CHƯƠNG 72: QUÂN TIẾP VIỆN.
Y rõ ràng hạ chỉ bảo Thái y chiếu cố tốt Chung Túc, lúc này là thời điểm nguy cơ, Thành Phong Nam cư nhiên không thấy đâu!
Hơn nữa Chung Túc lại cư nhiên một chút cũng không có ý báo cho y biết, ngược lại giữ kín như bưng, nếu không phải Dạ Ưng lộ ra tin tức, y còn chẳng biết được gì. Hoàng đế chậm rãi đi qua đi lại trong trướng vài bước, nhíu mày nói, “Vậy trước mắt Tây Nam quân vượt sông Xương Hà còn bao lâu?”
“Dựa theo tốc độ hành quân của Chung tướng quân, hiện tại hẳn là đã đi đến cửa sông Xương Hà.”
“…” Long Nghệ hít vào một hơi, trái tim vốn dĩ trấn tĩnh lập tức nhảy lên cổ họng.
Trận chiến này vốn nằm trong dự đoán của y, bãi miễn hậu cung tất nhiên dẫn đến chiến loạn, nhưng đối với Long thị và giang sơn Phong quốc mà nói, cũng là một cơ hội củng cố vị thế.
Hậu cung tranh đấu cùng mối quan hệ rắc rối phức tạp của chúng thần trên triều đình luôn luôn hỗn loạn, lúc trước giang sơn chưa ổn, y mới lên ngai vị cần phải loại bỏ những thế lực bất đồng chính kiến, không thể không mượn sức triều thần, nay căn cơ vững chãi, trừ đi Lâu thị Khúc thị, bình định loạn lạc Tây Nam, giang sơn thái bình.
Y từng bước bãi miễn hậu cung, đi hay ở, đều dựa vào ý nguyện của phi tần trong cung.
Người đi, Long Nghệ tất nhiên là phân phó cung nhân ban cho tài vật người ở, trong cung cũng sẽ lưu dưỡng những phi tần đó, lấy lễ mà đãi, chẳng qua Long Nghệ sẽ không lâm hạnh các cung nữa.
Kế này vừa ra, nhất thời khiến cho chúng thần phản đối, Hậu vị chưa định, cho dù là ai cũng sẽ không cam tâm rời đi.
Hoàng đế ở trên ngai vàng mỉm cười, cuối cùng nghiêm mặt nói, “Đứng đầu hậu cung, trẫm đã có người lựa chọn, các khanh không cần nhiều lời.”
Về chuyện phong Hậu, Hoàng đế đã từng nổi trận lôi đình, chẳng qua lúc trước là Thừa tướng Khúc Vụ, cũng vì chuyện này mà Hoàng đế càng nháo càng lớn, cuối cùng rơi vào kết cục cả nhà lâm thảm kịch. Trên Sùng Hòa Điện đám quan viên cũng chẳng dám can gián, e sợ bị Hoàng đế chú ý.
Bất quá nghe Hoàng thượng nói như vậy, có lẽ Hậu vị trong cung đã có người?
Cũng phải, niên kỉ của Hoàng đế cũng đã trưởng thành, tiếp tục một người cô độc như vậy, chỉ sợ sẽ không có người nối nghiệp.
Tất cả mọi người không dám chọc vào điểm mấu chốt của Hoàng đế, khiến y nổi giận, ở phía sau âm thầm thương lượng, từ việc Hoàng đế bãi miễn hậu cung nói tới Hoàng đế bạc tình, lại chuyển tới vị chủ tử thần bí của hậu cung, mà khi nghĩ đến Hoàng đế lại vì một người liền cho bãi miễn nhiều nữ nhân chốn hậu cung như vậy cũng không khỏi có chút thổn thức. Thế đạo này, chính là bên trong gia đình phú quý hay bình thường, tam thê tứ thiếp nhiều không đếm xuể, trong khi Hoàng đế lại làm như vậy, đằng sau nhất định còn chất chứa thâm ý nào đó.
Xem ra Hoàng đế đối với người ngồi trên vị trí này rất để bụng.
Nếu thật sự để bụng, liền càng không thể chạm vào nghịch lân của người kia.
Trên triều đình nhiều lần phong ba, tâm tư nhóm triều thần đều hết chuyển rồi lại chuyển, xoay vòng rồi lại xoay vòng, rốt cục cũng quyết định lấy tĩnh chế động.
Nhưng ngoại trừ một người.
Công chúa Ma Ha quốc thật sự là nuốt không trôi cục giận này. Nàng là hòn ngọc quý trên tay quốc vương Ma Ha quốc, từ nhỏ đã được sủng ái, nay đột nhiên bị vắng vẻ, há có thể cam tâm sao.
Huống chi người khiến cho nàng gặp phải cảnh bị đối xử như thế, không phải một nữ nhân dung mạo phẩm hạnh đều vượt trội hơn mình, mà là một nam nhân hàng thật giá thật.
Nàng sao có thể cam tâm.
Sau khi Long Nghệ bãi miễn hậu cung, nàng từ Phong quốc trở lại Ma Ha, lập tức khuyên phụ vương khởi binh.
Ma Ha là một tiểu quốc, nhưng lại chiếm giữ vị trí trọng yếu tại biên cương, giàu có cường thịnh, cũng là hữu quốc với Phong quốc. Ma Ha quốc chủ nghe nói nữ nhi chịu nhục, lập tức giận giữ.
Bất quá này cũng là cái cớ để hắn có thể cử binh tiến công Phong quốc.
Phong quốc bờ cõi mở rộng, kinh đô cũng là đồng bằng ruộng đất màu mỡ, là vùng ruộng tốt mà ở Tây Bắc hắn cầu còn không được. Tiến công Phong quốc nếu có thể chiếm giữ được một nửa thành trì, cũng là lợi ích cực kỳ đối với Ma Ha quốc của hắn.
Chẳng qua nếu tấn công Phong quốc, chỉ dựa vào một quốc gia như Ma Ha quốc thì vạn vạn lần không địch lại. Quốc chủ của Ma Ha quốc lại phái người đến thuyết phục các quốc gia lân cận, châm ngòi thổi gió, rốt cục tạo thành liên quân sáu nước, tiến quân tấn công Phong quốc, trên đường lại xúi giục chủ tướng Tây Bắc quân, một đường thông thuận cho qua.
Quân đội này đi qua sáu nước binh lực càng ngày càng tăng, thanh thế càng lớn, lúc Đức Phúc nhìn thấy tình báo, cũng không khỏi bối rối.
Tướng lĩnh Tây Bắc làm phản, trong vòng không tới sáu ngày, liên quân sáu nước liền tấn công hai thành trì lớn tại biên cảnh Phong quốc.
Đức Phúc nóng nảy, nhóm triều thần cũng nóng nảy, nhưng mà Long Nghệ lại không hề nóng vội.
Long Nghệ biết đây là thời khắc y cần phải suy tính đến sự trung tâm của thần tử mình.
Y một mặt bí mật phái Dạ Ưng kiểm tra binh lực, xuất cung vài lần, tự mình kiểm tra bố trí phòng ngự của Xương Hà, một mặt quan sát tình huống của chúng thần.
Ngay trước mắt đối với Long Nghệ mà nói, lợi dụng địa hình cùng binh lực của Xương Hà có thể ngăn chặn sáu nước tiến công, giằng co với bọn họ.
Bố trí thế cục như vậy, bản thân y cũng có chút tâm tư nho nhỏ.
Cho nên nhìn thấy Đức Phúc lặng lẽ sai tiểu thái giám xuất cung truyền tin, y chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Mà qua không bao lâu, người mà y đặt trong lòng cũng đã đến, so với thời gian y dự tính còn nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng y mừng thầm, ở trên bờ sông Xương Hà đợi hai người gặp mặt, lại không nghĩ rằng, Tiểu Túc mình yêu thương cư nhiên lại chạy đi trước chặn đường lui của địch.
Mà quan trọng hơn là y chợt nghe được tin, bên cạnh Chung Túc cư nhiên chẳng có ai có thể chiếu cố thân thể hắn.
Long Nghệ thực hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Chung Túc, đi xem tình huống của người này.
Bốn tháng cách biệt, thân ảnh của người kia một chút cũng không nhạt đi, ngược lại càng thêm rõ ràng càng thêm khắc cốt ghi tâm, tâm trạng lo lắng cũng càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Hành quân chỉ tốn thời gian một ngày, tiến hành ở một nơi bí mật cách rất xa hai quân giao chiến, Chung Túc ở bên đường dựa vào cây cối ẩn nấp, rốt cục đến đến được cửa sông Xương Hà.
Đoạn sông này tuy rằng không hiểm trở như khe sâu Nhất Đạo Thiên, nhưng đoạn sông nằm dưới thế lõm vào, ở vùng kinh đô Tây Bắc là một chiến tuyến quan trọng.
Chung Túc nhanh chóng xuất lĩnh một đội quân đánh vào hai cứ điểm tại cửa sông Xương Hà, như một lưỡi đao chặn ngang, lặng yên không một tiếng động chặt đứt đường lui của của kẻ thù.
Hắn lại phái một tiểu đội canh giữ ở điểm này, toàn quân bí mật đóng quân ở gần đó.
Sau khi Tây Nam quân từ một nơi bí mật gần đó từng bước chỉnh đốn, liên quân sáu nước rất nhanh liền phát hiện có chỗ không đúng.
Vốn xâm nhập phía sau quân địch là tối kỵ của binh gia, nhưng liên quân sáu nước lại xúi giục tướng thủ thành Tây Bắc của Phong quốc, từng bước một công chiếm các thành trì, từ phía sau tiếp viện lương thảo.
Nhưng mà từ sau khi hai quân giao chiến tại Xương Hà, lương thảo tiếp tế của bọn họ lại bị cắt đứt!
Bọn họ rõ ràng đã phái hai quân doanh ở lại canh gác nơi cung cấp quân nhu, phòng ngừa quân địch đánh bắt ngờ. Nay lương thảo tiếp viện bị ngăn lại, chỉ có thể có một khả năng.
Binh lực của đối phương so với một hai quân doanh của bọn họ cường hãn hơn nhiều, hơn nữa rõ ràng có chuẩn bị mà đến, tựa như một con sói, từ một nơi âm u bất ngờ hành động, lúc nào cũng có thể nhào ra cắn bọn họ!
Thời điểm loại ý niệm này vừa mới dâng lên trong đầu, binh lực bên kia bờ Xương Hà cũng đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Quân binh của Phong quốc vốn đóng tại Xương Hà không ngừng gia tăng binh lực, hiện là Hoài Bắc quân của Bắc Phong kéo tới, sau đó là Kỵ Trung quân, Cần Vương quân, từng đợt từng đợt gia nhập vào hoàng thành thủ vệ quân, quân đội thủ vệ dần dần mở rộng đến gần mười vạn.
Liên quân sáu nước tuy là có hai mươi vạn đại quân thẳng tiến đến Bắc Phong, nhưng đối mặt với tình huống bị cắt nguồn lương thảo cũng là lòng nóng như lửa đốt.
Bọn họ phải đánh bại Xương Hà quân vượt qua đoạn sông này!
Ngay tại lúc các chủ tướng của liên minh sáu nước thương nghị tốt lộ tuyến hành quân, có người so với bọn họ càng thiếu kiên nhẫn hơn!
Tiền tuyến báo lại, Xương Hà quân, Hoài Bắc quân và sáu đạo quân khác chuẩn bị bắt đầu vượt sông!
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Liên quân sáu nước vốn dĩ định mạnh mẽ vượt sông, lại không nghĩ rằng Bắc Phong lại buông tha cho ưu thế phòng ngự áp dụng trực tiếp tiến công, lập tức bày ra chiến cuộc.
Tuy rằng không biết trong hồ lô của Bắc Phong bán thứ dược gì, nhưng mà lực lượng địch ta quá chênh lệch, liên quân sáu nước có ưu thế áp đảo!
Liên quân chỉnh đốn quân doanh, binh mã lên đường, càng tới gần Xương Hà.
Nhưng ngay tại trên đường hành quân, bọn họ bỗng nhiên nghe được một trận lửa đạn oanh tạc đinh tai nhức óc.
Một đạo quân không biết từ nơi nào toát ra, tiếng trống trận reo hò hòa vào nhau, ánh đao loang loáng, thiết kỵ xung phong, từ phía sau liên minh sáu nước thẳng tắp vọt tới.
Một chữ ‘Chung’ thật lớn trên chiến trường hết sức chói mắt, đúng là Tây Nam quân xuất hiện.