CHƯƠNG 51: PHÁ NAM SỞ.
Chung Túc xoay người, mắt nhìn về phía Dạ Ưng và Kỷ lão, trầm ngâm một lúc mới nói, “Ngày mai ta tấn công quân doanh Nam Sở, là thời cơ tốt nhất cứu Kỷ tướng quân.”
Hắn đột nhiên toát ra một câu, trong lòng Dạ Ưng khẽ động.
Việc nghĩ cách cứu viện Kỷ tướng quân là vô cùng bí mật, Hoàng thượng còn chưa từng đề cập trước mặt người nam nhân này, mà nay Chung Túc lại nhắc tới, hiển nhiên đã biết được gì đó.
Hẳn là người này đã đoán ra.
Dạ Ưng không nói gì, Kỷ lão đứng bên cạnh hơi nhướng mày, trầm mặc không nói.
Chung Túc dứt lời, cởi bảo đao ngự ban đeo bên hông xuống, đưa cho Dạ Ưng.
“Ta nghĩ Hoàng thượng hẳn là đã tính toán nghĩ cách cứu viện Kỷ tướng quân. Vật này là Kỷ tướng quân tặng ta, nhưng ta cảm thấy, người đeo đao này, vẫn là Kỷ tướng quân thích hợp nhất.”
Dạ Ưng ngẩng đầu nhìn về phía Chung Túc, trong lúc nhất thời do dự không nhận. Nhưng ngược lại Kỷ lão lại mở miệng nói, “Chỉ là nghe Thành tiểu tử nói, Mộ Niên trước khi gặp nạn đã ủy thác, cho ngươi tiếp quản vị trí của hắn.”
Chung Túc nhìn về phía Kỷ lão.
Hắn mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy vị lão nhân này, nhưng nhìn người này bộ dáng cùng nét mặt có ba phần tương tự Kỷ Mộ Niên, trong lòng lập tức rõ ràng, khiêm tốn đáp lại.
Kỷ lão lại nói, “Một khi đã như vậy, Mộ Niên hẳn cũng đã dạy ngươi đao pháp Kỷ gia của chúng ta.”
Chung Túc lại gật đầu.
Kỷ lão bật cười, “Vậy cứ giữ đao này đi. Nghiệt tử bướng bỉnh, lần này lọt vào tay địch thủ, đã là nhục nhã vô cùng đối với Kỷ gia. Ta sẽ không dễ dàng để hắn đi ra gây mất mặt nữa.” Y nhìn về phía Chung Túc, sau đó nghiêm nghị nói, “Ngươi đã học đao pháp Kỷ gia, chính là truyền nhân của Kỷ gia, thay thế nghiệt tử kia đi chinh chiến, đừng đạp vào vết xe đổ của hắn.”
Dứt lời, không đợi Chung Túc đáp lại, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Thái độ nghiêm khắc, khí thế đường hoàng, là thiên hạ đệ nhất nhân.
Trong lúc nhất thời Chung Túc không nói gì, chỉ ngốc lăng nhìn hai người rời đi.
Trong bóng đêm, tưỡng sĩ Nam Sở đi khiêu chiến trở về quân doanh.
Cho dù Nam Sở tấn công chửi mắng như thế này, mấy ngày nay Bắc Phong vẫn đóng chặt cửa thành không ra, Nam Sở không thể tấn công, mấy ngày nay lại tiêu hao không ít binh lực.
Trong quân doanh tới lui xoa động một phen, các tướng sĩ đều trở về quân trướng đi vào giấc ngủ.
Mà tại một quân trướng trong quân doanh của Nam Sở, một người mở mắt ra, sau đó chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Lúc y chuyển động có thanh âm thiết liên va chạm rất nhỏ. Nhưng y lại vô cùng cẩn thận, chậm rãi lôi kéo thiết liên, nhẹ tay nhẹ chân đi đến một chỗ cạnh giường.
Chỗ đó đúng là chỗ khóa thiết liên lại, đinh thép bị ghim xuống đất rất sâu, gắt gao khóa chặt một đầu thiết liên trên mặt đất.
Người nọ chậm rãi vươn tay, đao xới bùn đất ở bên cạnh đinh thép.
Bùn đất nơi đó đã vô cùng tơi xốp, hiển nhiên trước kia đã bị người đào lên. Y rất nhanh đào tới vị trí đã đào trước đó, lại tiếp tục đào sâu hơn.
Qua một khắc, rốt cục y cũng đụng đến gốc đinh thép, dùng sức nhổ thanh đinh thép kia lên.
Ngay cả khi một tay dơ bẩn, nhưng người này vẫn cúi đầu mỉm cười, cởi bỏ thiết liên trên đinh thép, khập khiễng đi đến bên cạnh cửa trướng.
Người này đúng là Kỷ Mộ Niên bị thương bị giam cầm mấy ngày nay. Từ lần trước chân y bị trúng tên, gân mạch trên chân bị tổn thương, đi đường vô cùng bất tiện.
Bên ngoài thanh âm yên ắng, đến gần cửa trướng chỉ nghe tiếng ngáy của một thủ vệ ở bên ngoài.
Kỷ Mộ Niên đã nhiều ngày vô cùng nghe lời Sở Hi Du, ăn uống no đủ, tuy răng ô uế một chút, nhưng vì suy tính về lâu về dài, tính khiết phích trước mắt chỉ đành phải tạm thời nhịn một chút.
Y nghe lời, tâm tình Sở Hi Du cũng tốt hơn nhiều.
Mắt thấy thủ vệ dần dần lơi lỏng, Kỷ Mộ Niên bắt đầu tính toán đào tẩu như thế nào, mỗi ngày y thừa dịp thời điểm không có người, đào đất nhổ đinh, đến hôm nay rốt cục cũng nhổ được thanh đinh thép khóa chặt thiết liên.
Kỷ Mộ Niên tính toán vị trí của thủ vệ, lặng lẽ lao ra, dùng thiết liên trong tay liên gắt gao siết chặt cổ thủ vệ.
Thủ vệ bất ngờ không kịp đề phòng, bị Kỷ Mộ Niên siết chặt yết hầu, kéo vào trong quân trướng giãy dụa vài cái, rất nhanh đã không còn cử động.
Kỷ Mộ Niên thở ra một hơi, ba chân bốn cẳng cởi áo khoác của thủ vệ ra, mặc lên trên người mình.
Trên xương tỳ bà của của y vẫn còn bị thiết liên xuyên qua, không dễ mặc y phục, phải mất không ít thời gian và sức lực, mới mặc xong quần áo, giấu đi thiết liên bên trong.
Y lại kéo thủ vệ kia lên giường, thế này mới chậm rãi vén rèm trướng lên, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, mới chậm rãi đi về phía trước.
Kỷ Mộ Niên lê chân, chậm chạp bước đi, gặp phải binh lính tuần tra, y liền dừng lại cúi đầu ra vẻ chỉnh lý đồ vật trên người, đợi khi binh lính đi rồi, mới tiếp tục đi tới.
Đi thêm một lúc, y nhìn thấy chuồng ngựa.
Kiềm chế kích động mừng như điên trong lòng, y lê từng bước một về hướng chuồng ngựa.
Đồng thời lúc y tìm được chuồng ngựa, Tấn Nam thành ở phương xa chậm rãi bay lên hơn mười cái đèn nho nhỏ sáng ngời.
Lúc này đang có gió thổi về hướng Đông Bắc, Chung Túc đi lên tường thành, yên lặng nâng kính viễn vọng lên quan sát.
Đèn Khổng Minh theo gió chậm rãi bay về hướng quân doanh Nam Sở, như ngọn lửa âm u thiêu đốt trong đêm.
Tối nay hướng gió đúng như trong dự liệu, rất ổn định.
Sau đó Tấn Nam thành lại bay lên hơn mười cái đèn khác.
Cứ như thế, từng đợt tiếp từng đợt, đợi đến thời gian và khoảng cách Chung Túc đã đoán trước, sợi dây dẫn bên trong đèn Khổng Minh cháy hết, châm vào lưu huỳnh, toàn bộ đèn Khổng Minh bị cháy đều rơi xuống.
Cùng lúc đó, dược hỏa được cải tạo rất nhẹ đặt bên cạnh lưu huỳnh cũng theo đó nổ tung.
Thuốc nổ hắn tinh chế tinh thuần chính xác, uy lực bùng nổ cũng không giống bình thường.
Chung Túc nhíu mày, buông kính viễn vọng xuống, nói khẽ với tướng lĩnh đi theo bên cạnh, “Chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị xuất thành!”
Các tướng quân lĩnh mệnh.
Kỷ Mộ Niên vất vả trèo lên lưng ngựa, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Lên được lưng ngựa, hết thảy kế hoạch đều thuận lợi tiến hành.
Y âm thầm cắn răng, nhìn về phía quân doanh Nam Sở.
Thành bại lúc này mới bắt đầu.
Y chậm rãi cưỡi ngựa, đến gần đại môn quân doanh.
Khi đến gần đại môn còn khoảng cách ước chừng mười trượng, binh lính tuần tra trong quân doanh từ một quân trướng bước ra, đi thẳng đến phướng hướng Kỷ Mộ Niên đang đi tới.
Kỷ Mộ Niên nháy mắt ghìm cương ngựa lại.
Người cầm đầu tốp binh tuần tra lập tức phát hiện, hét lên, “Ngươi là quân doanh nào, đứng lại!”
Chữ ‘lại’ của y còn chưa ra khỏi miệng, Kỷ Mộ Niên mâu quang đột nhiên siết chặt, vung roi lên mãnh liệt quất vào mông ngựa.
Ngựa đau đớn hí lên một tiếng, nhanh chóng phóng về hướng đại môn quân doanh.
Binh lính tuần tra sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, lớn tiếng kinh hô, “Không tốt, có người đào tẩu!”
Sở Hi Du nghe tiếng lập tức bước ra, doanh trướng của y cách rất gần đại môn quân doanh, mới vừa bước ra liền lập tức nhìn thấy thân ảnh một người.
Thân ảnh ấy thập phần quen thuộc, y nghĩ lại nghĩ, sắc mặt nháy mắt biến đổi.
“Kỷ Mộ Niên!”
Sở Hi Du quát.
Thanh âm rõ ràng rơi vào tai Kỷ Mộ Niên, trong lòng Kỷ Mộ Niên hơi trầm xuống, lại mãnh liệt vung roi.
Ngựa càng chạy nhanh hơn.
Sở Hi Du cắn răng nói, “Kỷ Mộ Niên, ngươi dám chạy!”
Kỷ Mộ Niên chẳng quan tâm, lao ra khỏi quân trướng, chạy về hướng rừng rậm.
“Mau đuổi theo cho ta!” Sở Hi Du chớp mắt hạ lệnh, nhanh chóng dùng khinh công bay tới chuồng ngựa, sải bước lên lưng ngựa, cầm lấy dây cương.
Quân cận vệ bên cạnh y lập tức hiểu ý, ba chân bốn cẳng từ trong trướng đi ra, nhanh chóng đi đến chuồng ngựa.
Sở Hi Du thúc ngựa, gắt gao đuổi theo Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du đuổi theo, cảm thấy căng thẳng, sống chết vung roi.
Hai người một đường chạy như điên gần hai dặm đường, Sở Hi Du bỗng nhiên nghe được tiếng vang ầm ầm.
Cho dù đang cưỡi ngựa xóc nảy, y vẫn có thể cảm giác được mặt đất rung động.
Y nhíu mày nhìn lại, lập tức biến sắc.
Chỉ thấy nơi quân doanh Nam Sở không biết từ khi nào xuất hiện mấy đạo ánh lửa, dần dần nhiễm đỏ nửa bầu trời.
Y vội vàng ghìm cương ngựa, nhìn không chuyển mắt mạt màu đỏ kia, trong lòng kinh nghi bất định.
Cận vệ phía sau nhanh chóng vượt qua, Sở Hi Du lập tức ngăn lại, nhíu mày nói, “Quân doanh xảy ra chuyện gì!”
Mấy cận vệ này đều đồng thời cùng Sở Hi Du rời khỏi quân doanh, cũng không biết tình huống, hai mặt nhìn nhau.
Sở Hi Du nhíu mày.
Sau đó lại có một con ngựa từ xa xa chạy tới, Sở Hi Du giương mắt nhìn lại, đúng là Tiểu Vệ.
“Điện hạ, không tốt rồi.” Tiểu Vệ vừa chạy đến, liền hụt hơi cả giận nói, “Trong Tấn Nam quan không biết bay ra loại hỏa khí kỳ lạ gì, bắt đầu oanh tạc quân doanh chúng ta.”
Sắc mặt Sở Hi Du nháy mắt trắng bệch, bàn tay cầm dây cương càng thêm siết chặt.
“Điện hạ, nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu Vệ vội vàng hỏi tiếp.
Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, Sở Hi Du trầm giọng nói, “Mấy người các ngươi tiếp tục đuổi theo Kỷ Mộ Niên, Tiểu Vệ ngươi cùng ta trở về quân doanh.”
Dứt lời y chanh chóng chuyển đầu ngựa, mãnh liệt quất roi, quay người trở lại quân doanh.
Cách quân doanh càng gần, tiếng nổ càng ngày càng rõ, liên tiếp không ngừng, chỉ khiến y cảm thấy tim đập càng nhanh, trong tay cư nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Y âm thầm nén giận, thúc ngựa vội vàng chạy về. Qua chốc lát, tiếng nổ trong quân doanh tạm ngừng, ngược lại truyền đến một trận tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Tiếng kêu vang động khắp trời, thẳng đến chín tầng mây. Sở Hi Du chưa kịp tới quân doanh, gần như đã dự đoán được tình huống giữa quân doanh.
Binh lính của y đã nhiều ngày đi khiêu chiến, dũng khí đã sớm bị mài mòn, sao địch lại tướng sĩ bừng bừng sĩ khí của Bắc Phong.
Tràn đầy trong quân doanh là tiếng kêu la thảm thiết, cho dù chưa đến nơi, nhưng cũng đã bùng nổ trong đầu. Huyết sắc dần dần lan tràn trước mắt.
“Kỷ! Mộ! Niên!”
Y hung hăng cắn răng, trong lòng vừa sợ vừa giận, hận ý dâng lên, tức giận đến mức phun ra một bún máu tươi.
Xa xa giữa ánh lửa đỏ, thanh âm chém giết vang vọng không ngừng, từ trên cao nhìn về phía quân doanh, một lá cờ phất phới bay lên.
Chữ ‘Phong’ rồng bay phượng múa, phần phật trong ánh lửa, đón gió tung bay.
Vô cùng chói mắt.
Bắc Phong bất ngờ tập kích quân trướng Nam Sở!
Tướng sĩ Bắc Phong yên hơi lặng tiếng trong Tấn Nam quan tựa như từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện trong quân doanh Nam Sở. Tướng sĩ Nam Sở trở tay không kịp, cộng thêm hỏa khí đầy uy lực của Chung Túc, trong lúc nhất thời đại quân tan rã thành từng mảnh, hoa rơi nước chảy.
Một đêm lửa đạn, đảo điên toàn bộ chiến sự tại biên cương Tây Nam.
Nam Sở tiêu hao mười vạn đại quân, bị đánh lùi khỏi Tấn Nam quan.
Tấn Nam quan đại thắng.
Kế hoạch sau đó, Chung Túc đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ huy binh sĩ, thừa thắng xông lên tiêu diệt tàn quân Nam Sở.
Hắn áp dụng chiến lược chủ động tiến công, từ ba mặt bọc lót vây đánh tàn quân Nam Sở, khiến cho tàn quân không thể trốn cũng chẳng còn đường lui, chỉ có thể chạy đến khe sâu Nhất Đạo Thiên ‘Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông’.
Mỗi một lần phát binh, Chung Túc liền ra lệnh kỵ binh đứng ở nơi cao nhất khi hai quân giao chiến.
Trong lúc nhất thời sĩ khí Bắc Phong dâng lên hừng hực.
Cuối cùng quân Nam Sở lui đến biên giới Phong quốc, quân kỳ Bắc Phong chặt chẽ cắm trên ranh giới biên cương của hai nước, tuyên cáo thắng lợi trong cuộc chiến ba năm Phong – Sở.
Từ đó, cái tên Hộ quốc tướng quân Chung Túc càng truyền càng xa, danh vang tứ phương.