CHƯƠNG 38: NHẬP NGŨ.
Chung Túc bộ dạng tuấn mỹ, ngược lại cực kỳ phù hợp thẩm mỹ của Kỷ Mộ Niên. Kỷ Mộ Niên quan sát khắp nơi, nhìn Chung Túc nói, “Thân thủ quả không tệ…”
Chung Túc trầm mặc.
Nhưng ngược lại vị đại nương bên cạnh đã mở miệng trước, “Tướng quân, ngài là Kỷ tướng quân phải không?”
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên chuyển hướng về phía nữ nhân, cười nói, “Đại nương, không cần lo lắng, Tây Nam quân đã đến đây.”
Đại nương có chút kích động nói, “Kỷ tướng quân, Nhị Cẩu con ta đã gia nhập Tây Nam quân.”
Kỷ Mộ Niên ha ha cười nói, “Nhị Cẩu rất nghe lời, đại nương vất vả.”
Nữ nhân có chút co quắp, cũng không biết nói cái gì, cuối cùng kéo Chung Túc qua nói, “Kỷ tướng quân, vị tiểu ca này cũng muốn gia nhập quân ngũ.”
“…” Chung Túc bị nữ nhân kéo qua, không biết nên nói cái gì.
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên một lần nữa trở lại trên người Chung Túc, đôi mắt khẽ híp lại, hỏi, “Ngươi tên là gì?”
“…” Chung Túc ngẩng đầu nhìn Kỷ Mộ Niên, không biết có nên nói tên mình cho Kỷ Mộ Niên hay không.
Kỷ Mộ Niên cũng không thúc giục hắn, ở bên cạnh đánh giá người này.
Đang lúc Chung Túc do dự, bên ngoài có một người rảo bước tiến đến, đi nhanh đến trước mặt Kỷ Mộ Niên, ôm quyền bẩm báo, “Tướng quân, Nam man quân đã bị quét sạch toàn bộ.”
Kỷ Mộ Niên hạ mắt xuống gật gật đầu, khóe mắt lại liếc nhìn về phía Chung Túc một cái.
Sau đó y ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh nói, “Như vậy, liền chỉnh đốn quân ngũ trở về doanh trại đi.”
Phó tướng ứng lời.
Kỷ Mộ Niên lại nói, “Lưu lại một tiểu đội, sửa sang lại thôn.”
“Vâng.” Phó tướng nói.
Kỷ Mộ Niên thế này mới xoay người, y đã bước ra đến bậc cửa, lại dừng cước bộ, nghiêng đầu nói, “Ngươi muốn tòng quân, không theo ta đi bây giờ sao?”
Những lời này hiển nhiên là nói với Chung Túc.
Nữ nhân phía sau đẩy Chung Túc một phen.
Chung Túc bị nữ nhân đẩy, bước về phía trước một bước, nhíu nhíu mày.
Kỷ Mộ Niên vẫn đứng ở bậc cửa chờ hắn, có vẻ nếu Chung Túc không đi, y cũng sẽ không đi.
Chung Túc chỉ đành phải nhấc chân đuổi theo y.
Kỷ Mộ Niên thế này mới bước đi.
Chung Túc chỉ cảm thấy hết thảy những chuyện này đều trở về thời khắc trước đây đi lấy nước ở Trầm Cảnh cung, tất cả đều trở về xuất phát điểm ban đầu.
Khi đó, hắn cũng đi theo phía sau Kỷ Mộ Niên, sau đó, hắn mới biết được, hết thảy chuyện này bất quá là Long Nghệ xây dựng một cái vòng luẩn quẩn để thử hắn.
Mà lúc này…
Chung Túc ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên vừa lúc dắt tới một con ngựa, quay đầu nói với Chung Túc, “Có thể cưỡi ngựa không?”
Chung Túc lắc đầu.
Kỷ Mộ Niên nói, “Được rồi, ngươi đi theo phía sau ta.”
Nói xong, y ngồi lên yên ngựa, dẫn đầu quân ngũ bước đi.
Chung Túc lại lần nữa đuổi theo phía sau.
Hành quân ước chừng năm dặm đường, Kỷ Mộ Niên dẫn quân trở về đại doanh Tây Nam quân. Doanh trại là hôm nay tạm thời xây dựng, kéo dài khắp ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn, các nơi quân trướng dựng đầy, có thể chứa được hơn vạn tướng sĩ.
Trước khi Kỷ Mộ Niên tiến vào chủ trướng trong quân doanh, cũng ra lệnh Chung Túc tiến vào.
Chung Túc đành phải kiên trì đi vào.
Kỷ Mộ Niên chọn một cái ghế dựa lớn ở trong chủ trướng ngồi xuống, nhìn về phía nam nhân đang đứng thẳng trước mặt, mở miệng nói thẳng, “Người có thể đỡ được một đao của ta, thiên hạ chẳng được mấy người, thân thủ của ngươi không tệ, tên gọi là gì, vì sao tòng quân?”
Chung Túc trầm mặc không lên tiếng.
Kỷ Mộ Niên nói, “Nếu không thật thà giải đáp, ta liền xem ngươi là mật thám mà xử trí.”
Chung Túc giương mắt nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên lại nói, “Ta xử trí mật thám Nam Sở, chưa bao giờ nương tay.”
Chung Túc do dự một lát, trong lòng cân nhắc hồi lâu, mới nói thẳng, “Ta tên Chung Túc, nghe nói Sở Phong khai chiến, nên muốn nhập ngũ.”
Hai câu nói này đều là hai câu vô cùng bình thường, đối với Chung Túc mà nói cũng là những lời nói thật.
Chung Túc nghĩ, trên đời này người trùng tên trùng họ vô cùng nhiều, hắn nam xuyên nữ thể, hơn nữa cũng đã chết, Kỷ Mộ Niên nhất thời bán khắc hẳn sẽ không liên tưởng đến một người nam nhân như hắn.
Nhưng Kỷ Mộ Niên nghe xong, híp híp mắt hỏi lại, “Chung Túc?”
Chung Túc nghĩ vậy, vì thế gật đầu.
Kỷ Mộ Niên nói, “Tên này phạm vào kiêng kị của Hoàng thượng, Hoàng thượng lúc trước hạ chỉ, đã phong kín danh tự này, ở Bắc Phong không ai có thể sử dụng tên này.”
“…” Chung Túc trầm mặc.
Kỷ Mộ Niên đứng dậy, đi đến trước mặt Chung Túc nói, “Còn có Sở Phong khai chiến, việc này là cơ mật của chúng ta, ngươi làm sao biết được?”
“…” Chung Túc chỉ là phỏng đoán, cũng không nghĩ lại chọc vào họng súng.
Kỷ Mộ Niên lại cao thấp đánh giá Chung Túc vài lần, cuối cùng mở miệng nói, “Chung Túc.”
Y cũng không sợ phạm vào kiêng kị của Hoàng thượng, cứ thế mà gọi.
Chung Túc đứng bất động.
Kỷ Mộ Niên bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Chung Túc, cười nói, “Đứng ngược lại rất thẳng ha.”
“…” Chung Túc nhìn Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên tránh đi tầm mắt của Chung Túc, một lần nữa trở lại ngồi xuống ghế chủ tọa, nói “Nói mấy câu nghe một chút đi.”
Chung Túc sửng sốt.
Kỷ Mộ Niên nghĩ nghĩ, rồi nói, “Nói ‘Đa tại Kỷ đại nhân’.”
Trong lòng Chung Túc thót lên một chút.
Kỷ Mộ Niên lại bắt đầu nhìn hắn, nhìn chăm chú không chuyển mắt – Nam nhân giống như mình.
Chung Túc mím môi không nói.
Qua hồi lâu, trong quân trướng yên tĩnh thành một mảnh, chỉ có thanh âm thao luyện lúc sáng sớm của quân sĩ ở ngoài trướng một lần lại một lần thỉnh thoảng truyền đến.
Cuối cùng Kỷ Mộ Niên xoa xoa mày, nghiêng người ngồi dựa trên ghế, khuỷu tay chóng trên tay vịn, lấy bàn tay che trán, cúi đầu nở nụ cười. Y cười không chút tiếng động, Chung Túc chỉ nhìn thấy khóe miệng y giơ lên thành một độ cong, vỡ ra một ý cười mơ hồ có chút tự giễu.
Chung Túc cũng không biết bản thân nên nói như thế nào, chỉ đành phải đứng lẳng lặng nhìn Kỷ Mộ Niên cười.
Kỷ Mộ Niên cười một lúc, cuối cùng rũ mắt xuống nói, “Cũng là đến tòng quân, vậy lưu lại đi.” Y dừng lại một chút, rồi nói, “Cái tên Chung Túc này không thể dùng, khi báo với hộ tịch nhớ đổi tên.”
Dứt lời, y gọi hộ vệ, dẫn Chung Túc đi xuống đăng ký hộ tịch.
Đợi đến khi Chung Túc rời đi, ánh mắt y mới tìm kiếm trên bàn, lấy giấy bút, trầm ngâm một lúc, viết xuống mấy chữ, kiểm tra nội dung một lần, lại nhíu mày vo mảnh giấy thành một đoàn, đưa đến trước ngọn nến trong trướng đốt đi.
Y yên lặng nhìn mảnh giấy có viết hai chữ ‘Hoàng thượng’ bị đốt thành một ngọn lửa nhỏ, khi cháy tới đầu ngón tay, mới hít vào một hơi, lập tức thu hồi tay, giật mình hoàn hồn.
Cảm giác đau đớn do ngón tay bị phỏng xâm nhập vào ý thức của y.
Y thở dài, lại đề bút viết vài chữ, vẫn cảm thấy vô cùng không đúng ý, lại một lần nữa dùng lửa đốt đi.
Trong đầu hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng y buông bút, gọi, “Người đâu.”
Ngoài cửa có cận vệ nghe được tướng quân lên tiếng, lập tức tiến vào trướng nghe lệnh.
“Người vừa mới đi ra ngoài thế nào rồi?” Kỷ Mộ Niên hỏi.
Cận vệ nói, “Hồi tướng quân, đã đăng ký trong quân danh, được phân đến quân doanh Tây trướng.”
Kỷ Mộ Niên nhíu mày nói, “Sao lại có thể đến Tây trướng?”
Tây trướng là một đám nam nhân cao lớn thô kệch, rất lôi thôi, huống chi nơi đó đều là người phải lên tiền tuyến, Chung Túc đến chỗ đó…
Kỷ Mộ Niên cân nhắc một lúc, rồi nói, “Đem hắn một lần nữa phân vào quân cận vệ của ta là được.”
“Vâng.”
Kỷ Mộ Niên lại nói, “Dẫn hắn đến trong trướng của ta đi.”
Cận vệ lĩnh mệnh rời đi.
Kỷ Mộ Niên lại một lần nữa đề bút, vẫn không biết nên nói với Long Nghệ cái gì, nói như thế nào, đơn giản đẩy giấy viết thư sang một bên, đứng dậy thong thả bước vài bước trong trướng, cuối cùng vén màn trướng lên, bước về hướng cư trướng (trướng dùng để nghỉ ngơi) của mình.
Lúc gần đến cư trướng, Chung Túc cũng vừa lúc được cận vệ dẫn đến. Kỷ Mộ Niên bảo cận vê ở bên ngoài canh gác, dẫn Chung Túc đi vào.
Tuy là chủ tướng trong quân doanh, nhưng trong trướng lại được thiết trí rất đơn giản, sạch sẽ. Kỷ Mộ Niên nhìn quân phục áo giáp trong tay Chung Túc, nhíu nhíu mày, cũng không đợi Chung Túc lên tiếng, trực tiếp lấy trong hành trang bản thân mang theo một bộ y phục, đưa cho Chung Túc nói, “Ta thấy ngươi hình thể thân cao tương tự với ta, trước hết mặc cái này đi.”
Chung Túc tiếp nhận quần áo, do dự nói, “Mới lĩnh từ chỗ quản sự…”
Kỷ Mộ Niên vẫn nhíu mày nói, “Y phục kia rất thô ráp, y phục này của ta đều được làm bằng vải dệt mang đến từ kinh thành, làm theo hình thức của quân doanh. Sau lại lên đến chủ tướng, cũng không mặc trang phục quân cận vệ nữa. Ngươi đã đến rồi, chỉ cần mặc là được.”
Chung Túc khó có thể chối từ, chỉ đành phải nhận lấy nói, “Như vậy, đa tạ Kỷ tướng quân.”
Kỷ Mộ Niên ha ha cười nói, “Ta khi đó chẳng qua nói câu vui đùa, có thể nào thật sự muốn ngươi cảm tạ chứ.” Y dứt lời, liễm mi nói, “Ngươi thu thập đồ đạc, đại quân còn một hành trình dài chạy đến Tấn Nam quan.”
Dứt lời, y lại một lần nữa thong thả rời đi.
Chung Túc y theo lời Kỷ Mộ Niên, rất nhanh thay y phục, đi ra khỏi quân trướng. Kỷ Mộ Niên đang đứng ở cửa trướng, phân phó công việc, phát hiện sau trướng có người đi ra, xoay ngươi nhìn lại, chỉ thấy một người mặc phục sức cận vệ, khăn đỏ buộc ngang trán, nhưng tóc người này rất ngắn, chỉ chừa một lọn tóc mai ngắn ngủn rũ ở trên trán, có một loại tinh thần khí khái nói không nên lời, khí chất không kém gì vẻ bề ngoài, đúng là một nam tử cực kỳ xuất sắc.
Trong lòng Kỷ Mộ Niên âm thầm tán thưởng, phân phó xong tất cả công việc, bố trí lộ tuyến hành quân, mới quay lại bên cạnh Chung Túc nói, “Qua một canh giờ nữa, đại quân sẽ xuất phát, đến lúc đó ngươi đi theo ta, chớ để lạc đường.”
Thấy bộ dáng Kỷ Mộ Niên là thực lòng quan tâm mình, Chung Túc hơi hơi trầm ngâm nói, “Kỷ tướng quân, tự ta có thể.”
Kỷ Mộ Niên xua tay nói, “Đây là biên thùy, chuyện ở chiến trường luôn luôn thay đổi, không ai nói chính xác sẽ phát sinh chuyện gì. Chỉ khi ngươi ở bên cạnh ta, ta mới yên tâm.”
Y nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ quả thật nên nhanh chóng báo việc này cho Long Nghệ, để Long Nghệ phái ảnh vệ bảo hộ đưa Chung Túc hồi kinh.
Biên thùy nguy hiểm, trong quân thật sự không tìm được người trung tâm lại có võ công cao cường đến bảo hộ người này.
Trước mắt chỉ có y tự mình bảo hộ, mới có thể an tâm.
Đại quân kiểm tra đầy đủ binh mã, chờ xuất phát. Kỷ Mộ Niên dẫn tới hai con ngựa, đưa dây cương của một con cho Chung Túc, nói “Cưỡi ngựa so với đi bộ thoải mái hơn, con ngựa này tính tình có vẻ ôn hòa, ngươi thử cưỡi xem, ta ở bên cạnh trông chừng.”
Chung Túc tiếp nhận dây cương, hỏi lại, “Tướng quân vì cớ gì lại đối đãi với ta tốt như vậy?”
Kỷ Mộ Niên cười nói, “Ta muốn giúp Hoàng thượng trông chừng ngươi, tránh cho ngươi lại chạy.” Y hơi trầm ngâm, nói tiếp, “Chung Túc, ta không biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, nhưng mà năm đó Hoàng thượng đối đãi ngươi là thật lòng. Mấy năm nay, y chờ đợi ngươi thật lâu.”
Trong lời nói của y đã muốn chứng tỏ, bản thân đã biết Chung Túc này chính là vị Hiền Phi nương nương năm đó ở Nghi Hi viên.
Trong lòng Chung Túc bỗng nhiên dâng lên cảm giác chua chát không nói nên lời, “Chung Túc chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội trở lại nơi này, càng không nghĩ tới có thể một lần nữa gặp lại Kỷ đại nhân.”
Kỷ Mộ Niên nhớ tới ngày ấy bản thân và Long Nghệ trò chuyện, lại nhớ tới ngày ấy phong thưởng đôi mắt thâm quầng cả đêm không ngủ của Long Nghệ, mới cười nói, “Ngươi sẽ không nghĩ là bản thân lại một lần nữa trọng sinh kì quái chứ?”
Nghe Kỷ Mộ Niên nói, Chung Túc giương mắt nhìn y.
Nhưng Kỷ Mộ Niên chỉ nói như vậy, sau đó không đề cập tới nữa.
Chung Túc cũng không truy vấn. Hắn đến nay vẫn không hiểu rõ bản thân có muốn đi gặp Long Nghệ hay không.
Khi đó hắn hoàn hồn ở trên người phi tần trong cung, Long Nghệ tốt với hắn, nảy sinh tình cảm, giữ hắn ở bên người. Mà trong lòng hắn tuy cũng có xúc động, nhưng còn xa mới mãnh liệt giống như Long Nghệ đối với hắn. Mà Long Nghệ nếu biết hiện tại bộ dáng hắn như thế này, sẽ trở nên thế nào đây?
Hắn suy nghĩ như vậy, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, dưới sự chỉ dẫn của Kỷ Mộ Niên, sải bước lên yên ngựa.
Kỷ Mộ Niên cũng lên ngựa, đi ngay bên cạnh Chung Túc, phân phó hiệu lệnh xuất phát.
Mấy vạn đại quân ở trong núi chỉnh đốn chu toàn, cờ xí tung bay, đội ngũ tựa như giao long rời núi, xuất phát về hướng Tấn Nam quan.
Sau khi đại quân Bắc Phong rời núi, có hai người cưỡi ngựa ở trên sườn núi bắt đầu đi theo đội ngũ binh mã ở phía trước.
Hai người này đúng là thái tử Nam Sở và tùy thân thị vệ Tiểu Vệ đã từng xuất hiện ở tửu lâu trong kinh thành trước đó.
Tiểu Vệ đánh giá tốc độ hành quân của đại đội nhân mã bên dưới, cuối cùng ngẩng đầu nói, “Điện hạ, chiếu theo tốc độ hành quân như vậy của Bắc Phong, ba ngày sau sẽ tới Tấn Nam quan.”
“Ha ha.” Điện hạ phát ra tiếng cười không rõ ý tứ hàm xúc, thúc ngựa chạy về phía trước mấy bước, đi đến một ngã rẽ ở đầu quan đạo, tháo kính viễn vọng buộc trên yên ngựa xuống, đặt trước tầm mắt quang sát.
Tiểu Vệ yên lặng theo ở một bên.
Điện hạ nhìn hồi lâu, mới đưa kính viễn vọng cho Tiểu Vệ, nói “Người đi theo bên cạnh Kỷ Mộ Niên là ai?”
Tiểu Vệ không rõ lời điện hạ nói, cũng cầm kính viễn vọng lên quan sát một lúc, nói “Thuộc hạ không biết.”
Điện hạ nhíu mày nói, “Xem bộ dáng của Kỷ Mộ Niên, tựa như rất coi trọng người này.” Y nghĩ nghĩ, người Kỷ Mộ Niên xem trọng hẳn là đang ở trong hoàng thành, y thật không nghĩ ra lai lịch của người này.
Tiểu Vệ nói, “Điện hạ không phải đã từng tra ra Kỷ Mộ Niên có long dương chi phích sao, nói không chừng người nọ là Kỷ Mộ Niên nhất thời tìm kiếm cái lạ.”
“…” Điện hạ trầm mặc, cố quái liếc mắt nhìn Tiểu Vệ một cái.
Tiểu Vệ cúi đầu không nói.
Điện hạ trầm mặc nói, “Tiểu Vệ, bổn điện hạ vẫn rất ngạc nhiên, ngươi theo bổn điện hạ lâu như vậy, vì sao đầu óc vẫn mãi không linh hoạt được.”
“…” Tiểu Vệ xấu hổ vô cùng nói, “Điện hạ thứ thuộc hạ ngu dốt.”
Điện hạ xua tay lại nói, “Tiểu Vệ sao có thể ngu dốt, rõ ràng đầu óc rất khai sáng, người bình thường không thể bằng.”
“…” Mặc dù rõ ràng là ý tán dương, nhưng da đầu Tiểu Vệ vẫn nhịn không được run lên.
Nói đến đây, điện hạ mới ngừng lại, tiếp tục quan sát đội ngũ Bắc Phong, chẳng qua lần này, ánh mắt y đa phần đều đuổi theo vị hồng anh chủ tướng dẫn đầu.
Sau đó y mở miệng nói, “Kỷ Mộ Niên.”
Tiểu Vệ không rõ vì sao đột nhiên điện hạ lại mở miệng, lại sợ điện hạ một lần nữa trách cứ, cũng không dám lên tiếng hỏi.
Trong mắt điện hạ hiện lên một tầng ý cười lạnh như băng.
Kỷ Mộ Niên, mỗi bước ngươi cách càng gần Tấn Nam quan, liền cách ngày tử vong của ngươi càng gần thêm một bước.
Trong lòng y vừa cười thầm, vừa thúc ngựa tiếp tục đuổi theo.
Tình cảnh lương tài mỹ mạo bị héo tàn chốn chiến trường, là cảnh đẹp mà Sở Hi Du y thích thưởng thức nhất.
Huống chi –
Huống chi người trước mắt còn là cao thủ hàng đầu của Bắc Phong, sư đệ duy nhất của Phong vương, sủng thần duy nhất bên cạnh Long Nghệ.