CHƯƠNG 5: HỌ LÝ.
Chung Túc trong lòng căng thẳng, cố gắng bình ổn tâm trí.
Đức Ẩn cúi người gật đầu, liếc mắt nhìn Chung Túc một cái, sau đó liền có chút sửng sốt.
Nữ nhân này cùng Kỷ đại nhân tương phản thật sự là quá lớn. Nữ nhân toàn thân cao thấp chỉ có thể dùng một chữ ‘bẩn’ để hình dung, gương mặt nhìn thật là không chịu nổi mà Kỷ đại nhân, cả người sạch sẽ ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả thanh ngự đao đeo bên hông cũng ra hình ra dạng, giơ tay nhấc chân đều có phong thái tướng lĩnh nho nhã.
Hay là…
Đức Ẩn lập tức che dấu thần sắc thoáng kinh ngạc của mình.
Kỷ đại nhân là hồng nhân bên người Hoàng thượng, ánh mắt luôn rất cao, lúc này lại cho một cung nữ có bộ dạng như thế này theo bên người, khẳng định phải có nội tình.
Rất có khả năng đây là ý tứ của Kỷ đại nhân muốn dâng lên cho vị trên ngôi cửu ngũ kia.
Tiểu Ẩn Tử ở trong cung lăn lộn nhiều năm, có thể trèo lên vị trí này đúng là không dễ dàng, ít nhiều cũng xem như biết suy nghĩ sự tình nặng nhẹ. Y nhanh chóng tự hỏi xong, lập tức cung kính hướng về phía Kỷ Mộ Niên hạ thấp người, lại quay về phía Chung Túc khom người, nói “Không biết cô nương là ở cung nào, Tiểu Ẩn Tử sẽ giúp cô nương xem lại.”
Y còn chưa dứt lời, vị ngồi trên ghế kia liền khoát tay chặn lại, đánh gãy lời Đức Ẩn.
“Nàng ta nói là vừa vào cung, đã quên mất ở cung nào rồi.”
“…” Này cũng quên được? Nữ nhân như vậy mà cũng có thể đi vào hoàng cung được sao? Đức Ẩn nghĩ nghĩ, Kế toán tư khi nào thì đã nghèo túng đến đói bụng ăn quàng tùy tiện chọn người chứ.
Nhưng y cũng xem như là người có kinh nghiệm, che giấu suy nghĩ trong lòng mình, lại hướng nữ nhân kia hỏi.
“Vậy xin hỏi cô nương ở tại nơi nào?”
Cung nữ đều có an bài chỗ ở, y tra trước chỗ ở cũng có thể tìm được nữ nhân này từ cung nào tới.
Người ngồi bên cạnh nghe xong, lại khoát tay chặn lại. Động tác xua tay so với trước đó lại rõ ràng lưu loát hơn.
“Nàng ta tối hôm qua lạc đường, quên ở chỗ nào rồi.”
“…”
Trên đời kì ba không ít, trước mắt chính là một đóa như vậy.
Đức Ẩn lại suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra, thật cẩn thận hỏi, “Vậy xin hỏi cô nương họ gì? Nếu biết được tên họ, Tiểu Ẩn Tử cũng có thể tìm ra được ngụ ở cung nào.”
Một người nếu không nhớ chỗ ở, tên chắc cũng phải nhớ đi.
Kỷ Mộ Niên vừa nghe Tiểu Ẩn Tử hỏi xong, ý cười dào dạt, cân nhắc xem nữ nhân trước mắt này sẽ trả lời như thế nào.
Chung Túc dừng một chút. Hắn ban đầu vốn là muốn dùng tên tuổi ‘Tiểu Tịch’ lừa gạt cho qua, nhưng thấy phía trước phủ nội vu thi hành án phạt, lại nghe Kỷ Mộ Niên vô tình cố ý nói bóng nói gió, tự nhiên sẽ không dám đem tên Tiểu Tịch nói ra.
Tiểu Tịch mặc dù vì danh hào Kì Phi nương nương mà chết, nhưng mà hắn cũng không thể lấy danh nghĩa của Tiểu Tịch mà sống.
Hắn trầm mặc một phen, gặp hai người bên cạnh ánh mắt đều nhìn mình chằm chằm, không khỏi lúng ta lúng túng lên tiếng.
“Ta họ Lý.”
Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ, đứng hàng thứ ba trong tông họ người Hán, mà họ Lý này, lại đứng đầu bảng, không năm nào rớt.
Chung Túc nghĩ, nói họ Lý, nghĩ vầy cũng có thể xem như thả cá về biển. (1)
Sau đó, hắn ngậm miệng lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Kỷ Mộ Niên hiếp mắt nhìn hắn, ngón tay yên lặng gõ mặt bàn.
Đức Ẩn trên trán toát ra một tầng mồ hôi.
Chỉ một cái họ Lý? Nữ nhân này sẽ không phải là không tính nói tên của mình ra chứ?
Y nghe được âm thanh Kỷ Mộ Niên thong thả gõ bàn, sau đó lại dần dần nhanh hơn, như là đang thúc giục y nhanh chóng giở danh sách ra tra.
Đức Ẩn phút chốc liền phản ứng lại, chạy tới bên cạnh giá sách lấy danh sách ra xem xét.
Trong cung cung nữ rất đông, y cũng không thể mỗi bản đều lật xem, chỉ chọn vài cung viện cách nơi Hoàng thượng ngụ khá gần ra nhìn kỹ, sau đó, từ trong một đống danh tự lộn xộn chọn ra một cái tên.
“Xin hỏi cô nương có phải tên là Lý Tú Nhi hay không?”
Chung Túc cũng không dám trực tiếp đáp lời.
“Lý Tú Nhi, làm nhiệm vụ quét dọn ở bên ngoài ngự thư phòng, mấy ngày trước vừa mới tiến cung.” Đức Ẩn nói.
Đương nhiên, y cũng sẽ không nói, Lý Tú Nhi này tuy rằng vừa mới tiến cung, nhưng không biết tại sao, ở một góc hẻo lánh bên ngoài Phượng Mai Viên được người ta phát hiện, thi thể đều đã trương phù lên, nhìn không rõ mặt.
Trong cung việc xích mích lẫn nhau rất nhiều, cách vài ngày sẽ có một vài người chết, những người này phần lớn là đắc tội người có quyền có thế, sau đó cũng không có người dám điều tra.
Nếu không phải hôm nay phía ngự thư phòng vội vàng báo lên danh sách khuyết vị trí của Lý Tú Nhi, y cũng không biết được. Nguyên nhân bên trong của việc này ngoại trừ y không có người khác biết được, lại thấy nữ nhân trước mắt tự xưng họ Lý, nếu Kỷ đại nhân là thừa lệnh Hoàng thượng đến đây, tự nhiên phải nịnh nọt mà được một cái nhân tình.
Kỷ Mộ Niên mở mắt ra, ngừng gõ bàn, xòe ra một bàn tay. Đức Ẩn lập tức dâng danh sách lên, Kỷ Mộ Niên lật qua lật lại xem vài lần.
“Nông dân từ Huy Châu.” Y giương mắt nhìn nhìn Chung Túc, bỗng nhiên bật cười.
“Quả nhiên là nông dân.”
“…” Chung Túc trầm mặc không lên tiếng, lòng kinh ngạc.
“Hơn nữa còn là kẻ quét rác.”
“…”
“Chậc chậc!”
“…”
Kỷ Mộ Niên vừa nói vừa gật đầu, “Tiểu Ẩn Tử, việc này làm rất tốt.”
Đức Ẩn vui vẻ, lập tức cúi đầu xuống, “Đa tạ Kỷ đại nhân khích lệ.”
Kỷ Mộ Niên đem tập danh sách để lên án thư, đứng dậy vỗ vỗ sau lưng, đi ngang qua trước mặt Chung Túc, sau đó nhanh chân bước ra ngoài.
Chung Túc lập tức đuổi theo.
Hắn tâm sinh lo ngại, nhớ tới hành động vừa rồi của Kỷ Mộ Niên, cảm thấy nỗi băn khoăn càng ngày càng lớn.
Chung Túc còn chưa thừa nhận bản thân chính là Lý Tú Nhi, ngược lại vị Kỷ đại nhân này đã nhận trước rồi. Hắn cẩn thân nghĩ lại lời nói của Kỷ đại nhân nói với viên Kế toán tư khi nãy, cảm thấy càng khó hiểu.
Kỷ đại nhân này, hơn phân nửa là biết mình cùng Trầm Cảnh cung có quan hệ.
Mà y cũng là trong bông có kim, chỉ là không lộ ra ý đồ của chính mình, chỉ sợ là đang quan sát hành vi cử chỉ của hắn mà thôi.
Chính là Chung Túc lần đầu tiên sống ở thời đại này, cùng với đường xá trong cung còn chưa quen thuộc, cũng không dám tự lộn xộn, không để lộ ra nhiều sơ hở.
Sơ hở duy nhất, có thể chính là cử chỉ của bản thân trong mắt người này không giống nữ nhân.
Chung Túc ở trong lòng cười khổ.
Hắn vốn cũng không phải là nữ nhân.
Chung Túc còn đang âm thầm tự hỏi, Kỷ Mộ Niên đi phía trước bỗng nhiên nghiêng người tránh ra một chút, nhăn mặt nhíu mày, dùng ống tay áo che lại miệng mũi.
Y vừa tránh sang một bên, trên đường liền đi tới ba người, nói cho đúng hơn là hai người đi, một người bị kéo lê trên đất.
Chung Túc định thần nhìn lại, chỉ thấy người bị kéo lê trên mặt đất ngửa mặt lên trời, hai người đi trước tận lực lôi kéo trên mặt đất, kéo tới đâu, sẽ xuất hiện một vết máu thật dài. Mà người nọ vẻ mặt dữ tợn, hai đồng tử mở to nhìn trừng trừng, tròng mắt sắp lồi ra, lộ ra tròng trắng làm cho người ta sợ hãi, dĩ nhiên là bị đánh chết tươi.
Người bị lôi kéo trên mặt đất đúng là cung nữ vừa rồi bị nội vụ phủ thi hành án phạt.
Nữ nhân này tướng chết thật thảm thiết, phỏng chừng là bị tàn nhẫn đánh chết.
Chúng Túc ngày xưa quen nhìn sinh tử, nhìn thi thể người này, chỉ là lảng tránh.
Kỷ Mộ Niên lấy tay áo bịt mũi, tiếp tục đi về phía trước. Nữ nhân kia là bị một đường kéo qua, cho nên trên đường máu tươi đầm đìa, nhìn thấy ghê người.
Hai người đi thẳng một đường, chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy âm thanh tạt nước cùng âm thanh quét rác.
Kỷ Mộ Niên cước bộ hơi hơi dừng lại một chút, sau đó vòng sang đường khác.
Đại môn nội vụ phủ ngay trước mặt.
Nhưng ngoài cửa cũng đang đứng một đám người, có mấy người đang rửa sạch vết máu, lại có vài người mặt phục sức thái giám quỳ trên mặt đất, phía sau cũng có vài người liên quan quỳ xuống, chỉ là trước mặt mấy vị thái giám này, có đặt một ghế dựa lớn bằng gỗ cây tử đàn, trên ghế trải da thú, một mỹ nhân mặc hoa phục ngồi phía trên, tay áo dài phiêu phiêu, quần áo màu hồng phấn có thêu hoa văn hoa mẫu đơn màu đỏ đậm, cả người diễm lệ tao nhã. Phía sau nàng lại có vài cung nữ thái giám đứng, hầu hạ bên người.
Mỹ nhân mặc hoa phục kia dường như chú ý tới Chung Túc cùng Kỷ Mộ Niên, hướng mắt nhìn về phía bọn họ.
Kỷ Mộ Niên buông tay đang bịt mũi xuống, im lặng đi tới một khoảng cách không xa trước mặt mỹ nhân mặc hoa phục, liền vén vạt áo lên, quỳ một gối xuống ở một chỗ sạch sẽ, hạ mi cúi đầu nói.
“Thần, Kỷ Mộ Niên tham kiến Quý Phi nương nương.”
(1) Thả cá về biển: Ý là lẩn vào trong biển người chẳng thể lần ra được dấu vết.