới vào trường đã phát triển đa dạng hơn nhiều.

Điều này cũng đại biểu xã hội này đã có cái nhìn bao dung hơn nhiều, dễ dàng chấp nhận những cá thể không giống với mình, cho nên mỗi người có thể tùy ý ăn mặc theo cách mà mình thích. Nói về thực tế, ta đã ở trên đường đụng tới thiệt nhiều nữ sinh trang điểm đậm tới mức mà độ dầy và đen mascara của các nàng có thể sánh với nhựa đường! (kỳ thật ta rất khâm phục, rốt cuộc là làm như thế nào mới có thể biến thành như vậy a, rất thần kỳ.)

Ta cũng gặp qua này đó nam sinh siêu nữ tính rất nhiều lần, bọn hắn có đôi khi mặc những quần áo có màu sắc và hoa văn thực xinh đẹp, có khi trên mặt hình như là trang điểm nhẹ, mà vẫn tiêu sái vui vẻ cùng bạn đi trên đường.

Này nếu như là ở hai mươi năm trước, hẳn là sẽ bị phê bình là những kẻ không đáng một xu, nhưng thời hiện tại hết thảy đều thực OK, ai cũng có thể thoải mái biểu hiện ra chính mình.

Ta cảm thấy được đây là không khí xã hội rất tuyệt, bởi vì mỗi người vốn nên có cơ hội có thể thể hiện ra con người chân chính của mình!

Chương thứ nhất

“Ngươi đồ biến thái chết bầm, ta cảnh cáo ngươi, nếu không buông, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận không kịp!”

Những lời đe doạ hung ác này thốt ra từ miệng thiếu niên có dung mạo đoan chính, khuôn mặt trắng nõn còn toát ra khí chất ngây thơ. Dưới khoé mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ, không những không làm giảm vẻ xinh đẹp của hắn mà còn làm thiếu niên có thêm nét quyến rũ mị hoặc.

Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp vốn luôn chỉnh tề, nay lại tóc tai tán loạn xoã ra trên trán, mà trán hắn đang rịn đầy mồ hôi, thấm ướt những sợi tóc đen bất chỉnh vương trên nó. Thân thể bởi vì giãy dụa kịch liệt đã khiến quần áo trở nên lộn xộn, vạt áo bung ra khỏi thắt lưng, ống quần cũng bị cuộn cuốn đến gần đầu gối.

Bộ dáng chật vật như vậy thiếu niên từ khi sinh ra đến giờ chưa từng trải qua, tên biến thái chết bầm này quả thực là không biết sống chết, dám có ý đồ với mình, căn bản là muốn tìm tử lộ! Hắn chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính Uyển Cung, sẽ không bị người như vậy dọa sợ.

“Buông ra! Ngươi đồ biến thái chết bầm, mau buông!”

Hắn được gia giáo rất tốt nên dù thế nào cũng không chửi bậy, cũng sẽ không nói ra lời thô tục, nhưng là từ ngữ khí phẫn nộ có thể thấy được hắn đang nổi giận.

“Mà ngay cả em mắng biến thái chết bầm, cảm giác cũng siêu manh nha!”

Đối phương trả lời

“Siêu manh” (aka siêu hấp dẫn, siêu gợi cảm, cuốn hút)

Hai chữ này khi thốt ra, nếu theo sau âm thanh là hình ảnh minh hoạ, nhất định có thể thấy tim hồng thật lớn bay phấp phới trong không trung. Nhưng đối Uyển Cung Triệt mà nói, hắn căn bản là không biết hai chữ “siêu manh” này có ý gì.

Đó cũng là đương nhiên, vừa được sinh ra ở nhà giàu có thế gia, vừa có dung nhan xinh đẹp đoan chính, tiền đồ của hắn có thể nói là thẳng tiến trên đường lớn thênh thang. Sống ở tầng lớp trên, hắn nào có thể biết tiếng lóng hay dùng của dân đường phố và trạch nam, trạch nữ ── “manh”.

(trạch nam, trạch nữ: mấy bạn sống như trên mây, cô lập với xã hội, chỉ chuyên tâm vào sở thích của mình như đọc truyện, chơi game….)

Không những là học viên của Anh Hoa học viện dành cho tinh hoa hàng đầu trong nước, hắn lại còn được tham gia vào tổ chức mà tất cả các quý công tử trong học viện đều mơ mộng được tiến vào – Hội học sinh, là bí thư của hội.

Ở Anh Hoa học viện, Uyển Cung Triệt bởi vì dung nhan tuấn tú, thái độ bình tĩnh ung dung, lại thêm xuất thân tốt đẹp, nên có rất nhiều người ngầm ủng hộ, thậm chí còn được gọi là tuyết bạch vương tử, ngụ ý hắn giống vương tử cao quý cưỡi ngựa trắng trong cổ tích.

Không có khuyết điểm! Hình tượng cao quý, tuấn mỹ, trí tuệ có thừa, không người sánh kịp, tuyệt đối không ai nghĩ đến, hắn có lúc bị người bắt trói, lại còn là bị trói ở trên giường, phơi bày đủ loại tư thế đáng xấu hổ trong lúc giãy giụa không ngừng, mà ác đồ bắt trói hắn, cũng là một học viên của Anh Hoa học viện.

Ngược với hắn được xưng là Anh Hoa học viện tuyết bạch vương tử, đối phương chính là Anh Hoa học viện tối mất mặt hình tượng. Tựa như hai mặt minh ám của sự vật, Anh Hoa học viện có Hội học sinh là đại biểu cho ánh sáng, thì cũng có một tập hợp đại biểu cho bóng tối.

Cái tập hợp bóng tối kia chính là những người có ham mê kì lạ của Anh Hoa học viện, mà kẻ biến thái xếp đầu bảng trong danh sách đó, chính ác đồ bắt cóc hắn.

Hắn chưa bao giờ cùng ác đồ kia nói qua một câu, cũng không có làm gì đắc tội y, tại sao lại bị đối xử tồi tệ như vậy, khiến hắn thật sự là đầu đầy mờ mịt, mãi sau hắn mới nhớ tới, hắn cùng với ác đồ kia thực là có ác duyên.

Khi còn tiểu học, đã từng cùng lớp với ác đồ kia một học kỳ, nếu người từ nhỏ đã có thể nhìn ra chí hướng cùng bản tính của họ, thì ác đồ kia ở tiểu học đã là một cái siêu cấp lớn biến thái .

Lão sư giao bài tập viết văn ── “chí nguyện của tôi”, các học sinh tiểu học đều viết muốn trở thành nhà phi hành vũ trụ, tổng thống, thầy thuốc, hay trở thành nhà doanh nghiệp lớn giống ba ba, đều là những giấc mộng ngây thơ nhưng thực tế, ngay cả Uyển Cung Triệt cũng ở trĩ ấu niên kỉ, viết một giấc mộng ngây thơ chân thực.

Nhưng là vô địch đại biến thái này dĩ nhiên viết:

“Tôi muốn tu luyện trở thành hiệp sĩ vô địch, sau đó đánh bại ác long chiếm cứ thế giới, để giải cứu toàn bộ nhân loại.”

Đây là cái tư tưởng quái dị đông đông (*) gì a! Thế giới này làm sao có ác long! Nên như thế nào tu luyện mới có thể trở thành hiệp sĩ vô địch? Giải cứu toàn bộ nhân loại lại càng là một loại khẩu hiệu kỳ quái đi! Ngay tại thời điểm đó là có thể nhìn ra cá tính biến thái quỷ dị của tên này.

(*: giống “đông tây”, từ hay được các bạn trẻ TQ dùng)

Mà ngay cả lão sư thiện lương khi phê chữa bài tập, cũng lộ ra sắc mặt khó xử, phi thường hòa ái nói với ác đồ:

“Phải viết chân thật một chút, là em tương lai muốn trở thành người như thế nào.”

Ác đồ kia một chút cũng không hiểu ra vấn đề của mình, còn vẻ mặt đương nhiên nói:

“Hiệp sĩ chẳng lẽ không phải là một ước vọng sự nghiệp vĩ đại? Lý tưởng giải cứu toàn bộ nhân loại mới là chuyện hiệp sĩ nên làm.”

Lão sư lộ ra biểu tình khó xử, yêu cầu hắn viết lại một lần, hắn vẫn viết là muốn trở thành hiệp sĩ vô địch, chẳng qua giải cứu thế giới, biến thành giải cứu toàn bộ vũ trụ.

Chí hướng càng ngày càng quỷ dị, giống như cho rằng vận mệnh toàn bộ thế giới có vẻ hơi khiêm tốn, đem thế giới đổi thành vũ trụ, mới là chí hướng vĩ đại mà nam tử hán đại trượng phu chân chính nên làm, càng có thể thấy rõ mặt biến thái lệch lạc của tên này đi.

Cuối cùng ngay cả lão sư cũng nhận thua, đành phải làm ngơ mà phê chữa bài tập. Từ đó về sau, Uyển Cung Triệt nhận thức biến thái này là một quái thai trăm phần trăm, lớp học cũng bởi vậy mà không ai muốn cùng hắn nói chuyện .

“Mau thả ra, bắt cóc ta có cái gì tốt, muốn tiền sao?”

Uyển Cung Triệt tức giận hỏi.

Cám Dã Công Nghĩa ── đúng vậy, đây là tên của cái tên ác đồ kiêm biến thái, đem hắn lừa gạt đến nhà y, sau đó bắt cóc hắn nhưng lại không có hảo ý đem hắn cột vào trên giường.

Uyển Cung Triệt đương nhiên cũng biết dung nhan của mình hấp dẫn không ít nữ sinh, đồng thời cũng hấp dẫn không ít nam sinh có sở thích với nam giới, nhưng con người hắn đối loại nam sinh này căn bản là không có hứng thú.

Không, không nên nói như vậy, hắn không chỉ đối nam sinh không có hứng thú, mà ngay cả đối nữ sinh sùng bái hắn cũng thiếu hưng trí.

Hắn hiện tại tất cả tinh lực đều đặt ở sách vở và bài tập, vì muốn thành vĩ nhân, cũng vì về sau phải kế thừa tài sản khổng lồ của Uyển Cung gia, hắn cố gắng trở thành người có thể ở trên mọi người, cho nên đối với tình yêu và vân vân, căn bản là không có ham muốn theo đuổi, cũng không có người lọt được vào mắt hắn.

Ví như ngăn để đồ của hắn mỗi ngày đều đầy ngập thư ái mộ, thiếu nam, thiếu nữ đến lớp học nhìn lén hắn cũng không ít nhưng hắn vẫn bất vi sở động nên thường bị hội trưởng Hội học sinh cười trêu, nói hắn không phải tuyết bạch vương tử, nên được gọi là tảng băng tuyết thì đúng hơn.

“Tiền?”

Cám Dã Công Nghĩa đầy cằm râu ria lởm chởm, một đầu bù xù toàn gầu, đeo kính đen kiểu mafia doạ người, lại còn mặc quần áo siêu xấu xí, trên quần áo có in hình thiếu nữ trong phim hoạt hình phi thường lớn, phối hợp với một cái dây lưng cũng có hình hoạt hình kì dị đồng dạng, chưa kể đến đôi dép của hắn cũng in hình thiếu nữ hoạt hình tương tự, cảm giác căn bản là không giống đồ thanh thiếu niên bình thường hay mặc.

Kia thiếu nữ phim hoạt hình mặc bộ quần áo cực kỳ thiếu vải, lộ ra hơn phân nửa cái chân, và hơn phân nửa bộ ngực; lại cầm trong tay một loại ma pháp trượng linh tinh gì đó, bên trên gắn một bảo thạch hình trái tim màu phấn hồng, quả thực là tạo hình hoàn toàn không biết xấu hổ. Nếu thật có nữ sinh mặc như vậy, Uyển Cung Triệt nhất định không thể chịu đựng được.

“Bắt cóc ta tuy rằng có thể vòi được tiền, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hắn vừa âm ngoan nói vừa nhìn chằm chằm nam nhân xấu chết đi được trước mắt, Cám Dã Công Nghĩa lại gãi gãi đầu, làm gầu rụng lả tả lên trên quần áo hỗn độn của hắn, khiến cho người yêu sạch sẽ như hắn thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng.

“Ngươi cách ta xa một chút, bẩn chết người!”

Hắn vứt bỏ sĩ diện mà mắng người.

Siêu bẩn, nam nhân này siêu cấp bẩn, bẩn như bọn vô gia cư! Anh Hoa học viện là nơi của những con người ưu tú nhất hạng, vì sao thu loại nam nhân kỳ quái này làm học viên, hắn nhất định phải nói với Hội trưởng Hội học sinh, vận dụng quyền lực, khai trừ cá thể xấu xa làm nhục danh dự nam nhân này.

“Em đừng đùa đi, Uyển Cung gia tiền lực không là gì so với nhà ta đâu!”

Cám Dã Công Nghĩa nói một cách vô tình, lại làm cho Uyển Cung Triệt tâm bốc hoả. Uyển Cung gia chí ít cũng là một trong 100 doanh nghiệp hàng đầu Nhật Bản, hơn nữa cũng là công ty có danh tiếng và uy tín trên sàn chứng khoán, người này thế nhưng nói nhà hắn so với nhà y không có tiền, cái gì hắn cũng có thể nhẫn chứ cái này không thể, thực là khinh người thái quá.

“Cái gì gọi là so với nhà ngươi tiền lực không là gì, ngươi này hình dạng giống dân vô gia cư, vừa thấy liền biết chỉ vì muốn vơ vét tiền chuộc mới bắt cóc ta.”

“Tiền tiếc gì đó không có ý nghĩa, em muốn nói nhà em có tiền lực hơn cũng không sao cả, ta không quan tâm, ta để ý chính là. . . . . . Oa a, em thật sự siêu giống, thật là giống. . . . . .”

Cám Dã Công Nghĩa bỗng nhiên thở hổn hển ghé sát vào mặt của hắn, mùi thối trên người y làm cho Uyển Cung Triệt thiếu chút nữa hít thở không thông, người này đã vài ngày không tắm rửa?

Vài ngày không tắm rửa là còn nói nhẹ nhàng, y hẳn là phải mấy tháng không tắm rửa, thối đến hắn sắp không thể hô hấp, hắn đối hương vị thực mẫn cảm, nam nhân này đã thối đến muốn làm cho người ta váng đầu hoa mắt, làm cho hắn bị thối sắp xỉu .

“Cút ngay! Ngươi. . . . . . Ngươi thối đến mức ta chịu không nổi, bị người như ngươi vũ nhục, ta thà chết còn hơn!”

Uyển Cung Triệt chửi ầm lên, Cám Dã Công Nghĩa lại lộ vẻ mặt say mê.

“Lại mắng, lại mắng a, bộ dáng em mắng chửi người thật sự siêu giống Lilith, hảo manh, manh đến không thể chịu nổi!”

Hắn không biết Lilith là ai, nhưng nam nhân thối muốn chết trước mắt lại động thủ cởi y phục của hắn, hắn vặn vẹo thân thể để phản kháng, nhưng là hai tay hai chân bị trói gô, hoàn toàn không có biện pháp phản kháng, nên rất nhanh hắn liền trần như nhộng, lõa lồ như đứa trẻ mới được sinh ra.

Sẽ bị xâm phạm sao?

Tuy rằng biết học viện có vài cặp nam-nam, hơn nữa ngay từ khi hắn bắt đầu nhập học, cũng có học trưởng đối với mình tỏ tình ý, chớ nói chi là sau khi lên năm hai, thêm một đống niên đệ cùng nam sinh trường khác cũng gửi thư tình cho hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ thất thân cho nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân biến thái thối như vậy.

Nghĩ tới sẽ bị tên vừa thối vừa biến thái này vũ nhục, hắn liền cả người phát run, không phải sợ hãi phát run, mà là tức giận đến phát run, hắn chết cũng sẽ không chịu loại vũ nhục này.

“Ta muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi dám bính ta một ngón tay, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Hắn gào lên một cách mất lý trí, chỉ khiến cổ tay và chân bị dây thừng siết chặt hơn. Tuy nhiên nam nhân thối muốn chết trước mắt, dù tay y đúng là đang sờ loạn trên thân thể tuyết trắng của hắn, nhưng lại không giống như muốn xâm phạm hắn mà là cầm một kiện quần áo mặc lên người hắn.

Quỷ dị, tình huống thật sự thực quỷ dị, y làm chi cởi y phục của mình, lại giúp mình mặc quần áo khác? Nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.

Mồ hôi toát ra, Cám Dã Công Nghĩa không có đối với mình thi bạo, mình hiện tại lại y quan chỉnh tề. Tình huống trở nên có điểm khó có thể đoán trước, làm hắn không hiểu ý định của nam nhân bắt cóc hắn .

Vẫn không đề cập tới tiền, nhiều lắm chỉ nói dối là nhà y so với Uyển Cung gia có tiền hơn, chả lẽ không phải vì tiền mà bắt cóc hắn sao?

Nhưng là y mới vừa cởi hết y phục của hắn, cũng không có dùng bạo lực xâm phạm hắn nên cũng không phải bởi vì mê đắm nhan sắc của hắn đi?

Khó hiểu, một chút cũng không hiểu được ý nghĩ trong đầu nam nhân này.

Hắn trợn trừng hai mắt, bởi vì sau khi Cám Dã Công Nghĩa giúp hắn mặc quần áo vào, lại dùng vẻ mặt si mê nhìn hắn như nhìn nữ thần sùng bái trong lòng. Tuy không có đối hắn làm thêm một động tác *** loạn nào, nhưng ánh mắt kia của y khiến cho mình cảm thấy toàn thân không thích hợp.

Y đó chẳng phải là ánh mắt cuồng si sao? Vừa thấy đã khiến lòng mình nảy lên, giống như mình là nữ nhân mà y cả đời này tối tha thiết ước mong.

Nhưng là bị nam nhân thối như vậy cầu yêu, nếu không phải chuyện bất hạnh nhất trên thế giới, cũng chỉ sợ là điều khủng khiếp nhất của đời người, là ký ức kinh hoàng vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Dần dần phát hiện, y không chỉ xem mỗi mặt mình, mà là toàn bộ cơ thể, hơn nữa nhìn qua nhìn lại, y còn giúp hắn điều chỉnh quần áo, lại ấn thêm vào tay phải đang bị trói chặt của hắn một cây đồ vật gì đó, chỉ quái dị căn bản là không đủ để hình dung tình huống hiện tại.

Bởi vì bị tầm mắt ái mộ của y nhìn rất không thoải mái, hắn mới ngó xuống quần áo mà mình vừa bị mặc vào, vừa thấy thì mồ hôi nóng trên người liền vô thanh vô tức chuyển thành mồ hôi lạnh.

Làm cái gì, đây là cái loại quần áo gì a? Trên thế giới này làm sao có người dám mặc loại quần áo kỳ quái này đi ra đường a?

Váy ngắn đến gần như không che được đùi, làm lộ ra cặp đùi tuyết trắng xinh đẹp, so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp trắng noãn hơn của hắn, đã thế còn xẻ hai miếng hình tam giác ở hai bên, loại váy này chỉ sợ lúc đi trên đường, nội y sẽ bị người ta thấy hết qua khe hở đó.

Áo thì ít vải đến đáng thương, hắn cơ hồ lộ ra hơn nửa bộ ngực, chỉ cần gió thổi qua, người đối diện có thể thấy đầu nhũ hồng diễm của mình. Này căn bản không phải đồ cho người mặc, cả vũ nữ múa cột cũng sẽ không mặc loại quần áo hở hang này, bởi vì ngay cả nội y cũng đều không thể che được.

“Này là cái trò đùa quái quỷ gì vậy!”

Hắn gào đến khàn cả giọng. Đây mới thật là loại quần áo đáng xấu hổ nhất hắn từng xem qua, đến cả sản phẩm thời trang thiết kế tồi tệ nhất cũng không thối nát như vậy.

“Siêu giống, em căn bản là Lilith hóa thân.”

Lời tiếp theo thì không khác gì lời thoại trong một vở kịch sân khấu nào đó,

“Ác, Lilith, em là nữ thần của ta, tình yêu của ta, là người thuần khiết nhất trên đời khiến ta yêu, cũng là người cần ta bảo hộ nhất, ta sẽ đem cả cuộc đời hiến cho em, làm một đầy tớ trung thành cho em, giống như nam nhân bình thường khác bị nhan sắc của em làm điên đảo, yêu em đến vô phương cứu chữa, trở thành nô lệ tình yêu, giờ em hãy tuỳ ý mà sai khiến ta đi, ta sẽ làm hiệp sĩ của một mình em thôi.”

Đợi chút, tay phải của hắn đích xác bị nhét vào một cây gậy, hắn quay sang xem, sau đó tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra, kia viên đá màu phấn hồng, gắn ở đỉnh quyền trượng làm tuyền bằng kim loại màu vàng, theo kinh nghiệm từ cuộc sống thượng lưu của hắn, đã từng xem biết bao loại đá quý mà mẫu thân có, hắn có thể nhận ra, đây là hàng thật giá thật, hơn nữa lại là kim cương hồng thập phần quý hiếm.

Một viên lớn như vậy, giá cả trên thị trường nhất định là phi thường kinh người, hơn nữa theo xúc cảm từ phần kim loại màu vàng mà hắn nắm trong tay, hình như đúng là vàng ròng; cái quyền trượng gắn đá màu phấn hồng này nếu là hàng giả thì không đáng bao tiền, nhưng nếu là đồ thật, thì nhất định là vật báu vô giá.

Tách, tách, tách.

Hắn bị bảo thạch trên tay cướp đi lực chú ý, hiện tại mới phát hiện biến thái nam nhân này, thế nhưng đang cầm một cái máy ảnh siêu đắt tiền, đối với bộ dáng ngu xuẩn này của hắn chụp lia lịa, hết phát này đến phát khác, không đầy một phút đồng hồ, y đã muốn chụp hơn mười tấm ảnh.

Chẳng lẽ là muốn chụp được bộ dáng mất mặt này của hắn, rồi lợi dụng để tống tiền sao?

“Dừng tay, đừng chụp nữa, hỗn đản, đừng chụp nữa! Không cho phép ngươi chụp tiếp!”

Hắn giận dữ rống đến lạc giọng, máy ảnh của Cám Dã Công Nghĩa cũng không có dừng lại, chờ đến khi y chụp đã nghiền, cũng phải qua năm phút đồng hồ, năm phút này, đối Uyển Cung mà nói, là năm phút dài nhất trong cuộc đời, hắn ít nhất bị chụp đến hai mươi mấy tấm ảnh đáng xấu hổ như vậy, hắn tức đến đỏ mặt, cũng đã tức đến sắp nghẹn lời.

“Ngươi. . . . . .”

Phải dừng lại lấy hơi một chút, mới có thể nói tiếp,

“Ngươi biến thái, rốt cuộc chụp những thứ này là muốn làm gì? Muốn tống tiền ta sao?”

“Tống tiền?”

“Ta cho ngươi biết, ta một phân tiền cũng sẽ không trả đâu.”

Đây là hắn nói dối, nếu loại ảnh chụp quái dị này bị truyền ra ngoài, Uyển Cung Triệt nhất định không có dũng khí sống tiếp, phải chi bao nhiêu tiền hắn đều sẽ chịu, nhưng ở vào hoàn cảnh hiện tại, hắn không thể thốt ra lời nhu nhược a.

“Váy có thể vén lên một chút không? Phải như ẩn như hiện, mới càng giống Lilith thật.”

“Lilith cái đầu của ngươi, buông ra!”

Cám Dã Công Nghĩa căn bản không đem lời của hắn cho lọt lỗ tai, y cứ làm theo ý mình, trực tiếp đem váy hắn vén lên, quần lót nhất định bị chụp được, này thật sự là tối mất mặt ảnh chụp.

Hắn tức đến đỏ bừng hai má, hai mắt đẫm lệ, điên cuồng bỏ qua phong cách bình thường, liên mồm chửi bậy nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng. Qua khoảng nửa giờ, hắn bị chụp phải đến trăm tấm ảnh là ít, nam nhân biến thái kia xem hắn như búp bê vô tri mà tuỳ ý sắp xếp đủ mọi tư thế để chụp. Chụp sướng rồi, y liền kết nối vào máy tính lập tức in ảnh ra.

Mỗi tấm ảnh in xong đều được y cầm lên xem, rồi mới đặt xuống bên gối đầu. Hắn thống khổ cắn răng quay đầu lại, cố gắng nhìn xem ảnh chụp này nọ rốt cuộc như thế nào. Mong muốn cuối cùng có thể hiểu ra ý đồ của nam nhân này là gì?

Không nhìn còn khá, vừa thấy sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, tiếp theo bạo hồng, sau đó lại xanh mét!

Rành rành trên tấm giấy là hình của mình, mặc váy ngắn kệch cỡm, đi kèm với áo ngắn như sắp hở hết cả bộ ngực, tư thế thì kỳ dị quả thực là xấu xí vô cùng.

Mình là nam sinh, lại mặc cái váy ngắn đến khủng khiếp như vậy, còn bị chụp những tư thế hở hang thấy cả quần lót, cầm một cây quyền trượng mà trong đời thực, đến cả tiểu hài tử cũng sẽ không lấy. . . . . .

Hắn không có dũng khí nhìn nữa, nhưng là một cỗ cảm giác không biết nên gọi là gì bỗng nhiên nảy lên trong lòng, chính hắn cũng không giải thích được cảm giác đó, chỉ cảm thấy từng đợt tức giận trào dâng.

Bị bắt trói, nếu như là đòi tiền, hay muốn thân thể của mình, hắn còn có thể lý giải, nhưng lại cho hắn mặc vào loại quần áo chả ra gì, sau đó chụp gần trăm tấm ảnh, rốt cuộc là vì cái gì? Loại tình hình khiến hắn không thể nghĩ thông suốt này, làm cho hắn gào thét điên loạn, vô pháp chịu đựng sự quỷ dị trước mắt.

“Ngươi biến thái này rốt cuộc muốn cái gì! Là tiền sao? Hay là muốn cường bạo ta? Kính nhờ ngươi nhanh một chút được không? Ta thực chịu không nổi loại tình huống loạn thất bát tao này!”

Trong một ngày này, số lần hắn phải gào rú cơ hồ đã vượt qua tổng số lần trong suốt cuộc đời hắn tới giờ. Cám Dã Công Nghĩa rốt cục quay đầu nhìn hắn, cùng với việc y quay đầu, toàn bộ thân thể cũng di chuyển lại phía hắn.

Cái áo in hình hoạt hình xấu xí của y, cái dây lưng có hình hoạt hình buồn cười, thêm vào đôi dép cực xấu cũng in hình hoạt hình, toàn bộ đều là một nhân vật hoạt hình ảo tưởng.

Nhân vật hoạt hình sống động in trên quần áo của y mặc một chiếc váy ngắn xẻ hình tam giác, ngắn đến muốn lộ cả quần lót, có bộ ngực đầy đặn lồ lộ gần như không hề che phủ, đang cầm một quyền trượng gắn bảo thạch phấn hồng làm các động tác múa may khác nhau.

Cô gái được tạo hình phi thường đáng yêu, có mái tóc ngắn xinh đẹp như nam hài, hơn nữa khi khẽ mỉm cười, bên khoé mắt còn có một nốt ruồi duyên quyến rũ lúc ẩn lúc hiện. Nếu so với những tấm ảnh vừa được in ra, thì chính là giống mình như đúc, chẳng qua đối phương là một nhân vật hư cấu, mà mình là con người thực sờ sờ.

Uyển Cung Triệt bắt đầu là sửng sốt, sau đó cả người choáng váng, hắn rốt cục biết mình vì cái gì bị trói ở trong này, hết thảy đều đã quá rõ ràng.

“Ngươi là đồ biến thái! Siêu cấp đại biến thái! Thả ra, ai chuẩn ngươi đem ta mặc thành cái bộ dáng buồn cười này, đồ tâm thần! Quả thực là điên tới cực điểm! Tên tử trạch nam này, hâm mộ cuồng phim hoạt hình là chuyện của ngươi, làm gì đem ta biến thành như vậy, trách không được ngươi là tên biến thái đứng đầu Anh Hoa học viện!”

Hắn một lần mắng ra nhiều lời như thế, vì sau khi hiểu được lý do tại sao mình ở trong này, cỗ oán hận trong ***g ngực lại một hơi bộc phát ra. Chỉ là bởi khoé mắt hắn có một cái nốt ruồi, đã bị tên tử trạch nam cấp tốc bắt về nhà, sau đó chụp một đống ảnh khó coi, chỉ cần là người bình thường, nhất định sẽ nổi điên đi.

“Lilith. . . . . .”

“Lilith cái đầu của ngươi, ta gọi là Uyển Cung Triệt, ngày mai ta sẽ vận dụng tất cả quan hệ, cho ngươi bị Anh Hoa học viện đuổi học, nghe thấy không, đuổi học!”

“Lilith, ngần ấy ảnh chụp đều không được, đều quá thất bại.”

Cám Dã Công Nghĩa vẻ mặt thất hồn lạc phách, từ máy tính ngẩng đầu lên trên mặt y còn có nước mắt chảy xuống, căn bản là còn chưa hoàn hồn từ thế giới của phim hoạt hình.

Thấy vẻ mặt tuyệt vọng của y, hắn liền vui vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác.

“Thất bại là tốt nhất. Xoá, toàn bộ xoá cho ta. . . . . . Ách, ngươi. . . . . . Ngươi làm gì? Ngươi đừng có đưa tay vào đó a, dừng tay, dừng tay!”

Mới đầu còn là la hét, liền sau đã biến thành tiếng kêu thảm thiết đầu tiên kể từ lúc bị trói. Tên hỗn đản thối muốn chết Cám Dã Công Nghĩa này, lại đem bàn tay không biết có từng rửa qua chưa của y luồn qua váy, với vào quần lót của hắn, sờ biểu tượng nam tính của hắn.

“Cái chỗ này không đúng, lại phình lên, chụp như thế nào cũng không đúng.”

Y làm giống như điều chỉnh nếp nhăn trên váy áo, tìm cách vuốt cho nó bằng, giống như muốn cho cái kia địa phương biến mất không thấy, nguyên lai y nói ảnh chụp thất bại, trăm phần trăm là có quan hệ tới địa phương kia.

Trên thực tế, không có khả năng nó biến mất không thấy! Hắn là nam a! Dùng đầu gối nghĩ cũng biết a, đầu Cám Dã Công Nghĩa nhất định có vấn đề.

“Không nên đụng, hỗn đản, ngươi dám bính địa phương đó của ta!”

“Vẫn là đem nó dời về phía bên phải. . . . . . Như vậy cũng sẽ chụp thấy, hoặc là chuyển qua bên trái? Vẫn là có điểm nổi lên? Sửa điểm này sao đây. . . . . .”

Hắn thân là nam nhân, cái chỗ ở dưới kia, bị đông chuyển tây dời, sau đó lại chà xát lại nhu nắn. Mà hắn lại là thiếu nam bình thường đang trong thời kỳ trưởng thành, hơn nữa không có bạn gái để giải toả những nhu cầu này đó, nên chỗ đó bị cái tay thối kia chà xát một hồi liền nóng lên, sau đó là mất mặt trướng lên.

“Hỗn đản, dừng tay!”

Nam nhân có điểm này đúng là thật đáng buồn, ngay cả hắn không ngừng la hét, cũng không thể ngăn cản phản ứng sinh lý.

Nếu cái tay bẩn thối kia chuyển qua trước mũi Uyển Cung Triệt, nhất định sẽ làm hắn ngất đi vì thối. Hắn có chết cũng không để cho cái tay bẩn kia đặt ở trước mặt của mình. Nhưng là đặt ở cái địa phương kia, dùng cái tay thối thối xoa bóp chà xát chà xát, phía dưới lại càng ngày càng có tinh thần, khiến hắn cả người căng thẳng, đùi cũng nhịn không được căng lên, thế nào cũng nhẫn nại không được.

“A, tại sao có thể như vậy?”

Cám Dã Công Nghĩa lộ ra biểu tình đau đầu nhức óc trên mặt, khi y rốt cục phát hiện ra hạ thân Uyển Cung Triệt có phản ứng kỳ quái.

Uyển Cung Triệt xấu hổ và giận dữ đến ứa nước mắt, nên đau đầu nhức óc là hắn mới đúng!

Hắn thế nhưng ở trong tay một cái siêu cấp vô địch đại biến thái, vừa thối vừa bẩn, tử trạch nam đầu đầy gầu mà cương lên, nếu lộ ra ngoài, chỉ sợ tất cả người ái mộ hắn đều vỡ mộng.

Đến mức hắn thật là muốn khóc quá! Không có khả năng, tất cả việc này nhất định chỉ là ác mộng hắn gặp phải khi đang ngủ trên giường của mình, là cơn ác mộng đáng sợ nhất, khủng bố nhất trong cuộc đời hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.