Tiêu Mạc rít một
hơi thuốc, mỉm cười nhìn Chu Gia Vinh: “Nếu không vì thế thì cậu tưởng tôi rỗi
rãi tới mức đến chỗ cậu mà ăn lẩu hay sao?”.
Lúc này Chu Gia
Vinh bỗng thấy buồn chán, bạn bè với nhau bao nhiêu năm, thế mà khi gặp gái đẹp
là lập tức trở nên bạc bẽo ngay được.
Tất nhiên, Gia
Vinh đã biết Tiêu Mạc luôn là người rất độc mồm độc miệng, nhưng không nghĩ là
lần này vì Phương Thần mà ngay cả tài nấu nướng của mình cũng bị coi thường như
vậy.
Vì thế Chu Gia
Vinh nói: “Nhưng tôi chẳng thấy cô ấy có điểm gì hay cả”.
“Thế cô ấy có điểm
gì là không hay?”, Tiêu Mạc chậm rãi hỏi lại.
“Điều quan trọng
là cô ấy dường như không phải là người mà từ trước đến nay cậu vẫn thích.”
Bạn gái của Tiêu Mạc
nhiều như cá con, nhưng đều cùng là một kiểu, xinh đẹp và đáo để, thỉnh thoảng
gặp trong quán rượu, người nào cũng làm ra vẻ điệu đà, tính cách thì rất cởi mở
và uống rượu thì thành thần.
Còn Phương Thần…trong
mắt của Chu Gia Vinh, phần nhiều là hình ảnh của một cô gái đứng đắn, từ lời ăn
tiếng nói đến cử chỉ việc làm, lúc nào cũng đoan trang, nghiêm nghị. Xem ra,
ngay từ hồi còn nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên đến giờ cũng chưa thấy dẫn bất cứ một
người bạn trai nào về nhà.
So sánh Phương Thần
với những cô gái ấy, quả là khác nhau một trời một vực.
Vì thế, Chu Gia
Vinh rất hoài nghi, vì sao Tiêu Mạc bỗng nhiên lại thay đổi khẩu vị như vậy?
Sau khi bài phỏng
vấn mấy hộ ngoan cố được toà soạn đăng,
không ngoài dự đoán, nó trở thành đề tài thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.
cuối cùng, toà soạn phải mở hẳn một chuyên mục ở trang 4 để các độc giả quan
tâm trình bày ý kiến của mình.
Và trong những lúc
trà dư tửu hậu, các đồng nghiệp trong toà soạn thỉnh thoảng cũng bàn luận với
nhau.
“Cuộc tranh chấp về
chuyện di dời kéo dài gần hai năm nay, hơn nữa mỗi ngày một căng thẳng. Chỉ có
điều, người chiến thắng cuối cùng sẽ
không phải là người dân.”
“Thật ra, vấn đề cốt
lõi là tiền…người dân họ còn muốn gì nữa? chỉ cần thoả thuận đền bù thực sự được
thực hiện thì chẳng cần phải tốn công sức và thời gian để đấu trí với chính quyền
hoặc chủ đầu tư làm gì.”
“À, nghe nói mấy hộ
gia đình ngoan cố đó liên kết với nhau, họ còn viết cả biểu ngữ treo lên mái
nhà, nói rằng đến chết cũng phải kiên quyết bảo vệ quyền lợi.”
“…” đang lúc mọi
người bàn luận đến chỗ gay gấn nhất thì Phương Thần có điện thoại, cô phải lập
tức đến bệnh viện thành phố.
Hành lang bệnh viện
lúc nào cũng đầy người nhà bệnh nhân và dáng đi vội vã của các y bác sĩ, đến
đâu cũng sặc mùi cồn và mùi ê te. Một lúc lâu sau Phương Thần mới tìm được buồng
bệnh số 1311. Vừa bước vào cửa thì thấy Vương Nhị Phượng đang ngồi trên giường,
nét mặt tức giận.
Đó là một phòng bệnh
tập thể với sáu giường bệnh kê san sát, khiến cho không gian phòng càng trở nên
chật chội.
Nhìn thấy Phương
Thần bước vào, Dương Nhị Phượng lập tức đứng bật dậy, nhìn quanh rồi hỏi: “Này,
chỉ có một mình cô thôi à?”.
Phương Thần đáp:
“Chị gọi điện thoại cho anh Lý đồng nghiệp của tôi à? Hôm nay anh ấy có việc phải
ra ngoại ô, không về kịp.”
“Không sao, cô tới
cũng vậy thôi.” Dương Nhị Phượng chỉ người đang nằm trên giường bệnh, nói: “Cô
nhìn đi, bà cụ nhà tôi bị bọn họ làm cho ra nông nỗi này đây!”.
Lúc đó, bà cụ già
gần chín mươi tuổi đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt gầy guộc
nhăn nhúm gần như chìm xuống chiếc gối màu cháo lòng, cổ tay phải quấn băng, có
lẽ là vì đau đớn khó chịu, nên cổ họng liên tục phát ra tiếng rên hừ hừ.
Phương Thần sững
người, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Là những kẻ đầu
tư bất động sản đáng băm vằm gây ra chứ còn ai nữa?”.
Dương Nhị Phượng
nén lại một lúc, vừa nghiến răng vừa kể lại cho Phương Thần nghe về sự việc.
Thì ra vì nhà lại
bị cắt điện lần thứ hai, bà cụ đang trong nhà tắm không nhìn thấy đường đi, va
vào chiếc bồn rửa mặt, may mà lúc đó kịp bám vào mép bồn rửa nên mới không bị
ngã, tuy nhiên cổ tay phải đã bị gãy ở mức độ nhẹ.
“Các anh chị nhà
báo, tôi cũng đã đọc báo hai ngày hôm nay rồi, tôi nghĩ chuyện này không thể
như thế được, các anh chị cứ đăng nữa đi! Phải để cho mọi người biết bọn người ấy
xấu xa đến mức độ nào!”.
Phương Thần động
viên, xoa dịu Dương Nhị Phượng một lúc, sau đó ra hành lang gọi điện cho anh
Lý, nhưng chưa kịp bấm số thì nhìn thấy Tiêu Mạc bước ra từ trong thang máy.
“Sao em lại ở
đây?” Tiêu Mạc có vẻ sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu rõ sự việc, đưa mắt liếc
về phía buồng bệnh và nói: “Em có thể chờ anh một lúc không?”. Phương Thần cất
điện thoại rồi làm một động tác nhường đường cho Tiêu Mạc.
Phương Thần không
ngờ lần này Tiêu Mạc lại đích thân ra mặt vì chuyện nhà Dương Nhị Phượng, hơn nữa
còn nhanh chóng như vậy, mấy người đi cùng anh ta cũng đều mũ áo chỉnh tề dáng
vẻ nho nhã, có vẻ như họ là những cán bộ chủ chốt của công ty.
Sau khi bước vào
trong buồng bệnh họ đóng cửa lại, vì vậy Phương Thần không biết họ giải quyết sự
việc đó như thế nào, cô đứng ngoài cửa chờ khoảng hơn mươi phút mới thấy Tiêu Mạc
dẫn đầu đám người đó bước ra.
Điệu bộ của Tiêu Mạc
rất điềm tĩnh, tự nhiên, một tay anh ta cho vào túi quần, miệng mỉm cười với
cô, “Có muốn đi cùng với anh không?”.
Phương Thần ngẫm
nghĩ một lát, nói: “Thế thì để em vào chào họ một câu đã”.
Dương Nhị Phượng vẫn
đứng ở bên giường, chỉ có điều điệu bộ tức giận ban nãy đã tan biến mất, chị ta
cười nói với Phương Thần, giọng vẫn rất to: “Đúng là áy náy quá, làm phiền cô
phải tới tận đây”.
Phương Thần đáp:
“Không sao, đây là công việc của tôi mà.”
Dương Nhị Phượng lập
tức ngắt lời cô: “Không, dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô. Bà cụ nhà tôi không có
vấn đề gì lớn, các bác sĩ cũng vừa nói rồi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi
thôi”. Vừa nói, chị ta vừa liếc mắt về phía cửa, dáng vẻ ngượng ngùng: “Thật
ra, vừa rồi tôi đã nóng quá, cô đừng nghĩ những lời nói ấy của tôi là thật
nhé”.
Phương Thần nhìn
chị ta, “Ý của chị là?”.
Dương Nhị Phượng ấp
úng một lát rồi nói: “Thực ra đó cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng tôi thấy
Tổng giám đốc Tiêu là người tử tế, anh ấy còn sắp xếp để lát nữa đổi buồng bệnh
cho bà cụ nhà tôi…”.
Phương Thần lập tức
hiểu ngay ý tứ của câu nói ấy, cô gật đầu, đáp: “Vậy thì chị chăm sóc bà cụ cho
tốt nhé. Tôi đang có rất nhiều việc phải giải quyết ở cơ quan, tôi về đây”.
“Vâng, thế cô về
nhé”, Dương Nhị Phượng cười, tiễn cô mấy bước, rồi quay lại.
Hai chiếc xe của
Tiêu Mạc nối đuôi nhau phóng vun vút trên đường.
Một hồi lâu, không
khí trong xe rất yên ắng, yên ắng tới mức bất thường, sau đó đột nhiên Tiêu Mạc
quay đầu lại hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”.
Phương Thần ngây
người một lát rồi mới lên tiếng: “Có đúng là Dương Nhị Phượng đồng ý chuyển nhà
rồi không?”.
“Phải, cơ bản là
đã đồng ý.”
Câu trả lời của
Tiêu Mạc rất nhẹ nhàng, như thể anh ta vừa giải quyết xong một chuyện bé tí ti
nhưng Phương Thần không nghĩ như vậy, thậm chí cô còn nhủ thầm trong bụng: “Chỉ
mười phút đồng hồ mà anh đã thuyết phục được chị ta ư?”. Thuyết phục một hộ gia
đình ngoan cố? cô còn nhớ rất rõ thái độ kiên quyết của Dương Nhị Phượng khi bảo
vệ mảnh đất của mình.
Nhưng Tiêu Mạc đã
cười, bổ sung thêm một câu: “Nhiều lời cũng vô ích, anh đã cho chị ta thứ mà chị
ta muốn, chỉ có thế thôi”.
“Tiền à? hay là lời
cma kết kèm theo khác? Nếu đã nhẹ nhàng như vậy, thì lẽ ra anh nên giải quyết
chuyện này sớm hơn mới phải.”
“Nhưng bây giờ mới
là thời cơ tốt nhất.” Tiêu Mạc vươn người, dựa vào ghế vẻ rất thoải mái, rồi
cúi xuống phủi áo, thong thả nói: “Vì anh là một người tốt, nên anh đã xuất hiện
vào lúc chị ta cần nhất”.
“Không”, Phương Thần
lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra đã hiểu bản chất vấn đề, nói bằng giọng chắc chắn, rõ
ràng từng tiếng: “Anh quả là một nhà đầu tư ranh mãnh, một nhà đầu tư ranh mãnh
không hơn, không kém.”
Trong xem im ắng một
lát, rồi bỗng nhiên vang lên tiếng cười sảng khoái, dường như Tiêu Mạc không để
bụng lời đánh giá đó, mà chỉ buồn cười. Cảnh vật hai bên đường lướt qua vun
vút, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, chẳng khác gì những hình ảnh đang nhảy
nhót.
Một lát sau, Tiêu
Mạc thôi cười, quay đầu lại nói: “Sự thẳng thắn của em khiến người ta cảm thấy
thích thú”.
“Cảm ơn!”.
“Buổi tối có rảnh không? Anh muốn hẹn với em.”
“Có việc gì vậy?”,
Phương Thần hỏi với vẻ cảnh giác.
Tiêu Mạc bị câu hỏi
của cô làm cho bối rối, vì rất ít khi người ta thấy một cô gái hỏi lại như vậy,
nên anh gõ gõ ngón tay xuống đầu gối mấy cái rồi mới trả lời: “Thông thường
trong các cuộc hẹn em thường làm gì?”.
Không ngờ Phương
Thần trả lời rất nghiêm chỉnh: “Em chưa từng hẹn hò bao giờ”.
Dường như Tiêu Mạc
không thể tin được đó là sự thật, anh ngây người trong giây lát rồi mới nửa cười
nửa không: “Xem ra các chàng trai ở gần em quả là không có mắt nhìn.”
Chiếc xe từ từ dừng
lại bên ngoài cửa toà soạn. tiêu Mạc hạ cửa kính xuống, tì khuỷu tay lên, vẫn với vẻ mặt khó đoán được tâm trạng: “Em
không lừa anh đấy chứ?”.
Phương Thần vẫn giữ
nguyên sắc mặt, đưa tay sửa lại vạt áo, đáp: “Nếu muốn lừa gạt người khác, thì
phải nên nói rằng mình có tình sử phong phú như thế nào thì mới đáng giá chứ,
đúng không?”.
“Phải, hình như là
như vậy”, Tiêu Mạc đưa tay sờ cằm vẻ ngẫm nghĩ.
“Nhưng tối nay em
bận rồi.”
“Để hôm khác, được
không?”.
“Để sau hãy hay”,
nói xong cô đưa tay vẫy vẫy về phía anh, “Em vào trong đây, tạm biệt”.
Mãi cho đến khi
Phương Thần bước lên hết bậc thềm và khuất người sau cánh cửa lớn, Tiêu Mạc mới
dựa vào ghế và mỉm cười.
Rất thú vị.