CHƯƠNG 92: PHIÊN NGOẠI 18.
Lúc Sở Hi Du tỉnh lại, Kỷ Mộ Niên đang bên cạnh đang cời đống lửa, chuẩn bị nấu dược.
Bởi vì cách Hoài An thành khá gần, sáng sớm Kỷ Mộ Niên liền an trí cho Sở Hi Du thật tốt, sau đó chạy vào trong thành mua kim sang dược, lại mua thêm mười gói thuốc bắc, một số vật dụng linh tinh, mới vừa trở lại.
Y cũng không rảnh rỗi, sau khi trở lại liền sửa sang lại hành lý, vừa phải giúp Sở Hi Du kiểm tra vết thương, lại còn phải châm trà đút nước cho Sở Hi Du, đến gần xế trưa, mới có thời gian nhóm lửa sắc thuốc.
Kỷ Mộ Niên không phát hiện Sở Hi Du tỉnh lại, chút có chút không đẩy củi vào bếp lửa, ngây người xuất thần.
Y cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, mấy ngày nay tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh Sở Hi Du giúp y ngăn cản một đao kia, trong lúc nhất thời muốn đuổi đi cũng không được.
Kỷ Mộ Niên nghĩ, lúc y còn trẻ cũng không xoắn xít những chuyện nhỏ nhặt như nữ nhân thế này, hôm nay đã gần ba mươi tuổi, lại bị loại vấn đề này quấn mãi không dứt, thật sự là càng ngày càng không có khí phách.
Bên tai lại đột nhiên vang lên lời nói của Sở Hi Du lúc hôn mê, trong lòng vừa hận lại vừa bất đắc dĩ.
Hắn thích thì thích đi, có liên quan gì đến mình cơ chứ…
Kỷ Mộ Niên suy nghĩ một lúc lâu, hoàn toàn không biết người phía sau đã tỉnh, cho đến khi Sở Hi Du nặng nề ho khan một tiếng, y mới giật mình quay đầu lại.
Vết thương của Sở Hi Du ở sau lưng, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất. Trên đất trải một tấm mền Kỷ Mộ Niên mới mua về, còn có chút ấm áp thoải mái. Hắn chỉ có thể nghiêng mặt nhìn Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên biết Sở Hi Du đối với mình có tâm tư khác, lúc này bốn mắt nhìn nhìn, cư nhiên không biết nói gì cho tốt, cách nửa ngày, y mới từ từ tìm lại ngôn ngữ.
“Ngươi tỉnh rồi?” Kỷ Mộ Niên buồn bực hỏi.
“Ừ.” Sở Hi Du cũng nặng nề đáp.
“…” Kỷ Mộ Niên không nói ra lời, nhìn Sở Hi Du một lúc, lại quay sang canh thuốc.
Sở Hi Du đành phải nhìn bóng lưng Kỷ Mộ Niên mà ngẩn người, sau một lúc mới chậm rãi nói, “Mộ Niên, ngươi không bị thương chứ?”
Không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Sở Hi Du lại là hỏi thăm tình huống của mình, Kỷ Mộ Niên yên lặng tiếp tục đút củi vào bếp lửa.
“Không có.” Cách một lúc, Kỷ Mộ Niên nói.
“À.” Sở Hi Du hơi nghiêm mặt, tiếp tục trầm mặc.
Hai người cũng không nói gì nữa, Kỷ Mộ Niên chờ dược sắc xong rồi, mới dùng một chiếc khăn tay, nhấc siêu thuốc xuống, rót vào trong chén gỗ.
Sở Hi Du im lặng không lên tiếng nhìn Kỷ Mộ Niên làm việc.
Kỷ Mộ Niên lần thứ hai một mình bận rộn trước sau, đợi đến khi nhiệt độ của thuốc trong chén đã không sai biệt lắm, mới bưng lên, đưa cho Sở Hi Du.
“Uống thuốc.” Kỷ Mộ Niên nói.
Sở Hi Du hơi vươn người, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, thương thế của hắn ở phía sau lưng, cho dù chỉ làm một động tác nhỏ cũng động tới miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Kỷ Mộ Niên vươn ra một bàn tay đỡ lấy Sở Hi Du.
Sở Hi Du có vẻ tốt hơn một chút, ngồi ngay ngắn lại, nhận lấy chén thuốc trong tay Kỷ Mộ Niên, uống một ngụm thuốc, lại nhịn không được mở miệng hỏi, “Mộ Niên, vậy ngươi còn tức giận không?”
“Giận cái gì?” Kỷ Mộ Niên nói.
Sở Hi Du trừng mắt nhìn, không nói lời nào, sau đó lại vùi đầu uống thuốc.
Kỷ Mộ Niên xoay người thu dọn đồ đạc.
Hai người khó được lúc chung sống hài hòa. Sở Hi Du cau mày uống thuốc xong, điều chỉnh hơi thở một chút, mới giương mắt nói, “Mộ Niên, chúng ta đi tìm chìa khóa đi.”
Kỷ Mộ Niên sửng sốt, không biết được Sở Hi Du tại sao lại đột nhiên nhắc tới đề tài này, vừa dọn dẹp hành lý, vừa ngạc nhiên hỏi, “Thế nào?”
Sở Hi Du nhìn Kỷ Mộ Niên, há há miệng, lại không nói ra lời.
Hắn cố gắng thuyết phục bản thân, suy nghĩ Kỷ Mộ Niên không phải loại người trong miệng Tiểu Vệ nói, nhưng thần sắc của Kỷ Mộ Niên đối với hắn trước khi hôn mê, hắn tất nhiên sẽ không quên.
Hắn nhớ lại hôm đó hắn trả đao cho Kỷ Mộ Niên, Kỷ Mộ Niên liều mạng lau chuôi đao, tựa như trên đó có thứ gì đó vô cùng ghê tởm, nhất định phải lau đến khi sạch sẽ mới chịu.
Sở Hi Du trong mắt Kỷ Mộ Niên, tựa như một con gián, dơ bẩn lại ghê tởm.
Nghĩ đến đây, Sở Hi Du cúi đầu, dồn hết toàn bộ khí lực, nói “Mộ Niên không phải vẫn luôn muốn tìn chìa khóa sao?”
“Ừ.” Kỷ Mộ Niên thấp giọng đáp một tiếng.
Sở Hi Du cố gắng cong khóe môi, cười nói, “Ngươi đã nói, muốn dẫn ta đi tìm thứ trước kia ta đã quên.”
Vẻ cười này của hắn so với khóc còn khó nhìn hơn, nhưng Kỷ Mộ Niên quay lưng lại với Sở Hi Du, cho nên nhìn không thấy.
Kỷ Mộ Niên mặc dù cảm thấy lúc Sở Hi Du tỉnh lại có chút cổ quái, nhưng người này hết sức kiên trì muốn đưa mình về nơi đã từng bị giam, Kỷ Mộ Niên nghĩ thầm có lẽ chỗ kia thật đúng là có tung tích của chìa khóa, dĩ nhiên sẽ đáp ứng.
Mục đích ngày đó y tiếp xúc Sở Hi Du, cũng chính bởi vì chìa khóa trên người Sở Hi Du.
Chủ ý đã định, Kỷ Mộ Niên động thân liền dẫn Sở Hi Du đi tìm nơi mà Đồng Hoa và Thành Phong Nam ở trước kia. Hai người phải tránh đi giang hồ đuổi giết, chỉ chọn đường vắng vẻ mà đi. Sở Hi Du vốn vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại nơi đó, lúc này không hiểu sao lại hết sức cố chấp, chỉ đường từng bước từng bước dẫn Kỷ Mộ Niên đi.
Đợi qua khoảng bảy tám ngày đường, Sở Hi Du rốt cục dẫn Kỷ Mộ Niên đến nơi trước kia mình bị giam.
“Chính là nơi này.” Sở Hi Du nói.
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên rơi vào gian nhà nhỏ bằng trúc trước mắt.
Đây là một tiểu viện nông gia vô cùng bình thường, trước sân có trồng lan, trúc xanh mượt, ngược lại thanh nhã khó có được. Trong sân còn trồng ít thảo dược, hẳn là do một tay Thành Phong Nam làm ra, những thứ thảo dược này tuy đã không còn ai chăm sóc, nhưng cũng không bị khô héo mà chết, chẳng qua có chút ủ dột không có tinh thần.
Kỷ Mộ Niên quan sát một phen, Sở Hi Du tiếp tục nói, “Chìa khóa… Chìa khóa có thể ở trong này.”
Kỷ Mộ Niên gật đầu một cái, nhìn về phía Sở Hi Du. Sở Hi Du thần sắc có chút không yên, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Kỷ Mộ Niên thấy vậy, cau mày nói, “Thế nào?”
“Không… Không có gì.” Sở Hi Du lộ ra nét cười nói, “Ta chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái.”
Vết thương sau lưng Sở Hi Du còn chưa lành hẳn, mắt thấy bản thân sắp được tự do, trong lúc nhất thời Kỷ Mộ Niên cư nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, tin là thật nói, “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, chìa khóa ta tự tìm.”
Sở Hi Du gật đầu.
Kỷ Mộ Niên dẫn Sở Hi Du vào nghỉ ngơi trong một gian phòng, liền đứng dậy đi lục soát căn nhà.
Sở Hi Du thấy Kỷ Mộ Niên rời đi, ngẩn người không nói ra lời.
Hắn biết rất rõ ràng những lời của Tiểu Vệ nói rất có thể là thật, nhưng mà vẫn dẫn Kỷ Mộ Niên tới đây.
Nếu Kỷ Mộ Niên tìm được chìa khóa, hắn đối với người này mà nói, sẽ mất đi giá trị lợi dụng.
Nếu quả thật như vậy, đến lúc đó, Mộ Niên sẽ giết mình hay không?
Hắn thích Mộ Niên, nhưng Mộ Niên lại không thích hắn.
Muốn khôi phục trí nhớ gì đó, tất cả đều là giả.
Sở Hi Du ngây người ngồi tại chỗ, nghe động tĩnh phát ra khi Kỷ Mộ Niên lục soát căn nhà, càng nghe trong lòng càng phiền não, cuối cùng lấy tay che hai lỗ tai, mờ mịt nhìn bốn phía.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sắc trời dần dần tối lại, Kỷ Mộ Niên gần như lật tung tất cả gian phòng, cũng không phát hiện đầu mối của chìa khóa, càng tìm càng nóng lòng.
Sở Hi Du hẳn là mang vật quan trọng nhất theo bên người mới đúng.
Nếu như nơi này mà cũng không tìm được chìa khóa, chẳng lẽ là Sở Hi Du đã làm mất chìa khóa ở đâu đó, không tìm được nữa…
Nghĩ tới đây, bàn tay đang mở ra ngăn kéo của Kỷ Mộ Niên cũng trở nên run rẩy.
Sở Hi Du hiện tại hoàn toàn không có trí nhớ, đã hoàn toàn không biết tung tích của chìa khóa, như vậy hắn cũng phải mang theo thiết liên này, cả đời hạn chế tay chân.
Kỷ Mộ Niên hít vào một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Chìa khóa không tìm được.
Trước mắt Sở Hi Du cũng không biết tung tích của chìa khóa.
Vậy y phải ở cùng với Sở Hi Du để làm gì?
Con ngươi Kỷ Mộ Niên co rụt lại.
Ban đêm tĩnh lặng, gian nhà này lại tọa lạc trong chốn núi rừng, đến buổi tối, an tĩnh đến lạnh người.
Sở Hi Du ngồi trong phòng hồi lâu, mới một lần nữa đợi được Kỷ Mộ Niên quay trở lại trong phòng. Hai người hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng khác biệt, rơi vào mắt đối phương, cũng hóa thành khác biệt tâm tư.
Sở Hi Du chần chờ hồi lâu, mới mở miệng hỏi, “Tìm… Tìm được không?”
“Không có.” Kỷ Mộ Niên rõ ràng trả lời, từng bước một đi tới mép giường trong phòng, ngồi bên cạnh Sở Hi Du.
“À.” Mâu quang Sở Hi Du lóe lên, nói “Vậy… Vậy lúc nào ta mới có thể nhớ lại chuyện trước kia?”
Hắn lại nói tới chuyện này, Kỷ Mộ Niên cũng không khỏi híp mắt lại.
Sở Hi Du thu hết thần sắc của Kỷ Mộ Niên vào trong mắt, lại không nói thêm gì nữa.
Cách hồi lâu, Kỷ Mộ Niên nói, “Muộn rồi, ngủ đi.”
Cuối cùng y vẫn không trả lời vấn đề của Sở Hi Du. Sở Hi Du rũ mắt, gật đầu một cái, nhích vào bên trong giường.
Kỷ Mộ Niên không chút tiếng động nằm xuống bên cạnh hắn.
Hai người đều không nói chuyện, cho nên chút động tĩnh duy nhất trong phòng cũng biến mất hầu như không còn.
Một lát sau, giường trong truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng, hẳn là có người ngủ thiếp đi.
Vốn đang một mực nhắm mắt, lúc này Kỷ Mộ Niên mở mắt ra, thần sắc tĩnh lặng.
Y nhìn đỉnh giường hồi lầu, sau đó đứng dậy, cầm lấy đao đặt ở bên giường.
Y nắm chặt chuôi đao, từ từ rút đao ra khỏi vỏ.
Thân đao lóe lên hàn quang, chiếu sáng gương mặt cả hai người.
Kỷ Mộ Niên nhì Sở Hi Du hồi lâu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, thu hồi thân đao vào trong vỏ. Y bước xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy hành lý, từ từ rời khỏi căn phòng hai người đang ở.
Y vừa đi ra ngoài liền lập tức đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng từ bên ngoài phòng truyền vào.
Lúc này Sở Hi Du mới từ từ mở mắt ra, nhìn về nơi Kỷ Mộ Niên rời đi.
Trong mắt có thứ gì đó lặng lẽ chảy xuống, lấp lánh như sao, rớt lên trên giường, ẩm ướt một mảnh.
Qua hồi lâu, Sở Hi Du từ từ nâng tay lên sờ sau gáy mình.
Hắn lục lọi từng tấc từng tấc một, rốt cục chạm vào một đầu nhọn vô cùng nhỏ.
Sở Hi Du nhắm mắt lại, điều động nội tức, ngưng thần vận khí.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới dùng nội lức bức ra một chút đầu kim châm.
Sở Hi Du cẩn thận dùng tay cầm lấy đầu châm, từ từ rút ra ngân châm đã đâm vào sau gáy mình gần nửa năm.
Mỗi một chút di động nhỏ cũng hết sức thống khổ, Sở Hi Du lại chỉ cảm thấy thần trí của mình ngày càng rõ ràng, trong đầu loáng thoáng hiện lên từng đoạn ý ức hỗn loạn rời rạc, theo ngân châm rời đi, cũng trở nên ngày càng minh bạch.