CHƯƠNG 8: DUNG MẠO CỦA KỲ PHI.
Chỉ chốc lát sau, váy khố của Chung Túc đã bị Nhược Thanh kéo xuống. Chung Túc lập tức đỏ bừng cả cổ, thanh âm cũng theo đó mà thấp hơn rất nhiều.
“Nhược Thanh cô nương, Nhạc Bích cô nương, ta… ta tự mình làm được rồi.”
Hắn vừa nói chuyện, vừa giãy dụa muốn tự tay mình làm, che lại hạ thể của mình.
Nhạc Bích nhìn thấy bộ dạng người bên cạnh, ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Nhược Thanh cũng che miệng cười, cười một lúc mới nói, “Tú Nhi muội muội, lớn lên thật đáng yêu nha.”
Chung Túc không hiểu gì ngẩng đầu nhìn Nhược Thanh.
Nhược Thanh thấy Chung Túc nhìn mình, buông cánh tay Chung Túc ra, đứng trước mặt của Chung Túc, hai tay ôm lấy bả vai mình, bộ dạng đứng đắn nói, “Tú Nhi muội muội, nếu là nhi nữ bình thường khi bị kinh hách, đều là che lấy chỗ này mới đúng.”
“…”
Bàn tay đang liều mạng che phía dưới của Chung Túc cứng lại.
“Cái chỗ mà muội muội muốn che kia, chỉ có nam nhân mới có.”
“…”
Chung Túc không biết bản thân hiện tại rốt cục nên đặt tay ở chỗ nào.
“Muội muội, không phải ngươi là…”
Nhược Thanh kéo dài thanh âm, ánh mắt chuyển vòng vòng nhìn chằm chằm vào thân thể xích lõa của Chung Túc.
“…”
Chung Túc gục đầu xuống, tránh né ánh mắt của Nhược Thanh, rút tay về, lại không biết đặt ở chỗ nào. Nếu mà sự thật đúng như Nhược Thanh nói phải che ngực, hắn quả thật không phải đang bắt chước một nữ nhân nhưng nếu cứ duy trì động tác này, chỗ mà hắn đang che chắn quả thật không có cái gì kia.
Ngay cả một động tác đơn giản cũng trở thành vấn đề…
Trong đầu Chung Túc cảm thấy cả người như bị oanh tạc, hắn chỉ thấy tình trạng trước mắt của bản thân chính là cao thấp không thể làm gì, vô cùng khó xử.
Nhược Thanh kết thúc âm cuối thật dài, mắt thấy nữ tử tên Tú Nhi kia vẫn ngây ngốc như trước, trên cái cổ tinh tế trắng nõn của người này cũng hiện lên sắc hồng, liền nháy mắt một cái với Nhạc Bích.
Nhạc Bích lập tức hiểu ý, đột nhiên túm lấy Chung Túc, Nhược Thanh nhân cơ hội xông lên phía trước, bắt lấy mắt cá chân Chung Túc, hai người cùng lúc dùng sức một chút.
“Rầm.”
Nước trong dục dũng văng lên tung tóe, Chung Túc còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta đột nhiên ném vào trong dục dũng, mãnh liệt uống một ngụm nước tắm, sau đó xoang mũi cũng bị nước tràn vào.
“Khụ khụ khụ…”
Chung Túc thế nào cũng không dự đoán được có một ngày, bản thân cư nhiên lại bị hai cung nữ tay không tấc sắt khi dễ đến mức hoàn toàn không có lực phản kháng.
Hắn giãy dụa muốn rời khỏi dục dũng, sau đó lại bị Nhạc Bích, Nhược Thanh đè áp trở về.
“Tú Nhi muội muội, Kỷ đại nhân đã dặn dò chúng ta phải tắm cửa cho ngươi, ngươi đến trước mặt Kỷ đại nhân cần phải giúp hai người chúng ta nói mấy câu tốt đẹp a.”
Nhạc Bích vừa nói, một bên xắn tay áo, một bên thân thủ lau đi vết cáu bẩn trên mặt Chung Túc.
Chung Túc hoảng loạn đến mức lập tức đẩy tay ra, sau đó tay Nhược Thanh lại tiến đến, cầm khăn tắm tẩy rửa mặt hắn trước. Dù là Chung Túc dùng cùng lúc cả hai cánh tay, cũng không thể địch lại bốn cánh tay của hai vị cung nữ nhiệt tình.
Mặt dần dần bị lau sạch sẽ, xuất hiện dung mạo của Kì Phi.
Chung Túc rõ ràng cảm giác được tay của Nhược Thanh dừng lại, hắn từ trên mặt nước nhộn nhạo trong dục dũng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Nhược Thanh.
Không xong, bại lộ rồi.
Ý niệm này trong phút chốc hiện lên trong đầu Chung Túc, hắn vội vàng kéo lấy khăn tắm trong tay Nhược Thanh, muốn che khuất mặt mình.
“Muội muội, muội muội, đừng che đừng che.” Nhược Thanh vội vàng ngăn chặn cánh tay Chung Túc lại, nhìn khuôn mặt Chung Túc nói, “Không nghĩ tới bộ dạng của muội muội lại xinh đẹp như vậy, thế nhưng so với Thục Phi nương nương còn muốn đẹp hơn.”
Nàng nói xong, lại vội vàng che miệng mình lại, nhìn khắp chung quanh, xác định trong phòng ngoại trừ ba người cũng không người nào khác, mới vừa si ngốc nhìn vừa nở nụ cười.
Thục Phi hiện tại là phi tử duy nhất trong cung, địa vị gần với Hoàng hậu, là quý phi đứng đầu các vị cung tần.
Chung Túc ngẩn người, thế này mới giương mắt nhìn Nhược Thanh, trên mặt Nhược Thanh tràn đầy ý hâm mộ, không giống như giả vờ.
Khoan đã, các nàng không biết Kì Phi? Trong lòng Chung Túc âm thầm suy nghĩ.
Nhạc Bích cũng bước tới nhìn mặt Chung Túc, chậc chậc khen, “Muội muội quả thật bộ dạng rất xinh đẹp, khó trách Kỷ đại nhân thích.”
“…”
Như thế nào lại dính tới vị đại nhân họ Kỷ đó chứ?
Trong Phong Sở trai, Kỷ Mộ Niêm bỗng nhiên cảm thấy cái mũi ngứa ngáy, vội vàng buông tấu chương xuống, xoa xoa mũi.
“Hắt xì!”
Tiếng hắt hơi của y có chút lớn, khiến Long Nghệ kinh ngạc ngẩng đầu.
“Vi thần thất lễ, khẩn cầu Hoàng thượng thứ tội.” Kỷ Mộ Niên vội quỳ xuống nói.
“Không sao.”
Kỷ Mộ Niên nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó Hoàng đế lại mở miệng.
“Mộ Niên, trẫm biết trong lòng ngươi còn vướng bận đến vụ cá cược, nhưng mà chớ quên chiếu cố thân thể cho tốt.”
Long Nghệ nâng mi nhìn Kỷ Mộ Niên cười cười.
“…”
Kỷ Mộ Niên liếc dài chồng tấu chương cao cao trên án, rất muốn bày tỏ, y vừa rồi chính là một lòng một dạ viết hai chữ ‘Đã duyệt’, tuyệt không để ý chuyện khác.
Vụ cá cược này, e rằng Hoàng thượng mới là người giữ trong lòng đi.
Sau khi cửa mở ra lại được người đóng lại, Nhược Thanh cầm một bộ y phục cung nữ sạch sẽ, đến giúp Chung Túc mặc vào.
Chung Túc tuy rằng xấu hổ, nhưng mà chỉ có thể tùy ý Nhược Thanh sửa soạn thân thể cho mình ― Hắn thật sự là đối với mấy thứ phục sức trong triều này không biết gì cả.
Hắn trước có Nhược Thanh giúp mặt quần áo, sau có Nhạc Bích tỉ mỉ lau khô mái tóc dài, chỉ cảm thấy trong lòng phiền loạn.
Trước đây, thời điểm hắn còn là nam nhân, bất cứ việc gì cũng là bản thân tự làm, chưa bao giờ để người ngoài động thủ. Cũng có lẽ nguyên nhân là vì chỗ quân doanh của hắn đều là nam nhân thô kệch, đối với mấy việc tinh tế đều không rõ ràng lắm.
Nhược Thanh cười giúp Chung Túc sửa soạn y phục lại thật tốt rồi nói, “Muội muội quả thật là một người khả ái nha.” Nàng tinh tế quan sát dung nhan Chung Túc, nói tiếp, “Chỉ tiếc là sắc mặt có chút tái nhợt.”
Nhạc Bích nghe xong, bàn tay đang lau tóc cho Chung Túc dừng lại, cười nói, “Mấy ngày trước Thọ Di cung có phát xuống một ít son phấn, có muốn chúng ta giúp muội muội thử một lần hay không.”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Chung Túc cũng chưa kịp lên tiếng, Nhược Tanh đã vui sướng cười nói, “Đúng vậy, trước đó ta cũng có chủ ý này.”
Dứt lời, hai người lôi kéo Chung Túc đi ra ngoài cửa phòng, đi vào giường ngủ trong phòng cung nữ.
Trong phòng ngủ dành cho cung nữ có một giường ngủ dài, là dựng thành từ tấm ván gỗ, được chia làm bốn giường. Nhược Thanh để cho Chung Túc ngồi ở trên giường, từ phía dưới gối đầu ở một cái giường lấy ra một hộp son phấn nhỏ, cầm lấy miếng bông phấn, vỗ nhẹ lên mặt của Chung Túc.
Chung Túc là lần đầu tiên trang điểm, vô cùng xấu hổ, ánh mắt của hắn ở trong phòng quét tới quét lui, cuối cùng dừng lại trên hộp son phấn trong tay Nhược Thanh.
Trong lòng hắn hơi hơi động.
“Tốt lắm!” Lúc này, thanh âm của Nhược Thanh truyền đến. Nàng giơ một mặt gương đồng lên, để cho Chung Túc xem.
Chung Túc xuyên qua mặt gương đồng mơ hồ, lại có thể rõ ràng nhìn ra được một khuôn mặt nữ nhân. Khuôn mặt kia có chút tròn, nhưng cằm lại có chút đường cong nhu thuận, hai hàng mi thật dày, ánh mắt to tròn xinh đẹp, ẩn tình như nước.
Nếu mà đặt ở thời đại trước kia của Chung Túc, gương mặt của nữ nhân này cũng là thập phần mỹ mạo.
Nguyên lai đây là Kì Phi. Chung Túc âm thầm nghĩ.
Nhạc Bích thấy Chung Túc nhìn chằm chằm vào gương không chuyển mắt, cũng bật cười nói, “Gương mặt như vậy, đừng nói là Kỷ đại nhân, cho dù là Hoàng thượng cũng nhất định rất thích.”
Trong lòng Chung Túc khẽ run.
Nhược Thanh cũng phụ họa, nhưng nàng phụ họa cực kỳ nhỏ giọng, dán bên tai Chung Túc nói, “Nếu ta là Hoàng thường, cũng khẳng định thích bộ dạng như vậy của Tú Nhi muội muội.”
“Hắt xì!”
Long Nghệ hít hít một cái, lấy tay đè sống mũi.
Kỷ Mộ Niên vừa lúc ngẩng đầu lên, ghé mắt nhìn y.
Long Nghệ cũng đang vừa vặn chống lại ánh mắt Kỷ Mộ Niên.
Sau đó, y cười ha ha nói, “Kỷ ái khanh, xem ra gần đây thời tiết lạnh hơn rất nhiều.”
“…”
Khóe miệng Kỷ Mộ Niên co rút, sau đó cũng ha ha cười nói, “Đúng vậy, gần đây thời tiết chuyển lạnh, Hoàng thượng cũng phải chiếu cố thân thể của mình nhiều hơn.”
Chớ nên nhớ mãi đến vụ cá cược, cẩn thận tổn hại thân thể.
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên nói như thế.
“…”
Long Nghẹ hạ tầm mắt, sau đó lại biết thành vẻ mặt bình tĩnh phẳng lặng, cười nói, “Kỳ thật trẫm quả thật rất hiếu kỳ đối với biết thân phận của Kì Phi.” Y đem ánh mắt chuyển sang tấu chương trong tay, thản nhiên chậm rãi nói, “Có lẽ, ngày mai trẫm có thể ở trên tay Kỷ ái khanh vẽ đồ án kia rồi.”
“Thật sự là làm người ta mỏi mắt trong chờ a.” Long Nghệ cảm thán như thế.
“…” Kỷ Mộ Niên trầm mặc nhìn về phía Hoàng đế, thấy người ra vẻ gặp dịp thì chơi, nửa là làm bộ, nửa là thật tình, không khỏi âm thầm buồn cười.