“Phương Thần, em khiến
tôi thấy rất thích thú” dựa hờ vào đầu giường, ánh mắt tựa như một tấm lưới mắt
nhỏ đang giăng, giọng nói và vẻ mặt đều hết sức bình thản, Hàn Duệ đưa ra đề
nghị: “Hãy làm bạn gái tôi nhé”.
Chưa có khi nào Phương
Thần lại sửng sốt và khó xử đến như vậy.
Thời gian như một cuốn
phim quay ngược trở về một mùa hè cách đây đã nhiều năm. Dưới bóng của một lùm
cây thấp, ánh chiều tà làm bầu trời đỏ một màu quýt chín, Phương Thần đưa giúp
lá thư tình cho người bạn rất thân, nhưng lại không ngờ nhận được lời tỏ tình
của chính người nhận thư.
Có lẽ không nên coi lời
tỏ tình, vì ai biết được rằng người ấy có thật lòng hay không?
Rõ ràng đó là hai sự
việc khác nhau, nhưng không hiểu vì sao tự nhiên cô lại thấy chúng có mối liên
hệ với nhau.
Phương Thần không nói
câu nào, vì ngay một lúc không tìm ra lời lẽ nào thích hợp, chỉ còn biết chau
mày, trừng mắt nhìn Hàn Duệ, sau đó quay người bỏ đi.
Đó thực sự là trốn chạy,
đến bước chân cũng bối rối. Đồng thời, dường như cô nghe thấy cả tiếng dòng máu
trong cơ thể đang tuôn trào.
Mặc dù vậy, cô biết,
hoàn toàn không phải vì sự rung động của con tim.
Suốt đêm hôm đó Phương
Thần đã không ngủ ngon giấc.
Rồi đúng như dự liệu, cô
lại mơ thấy Lục Tịch.
Thời gian gần đây xảy ra
nhiều chuyện bất ngờ, nên ban đêm cô ít mộng mị, nhưng đêm nay cô lại mơ thấy
Lục Tịch. Hơn nữa, khác hẳn với những lần trước, mọi chi tiết của giấc mơ đều
rõ mồn một, tất cả cứ như những đoạn phim không thể nào chắp lại được, cứ lặp
đi lặp lại mãi.
Hai mươi mốt tuổi, Lục
Tịch như một đóa hồng trắng khô héo, tàn tạ, nằm trên chiếc giường đông lạnh
nhợt nhạt. Mái tóc đen dài phía sau có lẽ cũng bị hơi lạnh bám vào, trông giống
như những lớp rong biển, tạo nên một vẻ đẹp nao lòng.
Không hiểu vì sao, Lục
Tịch gầy đi rất nhiều so với lần về nhà sau cùng, chị nằm đó lại càng trở nên
mỏng manh, yếu ớt.
Nhưng, mặc dù như vậy,
mặc dù đã ngừng thở nhưng chị vẫn rất đẹp, tới mức xót xa.
Bàn tay cầm tờ kết quả
khám nghiệm tử thi là của một người da trắng, trên mu bàn tay ấy còn nổi rõ
những đường gân màu xanh nhạt.
Trong giấc mơ, Phương
Thần như một người đứng bên quan sát, cứ thản nhiên nhìn vào khuôn mặt đau đớn
đến tột cùng của cha và mẹ, rồi lại nhìn vào cô gái bên cạnh đang đứng lên,
miệng mấp máy nói với các nhà chức trách vẻ mặt nghiêm nghị.
Tờ văn bản ấy rất mỏng
và dù là trong mơ cũng mang một cảm giác rất thật được cô giữ chặt trong tay, mỗi
tấc mỗi thước của nó cũng mang hơi nóng bỏng cả bàn tay.
Cô muốn vứt nó đi, nhưng
bàn tay như bị chuột rút, không sao cử động được.
Thế rồi, như một mặt của
bức tranh được lật nhanh, bỗng chốc trở về căn hộ nhỏ trong thành phố New York.
Bức tường màu trắng,
chiếc rèm cửa màu vàng nhạt, sách vở và các tập tranh bày khắp phòng, rất giống
với phòng ngủ ở nhà, tuy mọi thứ không hoàn toàn giống.
Cô bước tới bên bàn, đưa
tay quệt một cái, trên đó là một lớp bụi dày.
Lúc đó, mọi thứ bỗng
nhiên lại biến thành một bộ phim có tiếng, vì cô nghe rõ tiếng của mình hỏi:
“Chị ấy chuyển nhà đi rất lâu rồi phải không?”. Cũng chỉ trong giấc mơ cô mới
gọi chị một cách ngoan ngoãn như vậy.
Kể từ năm mười sáu tuổi,
cô trở nên ương bướng và nhất quyết không gọi Lục Tịch bằng chị.
Nhưng câu nói ấy không
biết là nói cho ai nghe, vì trong phòng chỉ còn lại một mình cô. Cô bàng hoàng
đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cha mẹ cô vừa rồi còn đang thu dọn đồ đạc cùng với
cô, bây giờ không thấy đâu nữa.
Nhưng, cô không vội đi
tìm họ, mà chỉ cất tiếng gọi Lục Tịch.
Kết quả vẫn không có ai
trả lời như trước.
Chỉ có làn gió làm xao
động chiếc rèm cửa màu vàng nhạt, tạo ra những đường lượn trống vắng, yên tĩnh
nơi khung cửa.
Trong căn phòng không
một chút tiếng động, cô bỗng thấy sợ hãi và hoang mang - Lục Tịch đi đâu rồi?
Các cuốn sách và tập tranh nhiều như thế này, lại còn cả những bộ quần áo lúc
thường Lục Tịch mặc trên ghế nữa. Nhưng, người đi đâu mất rồi?
Cô muốn đi chị, nhưng
không sao cất bước nổi, cả người cô như bị đóng đinh lại một chỗ, phía sau lưng
là bức tường cứng.
Đúng lúc ấy, xung quanh
bỗng tối sầm, Phương Thần cố gắng mở mắt ra nhìn, nhưng không biết là mình đang
ở đâu. Chỉ biết rằng bóng đen cao lớn trước mặt cứ tiến lại gần. Cô gắng sức
vùng vẫy, đáng tiếc là chỉ thấy lờ mờ khuôn mặt của đối phương.
Rất tuấn tú và đẹp,
nhưng lại rất lạnh lùng như một bức tượng thần Hy Lạp cổ đại, lạnh lùng tới mức
không thể tả hết.
Sau cùng, người ấy dừng
lại trước mặt cô, người đó không làm gì và cũng không nói câu nào, nhưng cô
bỗng thấy anh ta rất quen - cảm giác bất lực chợt hiện lên rõ ràng, tiếp đó là
nỗi hoảng hốt dồn dập, khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Ngón tay của anh ta rất
nóng đưa ra vuốt ve khuôn mặt cô trong tư thế không để cho cô chống cự lại, dù
là trong giấc mơ cảm giác đó cũng vô cùng chân thực. Anh ta cứ vuốt ve như vậy,
hết lần này đến lần khác, tới khi da thịt cô nóng bừng như lửa thiêu.
Cuối cùng thì cô cũng
nghe thấy tiếng anh ta nói, đôi môi mỏng và rất đẹp, nhưng giọng nói rất bình
thản. Đúng vào khi anh ta cất tiếng nói đầu tiên, Phương Thần cố gắng mở to mắt
ra.
…
Và cô đã thành công.
Trong khoảnh khắc mở mắt
ra, cô nghe thấy, trong phòng ngủ to rộng chỉ có tiếng thở rất gấp và không bị
đè nén của chính mính.
Phương Thần đờ đẫn một
lúc rồi mới ngồi dậy đưa tay vuốt trán. Cả bàn tay cô dính dấp đầy mồ hối. Cô
không biết rốt cuộc mình đang sợ điều gì, chẳng qua chỉ là một giấc mơ, thế mà
toàn thân cô mồ hôi ướt đẫm.
Còn, người sau cùng xuất
hiện trong mơ là ai, Phương Thần thừa nhận mình đã dối mình và gạt người, nhưng
lại không muốn ngẫm nghĩ kỹ, chỉ cố gắng dồn suy nghĩ vào việc cả nhà cô sang
Mỹ sau khi xảy ra chuyện của Lục Tịch.
Mỗi một tờ giấy trong
bản báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi ấy, cô đều nhận ra, cũng hiểu ý nghĩa
của mỗi câu viết trong đó, nhưng cô vẫn không sao lý giải được.
Gặp phải tình huống các
băng nhóm xã hội đen dùng vũ khí thanh toán lẫn nhau, chẳng may trúng phải viên
đạc lạc trong cảnh hỗn độn tại quán rượu, không thể cứu chữa được dẫn đến tử
vong.
Đó là nguyên nhân dẫn
đến cái chết của Lục Tịch.
Nhưng, đó là xác suất
rất nhỏ.
Một cô gái hiền thục,
dịu dàng như Lục Tịch, sao lại có thể cuốn vào cảnh tượng rối ren ấy?
Mặc dù báo cáo rất rõ
ràng, giấy trắng mực đen viết rất rõ, ngay cả trong giấc mơ cũng rất rành mạnh,
đồng thời còn có cả dấu đỏ của các nhà chức trách. Nhưng cô vẫn không tin. Và
hầu như không có cách nào buộc mình tin được.
Sau này, bác sĩ Trần
Trạch Như, người điều trị tâm lý cho cô hỏi: “Rốt cuộc là em không tin vào
nguyên nhân cái chết của Lục Tịch, hay là không muốn tin vào sự thật rằng Lục
Tịch đã chết?”. Rõ ràng là lý do khiến cô thấy nghi ngờ đã được các nhà chuyên
môn đoán ra và chất vấn.
Phương Thần trả lời dứt
khoát: “Là nguyên nhân cái chết của Lục Tịch”.
“Vì sao? Em cần biết là,
dù cho xác suất rất nhỏ nhưng không có nghĩa là nhất định không xảy ra?”, bác
sĩ tâm lý lại tiếp tục gợi mở.
“…Có lẽ trực giác mách
bảo”, nghĩ một hồi lâu, Phương Thần đã đưa ra một đáp án chẳng có chút thuyết
phục nào, đáp án mà ngay bản thân cô cũng không chắc chắn lắm.
Đúng như vậy, nghe xong
câu trả lời của cô, Trần Trạch Như lắc đầu, nói bằng giọng bình tĩnh và tha
thiết: “Bây giờ, điều mà bản thân em cần nhất là thời gian. Hết thời gian ấy,
em phải để cho sự việc này thực sự qua đi, không được để cho nó cứ ám ảnh cuộc
sống của mình mãi như vậy. Em có hiểu không?”.
“Nhưng em cần phải điều
tra để chứng minh”, lúc đó, cô đã đáp bằng vẻ bướng bỉnh bất ngờ.
“Muốn điều tra như thế
nào? Nguyên nhân cái chết của Lục Tịch là nguyên nhân thuộc phạm vi thông
thường. Nếu em cứ kiên quyết theo hướng này, sợ rằng sau này lại dẫn đến những
vấn đề tâm lý lớn hơn.” Trần Trạch Như khuyên: “Phương Thần, chuyện đã qua lâu
rồi, em nên học cách chấp nhận sự thực”.