CHƯƠNG 90: PHIÊN NGOẠI 16.
Không gian yên tĩnh đột nhiên có thanh âm vang lên bên tai, Sở Hi Du bị hù dọa đến giật mình, nghiêng đầu nhìn về sau lưng, rụt rè nói, “Mộ… Mộ Niên, ngươi tỉnh rồi?”
Hắn vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt Kỷ Mộ Niên, không khỏi rùng mình một cái.
Kỷ Mộ Niên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, động thủ liền gỡ ra hai cánh tay Sở Hi Du đang vòng qua trên người y.
Nhìn bộ dáng lúc này của Kỷ Mộ Niên, Sở Hi Du chỉ đành phải thả Kỷ Mộ Niên xuống.
Hai chân Kỷ Mộ Niên vừa rơi xuống đất, lúc này liền đẩy Sở Hi Du ra.
Y lúc này đẩy rất dùng súc, Sở Hi Du lảo đảo mấy bước, mới có thể đứng vững chân.
“Đao đâu?” Kỷ Mộ Niên cũng không để ý tới tình huống của Sở Hi Du, lạnh lẽo hỏi.
“…” Sở Hi Du xoay người lại nhìn Kỷ Mộ Niên, thấy dáng vẻ lạnh lùng của Kỷ Mộ Niên, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Đao đâu?” Kỷ Mộ Niên lại nâng cao âm điệu nói.
“Đao… Đao đang ở chỗ ta.” Sở Hi Du lúc này mới cúi đầu, từ từ cởi bảo đao đeo bên hông ra.
Kỷ Mộ Niên cũng không nói gì thêm với hắn, chỉ là giơ tay ra.
Sở Hi Du suy nghĩ một chút, cẩn thận từng chút đưa đao tới.
Thanh đao vừa đặt vào trong tay Kỷ Mộ Niên, trong nháy mắt Kỷ Mộ Niên liền siết chặt năm ngón tay, bàn tay nắm chặt chuôi đao, ‘vút’ một tiếng rút bảo đao ra khỏi vỏ, ánh đao loang loáng hiện lên, chém thẳng vào cánh tay của Sở Hi Du.
Sở Hi Du ‘A’ một tiếng kêu lên, không ngừng vội vàng lui về phía sau mấy trượng.
Hắn lui rất nhanh, nhưng mà kỷ Mộ Niên rút đao cũng nhanh, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Cho dù Sở Hi Du đã nhanh chóng tránh đi, bên tai cũng truyền đến một tiếng vang kim loại chém vào da thịt thật nhỏ.
Sở Hi Du chỉ cảm thấy cánh tay phải truyền đến một trận đau nhói, lui đến khoảng cách cách Kỷ Mộ Niên gần năm trượng, mới cúi đầu nhìn về phía vết thương của mình.
Y phục trên cánh tay phải đã bị rạch ra một vết rách, dần dần hiện lên một tầng đỏ tươi. Bảo đao bằng huyền thiết chém sắt như chém bùn, nếu như Sở Hi Du không kịp tránh né, nhất định đã bị Kỷ Mộ Niên chặt đứt một cánh tay.
Sở Hi Du cho dù có ngốc hơn nữa, cũng biết một đao kia cũng không phải là đùa giỡn, trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
Lời nói của Liễu Vệ trước đó lại vọng về bên tai, từng câu từng chữ đều là rõ ràng trước đây chưa từng có.
Hắn cảm thấy trong ngực co rút đau đớn, cách nửa ngày mới nói, “Mộ Niên… Mộ Niên… Ta không phải cố ý.”
Kỷ Mộ Niên nghe vậy, cười lạnh nói, “Không phải là cố ý, vì sao phải tránh?” Y nắm chặt chuôi đao, cho dù là lửa giận ngập trời, cũng hết sức áp chế, chỉ thẳng về người phía trước, tiếp tục nói, “Tới đây, để cho ta chém mấy đao.”
Nếu thật sự bước qua, sợ là thật sự sẽ bị Kỷ Mộ Niên chém thành tám khối. Sau khi Sở Hi Du nghe xong, lập tức lắc đầu một cái.
Thấy bộ dạng vô tội của Sở Hi Du, Kỷ Mộ Niên thật hận không thể đâm thêm mấy đao trên người của người này để giải tỏa mối giận trong lòng, cũng không để ý mình đi lại bất tiện, vung đao lên liền lao về hướng Sở Hi Du.
Sở Hi Du nhìn Kỷ Mộ Niên một cái, lại liếc nhìn đao trên tay Kỷ Mộ Niên, cổ họng nghẹn lại, một lần nữa trầm mặc.
Lúc này hắn cũng không lui nữa, ngây ngốc đứng nhìn Kỷ Mộ Niên càng đi càng gần.
Nếu là… Nếu Kỷ Mộ Niên thật sự muốn chém…
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân một trận lạnh run, nhắm tịt mắt lại, thẳng tắp đứng tại chỗ bất động.
Kỷ Mộ Niên đi tới một nửa, thấy bộ dáng khẳng khái chịu chết của Sở Hi Du, càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng người này không thể tha thứ, lại còn mặt mũi mà giả vờ thành dáng vẻ đáng thương, tựa như người làm chuyện sai là y không bằng.
Ngay tại lúc Kỷ Mộ Niên nổi giận sôi lên bước tới gần, Sở Hi Du im lặng bất động, trên đường chợt truyền đến một trận tiếng cười âm trầm.
“Hắc lão đầu, đây không phải là cái tên bị treo giải thưởng hay sao?”
Thanh âm khàn khàn khó nghe, chỉ một câu nói, truyền vào trong tai Kỷ Mộ Niên lại cảm thấy vô cùng chói tai. Rõ ràng thấy được người lên tiếng có công lực thâm sâu thế nào.
Trong lòng Kỷ Mộ Niên cả kinh, nhìn về phương hướng thanh âm vang lên.
Lúc y và Sở Hi Du giằng co, trên đường chẳng biết lúc nào lại nhiều thêm hai người, hai người đều tầm trên dưới năm mươi tuổi, ánh mắt tinh lượng, huyệt Thái dương nổi lên, chỉ một cái liếc nhìn, liền có thể thấy hai người này nội lực thâm sâu không thể lường.
Sở Hi Du cũng không khỏi mở mắt ra, nhìn về chỗ phát ra thanh âm.
Hai người này ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng Sở Hi Du, người mặc hắc y cười hắc hắc nói, “Hiện tại ngược lại may mắn rồi, vốn muốn lên núi một chuyến xem náo nhiệt, không nghĩ tới thủ cấp lại tự đưa tới cửa.”
Sau khi Kỷ Mộ Niên nghe xong, lập tức biết hai người này là tới bắt Sở Hi Du, lúc này liền đứng bên cạnh trầm mặc không nói.
Sở Hi Du tựa hồ cũng nghe ra đầu mối, không biết làm sao nhìn lại Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên vốn đang lửa giận bốc lên đầu, trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, cũng không để ý tới Sở Hi Du.
Trong lòng Sở Hi Du tựa như có một cây đao cắt vào, so với đau đớn trước ngực còn khó chịu hơn nhiều.
Hai ngươi vừa xuất hiện là Hắc Bạch song sát nổi danh trên giang hồ, công lực cao thâm, hắc bạch lưỡng đạo ăn thông, làm việc quỷ dị đa đoan, hàng năm dùng nghiệp giết người lấy thưởng làm việc kiếm sống. Lúc này gặp thủ cấp của người có giá trị vạn lượng, nào có đạo lý không bắt.
Lúc này hai người thấy Sở Hi Du tinh thần bất định, chính là cơ hội tốt để hạ thủ. Hắc lão đầu lúc này rút ra hai loan đao, giữa hai đao có xích sắt nối liền, thân đao mỏng như lá liễu, trên tay phát lực, hướng về phía Sở Hi Du bổ tới.
Sở Hi Du lúc này mới rốt cục hiểu rõ hai người này xác xác thật thật muốn tính mạng mình. Hắn lúc này mặc dù đau lòng, nhưng cũng tuyệt đối không muốn bị hai lão đầu đột nhiên xuất hiện này đắc thủ.
Nhưng loan đao này chiêu thức cực kỳ quỷ dị, Sở Hi Du chưa bao giờ nhìn thấy, nghen được tiếng gió ‘vụt vụt’ ép tới trước ngực, ánh đao đã tới gần, cũng cảm thấy đao phong sắc bén vô cùng.
Nếu đưa tay đón lấy loan đao, tay của hắn nhất định sẽ bị cắt nát.
Sở Hi Du chỉ đành phải lui về sau mấy bước, tiếp theo lại lách người sang một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát loan đao.
Khóe mắt hắn xẹt qua Kỷ Mộ Niên, chỉ thấy Kỷ Mộ Niên đứng ngoài chiến cuộc, chẳng qua là cầm chặt đao, thần tình lạnh nhạt.
Sở Hi Du cũng không biết trong lòng là tư vị gì, đau đớn buồn bực, ngay cả một câu cũng nghẹn lại không nói thành lời.
Chỉ một ngày trước đó, Kỷ Mộ Niên còn ném đao cho hắn, cùng nhau ngăn địch.
Vậy mà chỉ cách một ngày như thế, khoảng cách giữa hai người phảng phất như cách một bức tường, cũng không nhìn thấy rõ nhau nữa.
Loan đao không trúng mục tiêu, Bạch lão đầu liền cướp trước một bước, cả người lướt tới, tốc độ so với đao còn nhanh hơn, ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén, hướng về phía Sở Hi Du chộp tới.
Sở Hi Du không được Kỷ Mộ Niên chỉ điểm, miễn bàn tới đao pháp Kỷ gia, cho dù là chiêu thức bình thường nhất cũng chẳng dùng được mấy chiêu, chỉ đành phải toàn lực dùng chân khí, kham kham mà ngăn địch.
Hắc Bạch song sát là lão cáo già lăn lộn lâu năm trên giang hồ, Hắc lão đầu phụ trách tấn công viễn trình, Bạch lão đầu phụ trách tấn công trực diện, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, ép đến Sở Hi Du liên tiếp lui về phía sau.
Nhưng cho dù hai người có tấn công thế nào, đều bị chân khí của Sở Hi Du phá được. Sở Hi Du tuy thấy có dấu hiệu thất bại, nhưng cũng kham kham mà đánh ngang tay với Hắc Bạch song sát.
Sở Hi Du sinh ra trong hoàng gia, ngay từ nhỏ đã được học võ, công lực so với Hắc Bạch song sát tất nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Động tác của hắn mặc dù vụng về, nhưng mỗi gặp nguy hiểm, cũng có thể từ trong cơ thể sinh ra chân khí hộ thân, tránh được chỗ yếu hại.
Hắc Bạch song sát thấy tấn công không được, trong lòng âm thầm nảy sinh kinh hãi.
Hai ngươi kia kinh nghiệm so với Khôi ca, Độc thủ nương tử cao thâm hơn nhiều, lúc này cũng đã nhìn ra Sở Hi Du võ học thâm sâu, tuyệt không phải hai người có thể địch lại. Nhưng cũng may người này không có chiêu thức căn bản, lại thích cậy mạnh, không có nửa điểm biến đổi, rõ ràng là lãng phí chân khí dư thừa trong cơ thể.
Nhưng nếu cứ dùng phương pháp giao chiến như thế, nhất thời bán khắc cũng không thể giành thắng lợi.
Tấn công trực diện không thành, tự nhiên phải tìm hướng khác.
Bạch lão đầu cách Sở Hi Du gần nhất, từng chiêu từ thức của Sở Hi Du tất cả đều nhìn vào trong mắt.
Nam nhân này lúc mỗi lần ra chiêu cũng sẽ như có như không nhìn về một phương hướng, như mang theo hy vọng, nhưng sau đó lại đầy thất vọng.
Lúc này y lập tức tỉnh ngộ, cũng nhìn theo phương hướng kia, quả nhiên thấy một nam tử trẻ tuổi khác đứng lặng yên đó, lạnh lùng nhìn Sở Hi Du.
Y khàn giọng nhăc nhở, “Hắc lão đầu, chú ý tên tiểu tử kia.”
Mặc dù kẻ bị treo giải thưởng thủ cấp chỉ có một người, nhưng nhìn bộ dáng người này đối với người trẻ tuổi kia, hiển nhiên là rất quan tâm. Hiện tại kẻ bị treo giải thưởng khó dây dưa, bọn họ có thể thay đổi phương pháp, khống chế người trẻ tuổi kia, lại một lần nữa uy hiếp tên bị treo giải thưởng.
Hắc lão đầu đánh viễn trình lập tức hiểu ý Bạch lão đầu, âm trầm cười.
Hắn vốn là hướng về phía Sở Hi Du thi triển loan đao, lúc này đột nhiên rút đao lại phóng vút lên, cả người trên không trung đột nhiên thay đổi phương hướng, loan đao một lần nữa rời tay, vùn vụt hướng về phía Kỷ Mộ Niên bay tới.
Biến hóa xảy ra vô cùng đột ngột, Kỷ Mộ Niện vốn đứng bên ngoài lạnh lùng xem cuộc vui trong lòng nhất thời cả kinh.
Y hận sở tác sở vi của Sở Hi Du tối hôm qua, tất nhiên muốn để cho Sở Hi Du nếm chút khổ sở, nhưng không nghĩ tới mấy tên giang hồ trước mắt này lại tạm thời trở quẻ, hướng y xuất thủ.
Biến hóa này quả thật rất nhanh, Kỷ Mộ Niên chỉ thấy loan đao mang theo chân lực, đao phong chói mắt.
Nếu y không tránh, tất nhiên sẽ gục dưới loan đao này.
Nhưng bản thân y hành động bất tiện, lại mất võ công, lúc này cho dù y có lui về phía sau thế nào, cũng không thể hoàn toàn tránh thoát một đao kia.
“Mộ Niên!” Giữa chiến cuộc nhất thời vang lên tiếng kêu của Sở Hi Du.
Hắn một mực chú ý Kỷ Mộ Niên, lúc này thấy Kỷ Mộ Niên gặp nạn, hắn cảm giác trái tim mình cũng sắp ngừng đập.
Sở Hi Du lúc này hất Bạch lão đầu ra, bay vút về hướng Kỷ Mộ Niên.
Tốc độ đao rất nhanh, nhưng tốc độ của Sở Hi Du còn nhanh hơn.
Kỷ Mộ Niên chỉ nghe được tiếng kêu ‘Mộ Niên’, Sở Hi Du đã bay vút đến chỉ cách y một khoảng chưa tới một trượng.
Một trượng khoảng cách này, vừa vặn có thể ngăn trở thế tới của loan đao.
Kỷ Mộ Niên cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của loan đao đâm vào da thịt.
Tốc độ bay đến của Sở Hi Du nhanh kinh người, ngay cả khi dừng lại, cũng không thể ức chế mà phải lảo đảo về phía trước mấy bước.
Mấy bước này vừa vặn là vị trí đối diện với Kỷ Mộ Niên.
Sở Hi Du cảm giác sau lưng truyền tới đau nhức, nhưng nhìn thấy thần sắc kinh sợ của Kỷ Mộ Niên, trong lòng lại càng đau hơn vạn phần.
Đến lúc này hắn mới hiểu được, Mộ Niên đối tốt với hắn, đều là ngụy trang.
Mà hắn lại thích người hận mình này.
Hắn tình nguyện không biết chân tướng.
Hắn cũng không dám tưởng tượng chân tướng đằng sau rốt cục là cái gì.
Sở Hi Du nhắm mắt lại, không nhìn thần sắc của Kỷ Mộ Niên, thân thể nhịn không được nương theo thế đao, ngã về phía trước, té đè lên trên người của Kỷ Mộ Niên.