[Anh Hoa Học Viện Hệ Liệt 4] – Thu Phục Tuyết Trắng Mỹ Công Tử

Chương 8: Chương 8: Tpttmct – Chương 8




Thu phục tuyết trắng mỹ công tử

Lăng Báo Tư

Dịch: QT

Chương 8

*******

Cánh tay như thiết bàn khóa cái tay tiêm gầy của hắn ta thẳng tắp kéo đi, Diệp Dục một đường đem mọi lời khó nghe đều mắng hết, Đức Xuyên Lam vẫn như cũ thờ ơ, mãi cho đến một chỗ hẻo lánh, Diệp Dục vẫn đang thoá mạ không ngừng.

“Mắng đủ chưa?”

Đức Xuyên hỏi rất nhẹ nhàng.

“Còn lâu, mắng đến kiếp sau cũng chưa đủ.”

Tiếp tục lải nhải mắng chửi, không để ý tới cậu ta nữa.

“Thật đáng thương, lại phát ban nhiều vậy, chứng dị ứng của cậu thật đúng là mạnh mẽ.”

Đức Xuyên Lam vuốt cái cổ đầy ban đỏ của hắn ta, cái bình nhuộm tóc đó là tự cậu ta đặc biệt chế ra, dung dịch bên trong tất cả được làm từ những nguyên liệu khiến cho Diệp Dục bị dị ứng mãnh liệt.

Vì sao làm như vậy? Nguyên nhân rất nhiều, nhưng lý do tâm đắc của cậu ta là —— thấy thú vị, điều này cũng cho thấy một phần nội tâm bất bình thường của cậu ta.

“Còn không phải ngươi chế cái thuốc nhuộm quái quỷ hại ta dị ứng, khiến ta căn bản là không thể đứng lâu bên người Tiểu Công, bằng không nhất định sẽ dị ứng đến toàn thân sưng đỏ, đều là ngươi làm hại, đều là ngươi! Ưm. . . . . .”

Lời thoá mạ đang thốt ra đã bị Đức Xuyên Lam lập tức lấy miệng ngăn chặn, khiến tiếng mắng chửi thoát ra khỏi miệng chỉ còn là tiếng hôn môi ưm a. Ban đầu hắn ta còn kháng nghị đánh vào hai vai Đức Xuyên Lam, thẳng đến khi Đức Xuyên Lam đem một chân chèn vào giữa hai chân hắn ta, nhẹ nhấc lên cọ xát chỗ mẫn cảm giữa hai chân hắn ta, thì lực đánh đập mới nhỏ dần đi, thanh âm lại trở nên kiều mị hơn.

“Ưm a. . . . . . Còn muốn. Lại. . . . . . Lại dùng lực một chút. . . . . .”

Vuốt ve nhẹ nhàng như gãi ngứa vậy chỉ làm cho người ta càng thêm khát cầu, mà hắn ta vốn là kẻ không thể nhẫn nại lâu.

“Muốn tớ lấy tay, hay là dùng miệng?”

Đức Xuyên Lam ghé vào lỗ tai hắn ta trầm thấp khêu gợi hỏi, lại lấy tay mình chạm đến bộ vị đã muốn đĩnh khởi của Diệp Dục, xác nhận trạng huống của hắn ta, Diệp Dục thân thể mẫn cảm đã muốn run run, người này thích sờ đến hắn toàn thân phát run, sau đó mới chậm rãi ra trận.

“Miệng. . . . . .”

Diệp Dục run giọng trả lời, chờ mong đôi bàn tay to kia tháo bỏ thắt lưng của hắn ta, sau đó kéo xuống khóa kéo, rồi dẫn hắn tới cảnh giới dục tiên dục tử, nghĩ tới cậu ta sẽ như thế nào khiêu khích mình khiến nhuỵ hoa của hắn ta nóng đến ngứa ngáy.

“À, cậu thích miệng, vậy tớ đây dùng tay là được rồi.”

Đức Xuyên Lam xấu bụng nói.

Người này căn bản sẽ không nghe lời của hắn, khiến Diệp Dục rống giận:

“Cậu sẽ dùng tay, còn hỏi cái gì mà hỏi, muốn đùa bỡn tôi sao?”

“Ừ, là tớ đùa giỡn cậu, bởi vì trêu cậu rất thú vị, làm cho tớ xem mãi không chán.”

Lối trả treo đầy ác liệt của Đức Xuyên Lam làm cho Diệp Dục tức giận đến phát run.

Hắn ta đẩy Đức Xuyên Lam ra, hung hăng đánh một quyền qua, nhưng Đức Xuyên Lam lại cúi người xuống, làm hắn ta đánh trượt, giây tiếp theo quần của hắn liền rơi xuống đất, miệng Đức Xuyên Lam đã hàm chứa bộ vị kích động của hắn ta, Diệp Dục hung hăng túm tóc Đức Xuyên Lam nhằm trả thù, nhưng Đức Xuyên Lam chỉ hồi đáp bằng cách hút mạnh một cái khiến hai chân hắn nhũn ra vô lực.

“Thật muốn cho tiểu Công nhìn xem bộ dáng *** đãng trên giường của cậu.”

“Còn không phải tại cậu làm hư tôi.”

Diệp Dục toàn thân hư nhuyễn khiến hắn ta phải túm lấy tóc tên bại hoại Đức Xuyên Lam này. Tên bại hoại này từ nhỏ luôn giả một bộ dạng học sinh ngoan ngoãn, trước mặt giáo viên thì là thiên sứ, trước mặt niên đệ thì là học trưởng nhiệt tâm, là học sinh gương mẫu trong trường học.

Chính là người này từ khi bắt đầu năm nhất, ngay tại trước mặt hắn triển lộ bản sắc chân thật rất bại hoại, hút thuốc, uống rượu không từ việc nào. Còn ngay sau khi vào năm nhất được một quãng thời gian đã đem hắn lừa gạt lên giường, từ đó về sau thân thể hắn đã bị cậu ta nhanh chóng khai phá, trở nên quen thuộc đối với nam nhân tư vị, mỗi lần cùng Đức Xuyên làm tình, đều có thể hưởng thụ khoái cảm phi thường lớn.

“Tớ mang cậu đi bôi thuốc, bôi kỹ càng các nốt ban của cậu từ đầu đến chân nhé.”

Giọng điệu mang đầy tính ám chỉ của cậu ta, làm một luồng nhiệt đột nhiên từ sâu trong da thịt bùng lên mạnh mẽ.

“Tớ muốn giúp. . . . . . giúp Tiểu Công chép bài. . . . . .”

Hắn ta bắt đầu nói năng không dứt khoát, nhưng Đức Xuyên Lam lại nghiêm túc chậm rãi đem quần của hắn kéo lên, đóng khóa, cài thắt lưng đàng hoàng, lưu nửa người dưới đang không ngừng rỉ ra chất dịch nóng bỏng của hắn ta trong không gian chật hẹp của chiếc quần..

“Muốn hay không tùy cậu. Sáng nay tớ phải rời trường đi tham gia một hội thảo nghiên cứu, phỏng chừng chỉ còn một tiếng đồng hồ để đến khách sạn tiêu khiển.”

Cậu ta nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Hắn chửi ầm lên:

“Một giờ đủ để đi thuê phòng sao?”

Đức Xuyên Lam giống như muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ lộ ra một cái tươi cười xấu xa.

“Đúng, vậy nên đừng chậm trễ thời gian .”

Người này luôn dụ dỗ hắn hơn nữa cũng toàn làm cho người ta phân không rõ lời cậu ta nói đến tột cùng là chân tình hay giả ý. Bất quá cậu ta luôn có thể làm lòng hắn ngứa ngáy, cho dù tính tình hắn có kém hơn nữa, thủ đoạn ác liệt hơn nữa, Đức Xuyên Lam đều có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu, còn làm ra đáp trả ngoài dự liệu của hắn.

“Tớ cảnh cáo cậu, lòng tớ chỉ thuộc về Tiểu Công thôi.”

Hắn không ngừng tuyên bố, người có thể khiến hắn nhẫn nại trên cái thế giới này, chỉ có Tiểu Công, bởi vì Tiểu Công là bạch mã hoàng tử trong lòng hắn.

Đức Xuyên Lam trưng ra vẻ mặt không hứng thú, còn từ trong ba lô rút ra điếu thuốc, châm lửa nói:

“Tớ có nói muốn lấy lòng của cậu sao? Cậu suy nghĩ nhiều quá đi, tớ cũng không nghĩ kết giao với người phiền toái như cậu, chỉ là thân thể của cậu thật cũng không tệ lắm.”

“Chỉ vì thân thể? Cậu nói chuyện thật hạ lưu.”

Diệp Dục khó chịu.

Đức Xuyên Lam nhướn lông mày bên phải lên, cậu ta làm động tác này phi thường đẹp trai, người bình thường làm nhìn sẽ rất ngu xuẩn, nhưng đổi lại là cậu ta lại tạo ra cảm giác đang cao cao tại thượng nhìn xuống người khác.

“Khen thân thể cậu mỹ cũng không được, cậu thật khó chiều đi.”

Nói tới nói lui thì tất cả sai đều là Diệp Dục.

Người này luôn luôn có biện pháp đem hắn ta tích đầy bụng hờn dỗi, rõ ràng vốn luôn là hắn ta cho người khác khó chịu chứ. Hắn tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng không thể không thừa nhận, bộ dáng Đức Xuyên Lam hút thuốc rất tuấn tú, làm nhuỵ hoa phía dưới không khỏi bắt đầu co rút, nghĩ đến khi Đức Xuyên Lam ở trên giường với bộ dáng gợi cảm lại càng suất.

“Vẫn đi khách sạn đó sao?”

Hắn hỏi.

“Ừ, đi chỗ đó.”

Đức Xuyên Lam thở ra khói.

Hai người họ đều ngầm hiểu ý nhau, gian khách sạn kia đã là chỗ hẹn hò quen thuộc. Từ khi còn ở trung học (cấp 2), người này đã mang hắn ta đến thuê phòng.

Nếu có người nói rằng cá tính hắn thật là ác ma, thì Đức Xuyên Lam đang ở trước mặt hắn kia, mới là danh phù kỳ thực đại ác ma.

*****

“Sao. . . . . . Làm sao có thể? Thế giới này điên rồi, hay là cả ông trời cũng điên luôn? Hắn vì cái gì được hoan nghênh như vậy?”

Uyển Cung Triệt tự mình lầm bầm lầu bầu oán niệm, hắn đứng như muốn dựa vào cửa sổ, hơn nữa cứ xem thêm mỗi một phút đồng hồ, chóp mũi hắn liền hướng cửa sổ càng gần, hiện tại cái mũi thanh tú của hắn đã muốn dí lên trên mặt thủy tinh.

“Cậu đứng ngó ở cửa sổ đã lâu rồi, còn nhìn nữa cửa sổ cũng sẽ bị mặt của cậu ép hỏng, hơn nữa giờ sắc mặt cậu thật là rất khủng bố đi.”

Ở trong phòng Hội học sinh, Bắc Đại Lộ đang vô công rỗi việc ngồi ăn bánh bích quy, đối với việc làm và lời nói quỷ dị của hắn mà bình luận.

“Sắc mặt tôi có gì khủng bố, là cái thế giới này thật quá quái dị đi! Biến thái tử trạch nam kia đội lên cái bộ dáng suất đến như vậy làm gì, một bộ dáng con lai ngoại quốc, nhìn thật là kiêu ngạo đến khiến người chán ghét, cái đầu tóc màu hạt dẻ kia nhất định là nhuộm rồi.”

“Tôi thấy cả chân tóc của hắn cũng có màu đó, xem ra là tự nhiên đi, hơn nữa việc người ta là con lai là trời sinh, có quan hệ gì với kiêu ngạo?”

Bắc Đại Lộ phản bác lời nói vô căn cứ của hắn.

“Hắn nhất định là nhuộm cả chân tóc đi, còn có cái ánh mắt kia, nhất định là mang kính sát tròng màu, có đủ kiêu ngạo đó, lại trái với nội quy trường học, phải phạt hắn một lỗi nhỏ, không, lỗi nặng, phải phạt hắn lỗi nặng.”

“Màu mắt lam của hắn cũng giống như là trời sinh. Chúng ta không phải phát xít, sẽ không bởi vì loại việc cỏn con này mà phạt người khác lỗi nặng.”

Thoải mái nói chuyện, lại cắn một khối bánh.

Uyển Cung Triệt xoay đầu lại, trừng mắt nhìn Bắc Đại Lộ Đông Ti vừa phản bác hắn:

“Hội trưởng, tôi là người của Hội học sinh, là cấp dưới trực tiếp của anh, nhưng sao tôi lại cảm thấy được anh đang nói giúp tử trạch nam kia?”

“Tiểu Triệt a, cậu nếu nói vậy là bởi vì ghen tị Cám Dã Công Nghĩa chỉ trong một đêm trở nên quá thu hút phái nữ, vậy lòng dạ cậu thật rất hẹp hòi, hắn trời sinh chính là bộ dạng suất.”

“Suất cái rắm! Kia là tử trạch nam thực biến thái được không? Thích cosplay, còn tưởng rằng mình là hiệp sĩ trong truyền thuyết.”

“Cho nên?”

Bắc Đại Lộ tỏ vẻ không hứng thú với việc hắn cố tình gây sự.

“Cho nên. . . . . . Cho nên hắn là tên biến thái a.”

Nói tới nói lui cũng chỉ có thể nói ra hai chữ biến thái, bởi vì hình như Cám Dã thật sự không có vấn đề gì quá lớn.

Bắc Đại Lộ xua tay.

“Biến thái thì sao? Mỗi người một sở thích, huống hồ thích xem phim hoạt hình cũng là một loại văn hóa, có thể nói là ngành kinh doanh lớn nhất Nhật Bản, nói không chừng có nữ sinh chính là thích loại biến thái này.”

“Ơ. . . . . .”

Uyển Cung Triệt bị kích đến nói không ra lời, chỉ có thể thần tình đỏ bừng, Bắc Đại Lộ lại cắn một mảnh bánh bích quy.

“Tôi nói nè Tiểu Triệt, sao gần đây biến thái chết bầm đó không có ở bên cạnh cậu quấn tới quấn lui?”

“Tôi không quan tâm, huống chi tay tôi lành rồi, không cần hắn đến làm trở ngại mắt của tôi.”

Ngữ khí nói chuyện thập phần cường thế, thậm chí có điểm kích động, Bắc Đại Lộ nhéo nhéo cái mũi, một bộ muốn cười phá lên. Gần đây Cám Dã Công Nghĩa đổi trở về dáng vẻ bẩm sinh là một mỹ nam tử, hấp dẫn không ít nữ đồng học, gây rúng động trong khuôn viên trường, còn có người săn lùng ngôi sao muốn tìm hắn chụp ảnh mà.

Mà nói cũng kỳ quái, ngay sau khi hắn biến thân, số lần hắn tìm đến Uyển Cung Triệt càng ngày càng ít. Đến lúc tay Uyển Cung Triệt được tháo thạch cao, hắn hầu như không còn đến tìm Uyển Cung Triệt nữa.

Nhưng hắn hiện tại mỗi ngày đều đi học, lại còn thường đi cùng một học muội tóc dài ngang vai, không ít người đều đã ngầm thừa nhận học muội kia là bạn gái của hắn.

“Ừ, biến thái kia giống như có bạn gái mới?”

Uyển Cung làm ra vẻ mặt khinh thường, còn châm biếm hai câu.

“Ha ha, hắn sẽ có bạn gái? Nữ sinh cũng không phải mắt mù đâu.”

“Học muội năm nhất kia rất đáng yêu đấy thôi, là dạng cậu thích sao? Tôi thấy cậu ngắm thật chuyên chú đấy!”

Bắc Đại Lộ Đông Ti mát mẻ cho hắn vài câu, ai kêu Uyển Cung Triệt mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cửa kính, nhìn Cám Dã cùng học muội kia cặp kè đi học, đây cơ hồ là việc làm mỗi ngày của hắn hiện tại.

Chỉ thấy Uyển Cung Triệt cắn môi.

“Học muội kia lớn lên xấu xí, mới không phải dạng tôi thích, nàng là nữ nhân lớn lên vô cùng xấu được không?”

Bắc Đại Lộ yên lặng làm một cái biểu cảm ngạc nhiên, rất khó mà nghe thấy Tiểu Triệt đối nữ sinh chê bai thậm tệ như vậy, huống chi nữ sinh kia cũng không có rất xấu, càng cho thấy địa vị của Cám Dã ở trong lòng Tiểu Triệt, Tiểu Triệt sẽ không phải là thất tình đi? Chính là Cám Dã thoạt nhìn không giống một tay chơi a.

“Vậy gần đây cậu có cùng Cám Dã gặp mặt không?”

Vừa nói đến đây, Uyển Cung Triệt liền nổi sùng lên,

“Vì cái gì tôi lại muốn gặp hắn? Gọi điện thoại đến nhà hắn hắn không ở, mà có nghe điện, cũng nói hắn đang rất vội, vội chết hắn đi cho rồi.”

“Cậu không có hỏi hắn vội cái gì sao?”

Bắc Đại Lộ Đông Ti quay về phía Uyển Cung Triệt, chỉ thấy cặp mắt hắn hồng hồng, hai gò má đã có chút hốc hác. Giờ Cám Dã đang theo học muội năm nhất hắn từng thấy qua kia cùng bước vào cổng trường, hai tay của hắn miết vào mặt kính, lộ ra bộ dáng như muốn giết người.

Trước kia cứ quẩn quanh hắn như kẻ ngốc, chỉ biết nói toàn từ ngữ quái dị của biến thái trạch nam, giờ lại nghênh ngang ở trước mặt hắn kết bạn gái, xem Uyển Cung Triệt hắn trở thành cái gì?

Thân thể cũng đã bị y đè qua, dù chỉ có một lần thì cũng là y đã chạm qua phía dưới của hắn, hơn nữa khi mình tâm tình tốt, cũng sẽ giúp y xoa nắn, đem cái tay nhỏ nhắn mượt mà trắng trẻo của mình để thối trạch nam tiết vào, vậy mà thối trạch nam này dám ngang nhiên trước mặt hắn ôm ấp nữ sinh khác, thật là quá đáng.

Thân thể hắn cao quý xinh đẹp như vậy, tuyệt đối đẹp hơn cái thối học muội nhút nhát rụt rè kia một vạn lần, hơn nữa hắn còn chịu được nụ hôn nhớp nháp vụng về của thối trạch nam, đôi khi còn mặc quần áo cosplay để biến thái Cám Dã chết bầm này khen manh rối rít, thế nhưng không đến ba tháng y đã đem hắn cấp quăng.

Y tuyệt đối là ăn gan hùm(*) rồi, dám nghĩ có thể ăn không thân thể tuyết trắng của hắn rồi vỗ vỗ mông chạy lấy người, vậy y mắc phải sai lầm lớn rồi đó.

(*) hướng thiên tá đảm (向天借胆): mượn gan trời

“Tiểu Triệt, muốn tìm hắn hỏi rõ ràng không?”

“Hội trưởng, anh cảm thấy gậy bóng chày tốt, hay là gậy đánh golf, hoặc là nhà anh có loại gậy nào khủng bố hơn không?”

Uyển Cung Triệt phi thường nghiêm túc hỏi.

Bắc Đại Lộ Đông Ti thiếu chút nữa cuồng tiếu, hắn ta mím miệng, khóe mắt đều muốn ứa nước mắt vì nín cười, hắn thế mà hướng mình yêu cầu cung cấp siêu gậy gộc, chỉ nghĩ thôi cũng biết Uyển Cung Triệt cá tính nóng nảy như vậy làm sao có thể lâm vào trạng thái tinh thần sa sút, khả năng cao chính là hắn điên cuồng bạo phát.

“Tôi nghĩ cậu tự trang bị sẽ tốt hơn nhưng tôi có một khẩu súng BB (*) có thể bắn rất đau đấy, có muốn không? Nhìn qua rất giống súng thật đó.”

(*) BB thương (BB枪): súng bắn đạn nhựa, bạn có thể tra google súng BB để xem hình ảnh chi tiết.

“Vậy cho tôi mượn khẩu súng đi, nhớ nạp đầy đạn.”

Uyển Cung Triệt hạ quyết định, trốn vào góc khóc thầm không phải phong cách của mình. Nếu Cám Dã bảo bề bộn nhiều việc, vội đến độ không rảnh nói chuyện với hắn, giải quyết rất đơn giản, liền cưỡng ép y phải nói với mình là xong.

Bắc Đại Lộ Đông Ti với trình độ gây rối vô địch (*) lập tức gọi người hầu mang súng BB tới, Uyển Cung Triệt hoàn toàn vừa lòng cất vào túi sách. Đến lúc tan học quả nhiên Cám Dã lại cùng học muội đồng hành, hắn đợi hai người bọn họ ngay tại cổng trường.

(*) Bất lạc nhân hậu (不落人后): ý chỉ là không thua kém bất kỳ ai

Khốn nỗi hắn không chặn được họ vì Cám Dã Công Nghĩa cùng học muội kia đi một cổng phụ về nhà, hắn lập tức hỏi vài người xung quanh lộ tuyến bọn họ bình thường hay đi, sau đó khẩn cấp đuổi theo.

Rốt cục chặn được Cám Dã Công Nghĩa trong một công viên nhỏ, Cám Dã nhìn thấy hắn thì lộ ra biểu tình ngu ngơ, hỏi ra vấn đề còn ngu xuẩn hơn

“Lilith, nhà em không phải ở hướng khác sao, làm gì lại chạy ra đây?”

“Tôi tới nơi này tản bộ không được sao?”

Hắn hung hăng trừng y rồi hung hăng trừng học muội bên cạnh y một cái, chỉ có điều học muội hết nhìn đông tới nhìn tây, hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ, nhưng nhìn nàng đầy vẻ sợ sệt yếu ớt vội vàng nép vào người Cám Dã Công Nghĩa, động thái đó hoàn toàn đã chọc giận Uyển Cung Triệt.

Cám Dã Công Nghĩa bước hai bước như muốn phi vèo tới bên cạnh hắn, nhưng ngay lập tức lại lắc lắc giật giật đầu, giống như muốn thức tỉnh lý trí của mình.

“À, Lilith, anh đang phải làm nhiệm vụ hiệp sĩ, đợi anh xong việc anh sẽ đi tìm em.”

Nhiệm vụ hiệp sĩ?

Còn không phải là loại nhiệm vụ đi ve vãn một cô bạn gái, sau đó làm vài chuyện hạ lưu ư, hắn tuyệt đối sẽ không bị lừa đâu. Hắn tới gần Cám Dã, hai tay khoanh trước ngực, thanh âm âm trầm tới cực điểm,

“Cậu rốt cuộc có gì bất mãn với tôi?”

“Bất. . . . . . bất mãn?”

Cám Dã Công Nghĩa lại lộ ra biểu tình ngu đần thường thấy khi ở trước mặt hắn, giống như hoàn toàn chưa nắm được tình hình, cũng không biết hắn đang nói cái gì.

Bao nhiêu ấm ức trong thời gian qua liền hoá thành câu chữ hữu hình, giống như ngọn lửa hừng hực bùng ra khỏi lò lửa, Uyển Cung Triệt tóm áo Cám Dã, ghé vào lỗ tai y gầm khẽ. Muốn thương tâm hắn, không có cửa đâu; nhưng làm hắn tức giận, hắn sẽ làm cho Cám Dã biết, đắc tội hắn tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn, đừng mơ tưởng chơi đùa hắn xong là có thể vỗ vỗ mông chạy lấy người.

“Cho dù tôi không cho cậu làm lần nữa, nhưng vẫn cho cậu sờ a, mà khi tôi cao hứng cũng sẽ giúp cậu sờ, hơn nữa là tại cậu đặc biệt thích liếm cái kia địa phương của tôi, không phải tôi đòi cậu làm, tuy tôi không giúp cậu làm thế, nhưng đó là bởi vì cậu không yêu cầu, nếu cậu nói muốn thì tôi cũng sẽ làm mà.”

“Anh nói muốn, em sẽ. . . . . .”

Hiện tại rốt cục hiểu được Uyển Cung Triệt đang nói cái gì, Cám Dã hai mắt lòe lòe tỏa sáng, giống như muốn nhỏ dãi.

“Ôi! Lilith, thật sự có thể làm đến cái trình độ kia sao? Em. . . . . . em sẽ không tức giận chứ?”

Uyển Cung đỏ hết cả mặt, cứng nhắc gật đầu, hắn đã hy sinh đến mức này, Cám Dã hẳn là phải hồi tâm chuyển ý đi.

“Có thể.”

“Vậy chờ một tháng sau, một tháng, không không, nửa tháng là được rồi, nửa tháng sau anh lại đến nhà em.”

Kỳ hạn nửa tháng này làm cho đầu Uyển Cung Triệt nháy mắt nổ tung. Hắn đã ăn nói ngoan ngoãn như vậy, còn tự cảm thấy thẹn chuyện do mình nói ra, Cám Dã thế nhưng muốn hắn chờ nửa tháng, y rốt cuộc coi hắn là cái gì vậy.

“Hỗn đản, ngươi rốt cuộc là ghét bỏ ta cái gì? Chê ta không có ngực sao? Hay là chê ta phía dưới kia có một cây? Ta đã sớm nói với ngươi ta là nam nhân, là tự ngươi cứ coi ta là hoá thân của Lilith.”

Hắn đột ngột xông vào đánh Cám Dã, Cám Dã vội vàng giữ tay hắn lại, nhưng lực tay y quá lớn làm cho Uyển Cung Triệt đau đến hét lên, hai mắt phiếm lệ, mũi cũng hồng lên, trong lòng liền bạo phát. Y thế nhưng đánh hắn để bảo vệ bạn gái hiện tại, tuy y chỉ ngăn cản hắn làm loạn lên thôi, nhưng y dám chống lại hắn cũng là ăn gan hùm rồi.

“Ngươi tên hỗn đản này, vì nữ nhân này đánh ta?”

Hắn cơ hồ hét lên đến quãng tám, chuẩn bị

“Là ngăn cản”

Y sửa lại

“Là ẩu đả”

Hắn bướng.

Cám Dã lập tức thu tay, vẻ mặt hối lỗi, lần nữa giải thích,

“Anh không có đánh em, anh làm sao nỡ đánh em, Lilith. Vừa rồi là anh không cẩn thận dùng toàn lực nắm tay em mà thôi, em không sao chứ?”

Hắn trầm giọng cho thấy là hắn sắp nổi điên,

“Ta không sao, là ngươi sắp có sao.”

Hắn xông tới, cắm đầu cắm cổ loạn đánh y một trận, học muội bị hắn doạ sợ tới mức phát run, không nghĩ tới người được xưng tuyết trắng quý công tử trong học viện Uyển Cung Triệt lại giống như kẻ hoang dại, còn Cám Dã thì chỉ trốn tránh, một mặt nói với học muội:

“Mỹ Giai, có việc gọi điện thoại cho anh, giờ anh đi trấn an Lilith trước.”

“Trấn an? Không cần ngươi tới trấn an, hỗn đản, dám ăn không thân thể của ta, lại cùng nữ nhân thân cận, ta muốn giết ngươi, nhất định phải giết ngươi.”

Hắn xuất ra giọng điệu đe dọa, lại bị Cám Dã nhanh chóng kéo vào nhà vệ sinh công cộng trong công viên, đương lúc vẫn đang chửi bậy đã bị Cám Dã nhanh nhẹn ngăn chận môi, hai tay khua loạn của hắn cũng bị Cám Dã đè xuống, đương nhiên là với khí lực của hắn không thể làm đối thủ của Cám Dã, không bao lâu hắn liền bị Cám Dã hôn đến mềm nhũn.

“Ưm ưm! Không, không muốn. . . . . .”

Một mặt hô không muốn, đầu lưỡi lại bị Cám Dã đùa giỡn đến tê dại, Cám Dã vừa tận tình đích mút lưỡi hắn, vừa đem tay lần mò xuống dưới, cách quần áo nhẹ nhàng xoa nắn đầu nhũ phấn hồng của hắn, khiến hắn bị mút đến nhũn hết cả người.

“Lilith, bộ dáng nổi ghen của em thật đáng yêu! Anh nhịn không được, Lilith rất đáng yêu, rất mê người, anh không nghĩ tới em sẽ ghen tị như vậy?”

“Tôi, tôi mới không có ghen tị. . . . . .”

Hắn vừa nói vừa thở hổn hển, bởi vì Cám Dã lột quần hắn xuống, lấy tay nhu lộng bộ vị lửa nóng ở phía trước, tay còn lại lần mò ra phía sau, ngón tay dò xét tham nhập vào huyệt khẩu ấm nóng.

Cám Dã lại lộ ra nụ cười chói lọi rực rỡ như ánh mặt trời, làm cho tim của hắn cũng nháy mắt nóng muốn tan chảy, sau đó ngón tay liền biến thành hai cây, tham nhập vào càng sâu, càn quấy gãi loạn vào vách tường mềm mại bên trong, làm cho hai chân hắn nhũn ra run rẩy. Tử trạch nam này kỹ xảo luôn luôn tốt lắm, thực dễ dàng làm cho hắn toàn thân hư nhuyễn, rõ ràng là tử trạch nam chỉ mê mẩn xem phim hoạt hình, nhưng kỹ xảo của y có thể dễ dàng làm cho hắn trầm mê.

“Lilith, đem hai chân vòng quanh eo của anh, chậm rãi hạ xuống, anh sẽ đỡ lấy em.”

“Không, cảm giác thực đáng sợ.”

Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng thắt lưng hắn đã muốn mềm nhũn đến đỡ không được chính mình, hiện đang từ từ tụt xuống, hai chân đã hoàn ngụ ở sau lưng Cám Dã.

“Yên tâm, anh đã chuẩn bị, không có vấn đề đâu.”

“Đã chuẩn bị? Đã chuẩn bị cái gì?”

Lời hắn hỏi ra bắt đầu run rẩy, bởi vì cái thật lớn của Cám Dã đang từ từ đỉnh nhập, nhuyễn huyệt của hắn kích động gắt gao nuốt vào, nhưng lại tuyệt không thấy đau. Trong lần đầu thể nghiệm, Cám Dã còn làm cho hắn đau đến chết đi sống lại, hiện tại tiểu huyệt ấm nóng của hắn sau khi bị tiến nhập lại một chút cũng không có cảm giác đau đớn vì bị khuếch trương.

“Khi anh đang học trung học, cha anh vì muốn phòng ngừa về sau anh bị nữ nhân lừa, đã cho anh học một vài khoá học tình ái.”

“Khoá học tình ái? Cái gì vậy a? Ah aa!”

Cám Dã khi xâm nhập rất chậm rãi, lúc rút ra lại dùng tốc độ phi thường nhanh, làm cho hắn không kiềm chế nổi mà rên lên, Cám Dã vẫn duy trì tươi cười như nắng mai trên mặt.

“Kỳ thật cũng không có gì, chính là đi Ấn Độ học Kamasutra (*) mà thôi, giống như lúc anh học tiểu học thì đi Tây Tạng học tập triết học phương Đông là Phật pháp, đi Anh quốc học tập kiếm thuật phương Tây, đến NASA học các vấn đề có liên quan ngành hàng không.”

(*) Bí kíp phòng the nổi tiếng, các bạn tự google.

“NASA? Ư aah. . . . . .”

Cám Dã Công Nghĩa lại một cái đỉnh nhập, đỉnh vào đúng điểm nhạy cảm của hắn, làm cho hắn bật ra tiếng rên rỉ khàn khàn run rẩy, hảo lớn a! Cảm giác này thật sự làm cho hắn dục tiên dục tử.

“Anh cũng không có biện pháp, muốn thành hiệp sĩ, nhất định phải học rất nhiều thứ. Lúc trước anh còn từng theo một vị đại sư học tập về phương diện liên quan tài chính và kinh tế đầu tư, kết quả buôn bán lời được không ít tiền mà.”

“Chờ một chút, người này thực nổi danh, là nhà đầu tư Vulture (*) chuyên môn làm tàn phá kinh tế các quốc gia ư.”

(*) từ gốc 秃鹰 (ngốc ưng): “kền kền” hoặc “vulture”, ý chỉ loại người tranh thủ kiếm tiền, thủ lợi từ tình huống khó khăn của người khác.

Y nói ra một đại danh mà cả người đối tài chính và kinh tế hiểu biết không nhiều lắm là Uyển Cung Triệt cũng biết. Cám Dã hôn nhẹ lên bắp chân hắn, lại ở bên trong hắn đảo vài vòng, kéo dài cảm thụ khi cao trào của hắn, hắn đã toàn thân vô lực mềm nhũn, nếu không phải Cám Dã ôm hắn hắn nhất định sẽ chảy xuống mặt đất.

“Ông ấy không có tệ như vậy. Ông ấy nói chính là bởi vì kinh tế những quốc gia đó có lỗ hổng, mới có thể để ông ấy tận dụng!”

“Cậu. . . . . . Cậu rốt cuộc là ai?”

Uyển Cung Triệt run run hỏi, nhận được giáo dục tinh anh như thế, hắn ở trong Anh Hoa học viện chưa từng nghe tới.

Cám Dã lại lần thứ hai lộ ra tươi cười ngu đần, nói ra lời kịch ngớ ngẩn trăm lần như một,

“Anh là hiệp sĩ của em a!”

Tiếp theo cau mày tiếp tục nói:

“Nhưng là cha anh thì rất nổi danh, ông ấy kinh doanh hàng hải, tất cả mọi người gọi ông là Vua hàng hải, gia tộc nhà anh ở Hy Lạp rất có danh tiếng, là gia tộc Renault.”

Renault, hắn sẽ không nghe lầm chứ!

“Ư ah, cậu. . . . . . cậu một trạch nam biến thái chết bầm lại là con của Vua hàng hải thế giới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.