Anh Hùng Loan Hạ Tiểu Man Yêu

Chương 59: Chương 59: Trước Khi Phong Thưởng.




CHƯƠNG 59: TRƯỚC KHI PHONG THƯỞNG.

Sung Viện trở lại tẩm cung của mình, càng nghĩ lại càng mơ hồ, gọi nha hoàn Tiểu Chu đến bên cạnh, hỏi “Tiểu Chu, ngươi có cảm thấy Hiền Phi thật sự đã trở lại không?”

Tiểu Chu nhanh chóng cúi đầu nói, “Nương nương, nô tỳ không biết.”

Sung Viện nâng đầu ngón tay búng vào trán Tiểu Chu, hung hăng nói, “Xú nha đầu, cái này không biết cái kia không biết, bản cung còn nhờ được người làm cái gì!”

Tiểu Chu bị đầu ngón tay có móng thật dài búng đến huyệt Thái Dương sinh đau, đành phải liên tục nói, “Nương nương bớt giận.”

Sung Viện thế này mới thu hồi ngón tay, vuốt ve móng giả trên tay, lạnh lùng hừ một tiếng, ngược lại suy nghĩ một lúc, mới cười nói, “Ngay từ đầu bản cung đã cảm thấy việc này kỳ lạ, hiện tại hồi cung ngẫm lại, hẳn là Hoàng thương đang lừa gạt bản cung, người trên đó căn bản không phải là Hiền Phi.”

Nàng nói vậy, sau đó nhăn mày lại, “Nhưng nếu không phải Hiền Phi, còn ai vào ở Nghi Hi viên?”

Tiểu Chu ngậm miệng, không dám nói nhiều một lời, chỉ sợ nói sai một chút, lại bị vị nương nương này búng trán.

Sung Viện suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra nguyên cớ, lại liên tưởng đến mấy kiện y phục trong Nghi Hi viên, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhíu mày nói, “Trong Nghi Hi viên khẳng định có người, Hoàng thượng cũng che chở cho người này, lai lịch hẳn là không đơn giản.” Nàng vừa nghĩ, vừa nói tiếp, “Việc này bản cung phải tìm Đức Phi cẩn thận thương nghị.”

Đức Phi là một trong tứ phi trong cung, theo đồn đãi là người có tư lịch sâu nhất trong cung, nếu hỏi nàng mấy vấn đề này, nàng tất nhiên là nhìn ra manh mói.

Nghĩ đến đây, Sung Viện sai người chuẩn bị chút lễ vật, đi về hướng tẩm cung của Đức Phi.

Đức Phi một thân tố y thêu hoa lan, lẳng lặng ngồi trên điện lắng nghe Sung Viện nói xong mọi chuyện, mới cười nhẹ nói, “Muội muội lo lắng quá nhiều rồi, nếu Hoàng thượng nói là Hiền phi, muội muội liền xem người nọ là Hiền Phi là được.”

Nữ nhân này ở trong cung, sóng gió thăng trầm cũng xem như gần mười năm, mặc dù tuổi thanh xuân đã qua, nhưng dung nhan vẫn tú lệ, thanh lãnh lạnh lùng, không nhiễm cát bụi.

Sung Viện nhíu mày, nói “Đức Phi tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không ghen tị sao?”

“Ghen tị?” Đức Phi nhướng mày, không khỏi bật cười nói, “Nếu là khi mới vừa tiến cung, tỷ tỷ đúng là đã từng ghen tị Thục Phi xinh đẹp, Quý phi có thể khiến Hoàng thượng yêu thích. Nhưng như vậy thì thế nào?” Nàng chậm rãi kéo một chậu hoa qua, chậm rãi cắt tỉa cành lá, cuối cùng mới cười nói, “Kỳ thật muốn được sủng ái trong hậu cung này, nói ra cũng thập phần đơn giản.”

Sung Viện không hiểu, nhìn về phía Đức Phi nói, “Còn thỉnh tỷ tỷ chỉ giáo.”

Đức Phi cười nhẹ nói, “Muội muội ngươi cứ xem trong tứ phi cửu tần, ai có thể hoài thượng long tử, chính là được sủng ái.”

Sung Viện sửng sốt.

Đức Phi lại nói, “Hoàng thượng cũng không phải là không thể, ngài chỉ cho vài tài tử, mỹ nhân hoài thượng long tử, đây là ý gì? Khi đó Huyên Quý Phi được sủng ái, Hoàng thượng gần một tháng mới lâm hạnh Lâm Thắng cung, nhưng mà Huyên Phi Quy đến chết cũng không thụ thai.”

Trong lòng Sung Viện cả kinh, nhíu mày nói, “Đức Phi tỷ tỷ, chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn phong hậu?”

Đức Phi nói, “Hoàng thượng muốn phong ai làm hậu, trong lòng ngài tự có dự tính. Ngươi có ghen tị tranh sủng nhiều hơn nữa, cũng là phí công.”

Trong hậu cung xác thực có một người có thể phong hậu, chẳng qua khi hài tử kia còn chưa xuất thế, người hoài thượng long tử đã mất mạng, còn là một xác hai mệnh.

Sung Viện ngẫm nghĩ lại, quả thật như thế, lại bỗng nhiên sinh ra ý tưởng không thể tin, chỉ cảm thấy hai năm nay ở trong cấm cung, không lúc nào là không đợi Hoàng đế sủng hạnh, hai năm xuân thu, trong nháy mắt hồng nhan đã già, cư nhiên chưa từng nhìn thấu tâm tư Hoàng đế.

Nam nhân kia, bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa, lại không ngờ mặt người dạ thú, tâm ngoan thủ lạt.

Sung Viện cường bách bản thân lộ ra một nụ cười, “Tạ tỷ tỷ chỉ điểm, muội muội thụ giáo.”

Đức Phi nói, “Muội muội đừng nghĩ nhiều.”

Sung Viện qua loa đáp lời.

Đợi đến khi rời khỏi chỗ Đức Phi, Sung Viện đã siết chặt khăn lụa trong tay, trong lòng không cam, trầm giọng gọi, “Tiểu Chu!”

Tiểu Chu lập tức đến bên cạnh xin đợi lệnh.

Sung Viện nói, “Ngươi phái người thông minh một chút, đến phụ cận Nghi Hi viên quan sát. Ta ngược lại muốn nhìn xem, người Hoàng thượng sủng ái rốt cục là ai.”

Chung Túc chỉnh lý y phục xong, liền đứng trước gương cao thấp đánh giá một phen, khẽ nhíu mày.

Long Nghệ ở bên cạnh nhìn, gật đầu cười nói, “Tiểu Túc, y phục này là ta ra lệnh cho Nội vụ phủ ấn theo hình thức trước kia của ngươi làm.” Y kéo Chung Túc qua, sửa sang lại y phục trên người Chung Túc, siết chặt đai lưng trên người hắn, sau đó lại ngồi xổm xuống chỉnh lại ống quần cho Chung Túc, mới cười nói, “Xem ra rất vừa người.”

Chung Túc vẫn cau mày, nhìn bao cổ tay một lúc rồi nói, “Hoàng thượng, y phục này có phải quá sang quý hay không?”

Hoàng đế đáp, “Sao có thể chứ, Tiểu Túc mặc y phục này rất hợp.” Dứt lời, cầm lấy khăn đỏ trên bàn giúp Chung Túc cột lên.

Chung Túc biết tính tình Long Nghệ, chỉ đành phải nhìn người trong gương ngẩn người.

Người trong gương mặc một thân nhung trang, áo giáp kim loại sáng rực, từng chút từng chút lóe ra ngân quang, y phục ban đầu bằng vải dệt bình thường, cũng bị Long Nghệ hạ lệnh đổi thành tơ lụa đầy xúc cảm mềm mại. Bộ dáng này thoạt nhìn ngược lại không giống tướng quân mang binh đánh giặc, càng giống một diễn viên đóng vai võ sinh trên sân khấu kịch hơn.

Cố tình Long Nghệ lại còn thập phần thích thú, vừa xem xét vừa khen không dứt miệng tạo hình của Chung Túc.

Long Nghệ vừa cười vừa nói, “Tiểu Túc cho rằng như vậy, nhưng đợi một lúc nữa đến trước điện, nhất định sẽ tẫn phát uy phong.”

“…”

Bộ dáng này mà đi ra ngoài, tự nhiên là vô cùng không giống người thường.

Chung Túc trầm mặc cúi đầu nhìn nhung trang của mình nửa ngày, ngay cả trên hài cũng vô cùng sạch sẽ.

Long Nghệ nhìn bộ dáng của Chung Túc, bỗng nhiên sinh ra vài phần hứng thú, nói “Tiểu Túc, một lúc nữa ngươi ở bên ngoài Sùng Hòa điện đợi, đến tiền điện cũng chỉ cần đi qua đi lại là được.”

Chung Túc ‘À’ một tiếng.

Bên ngoài Đức Phúc đã chuẩn bị tốt liễn xa. Liễn xa lần này có thêm một khối ngọc to trên đỉnh, la trướng tơ vàng rủ xuống, từ xa xa thoạt nhìn, liễn xa tựa như một tiểu phòng có đỉnh đầu màu hoàng kim, tráng lệ nguy nga, sáng ngời rực rỡ.

Long Nghệ cầm lấy tay Chung Túc, dẫn Chung Túc đi đến phía dưới liễn xa, nhìn hình thức của liễn xa được cải biến theo ý của mình, không khỏi cười nói, “Tiểu Túc, ngươi cảm thấy thế nào?”

Chung Túc nhìn, bỗng nhiên sinh ra vài phần dự cảm bất hảo, nhíu mày nói, “Đây là…”

Không đợi hắn nói xong, Long Nghệ lập tức tiếp lời nói, “Trước đó vài ngày, Sung Viện nói trẫm kim ốc tàng kiều, trẫm cảm thấy rất thú vị, liền sai ngươi tạo ra hoàng liễn này.”

“…”

Chung Túc không nói gì, một thân da gà mụn cóc dựng thẳng lên thế này quả nhiên chính là dự cảm chính xác.

Long Nghệ vén màn trướng bằng tơ tằm lên, để cho Chung Túc đi vào trước. Chung Túc bước lên liễn xa, chỉ thấy đập vào mắt là một màu hoàng kim, trước mắt sáng rực, xuyên thấu qua lớp la trướng ẩn ẩn có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài, cả người như đặt vào trong một mảnh kim sắc, quả thật có vài phần hàm ý kim ốc tàng kiều.

Lúc Chung Túc ngây người, Long Nghệ cũng ‘vèo’ một cái tiến vào cùng, ngồi xuống bên cạnh Chung Túc, trực tiếp ôm thắt lưng Chung Túc.

Y cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, quang minh chính đại ôm ấp, thấy Chung Túc ngồi đến cứng ngắc, liền cười nói, “Tiểu Túc, liễn xa này còn có tác dụng khác nữa.”

Chung Túc chuyển tầm mắt tới trên người Long Nghệ.

Long Nghệ nhéo nhéo thịt bên hông Chung Túc, cười nói, “Người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong xa, ta có thể đối với Tiểu Túc muốn làm gì thì làm.”

“…” Chung Túc trầm mặc.

Đợi đến khi tới trước Sùng Hòa điện, Đức Phúc dẫn Chung Túc đi đến tiền thính trước. Chung Túc vừa đi vừa cúi đầu chỉnh lý lại y phục bị Long Nghệ gây sức ép đến có chút hỗn loạn, gần đến trước điện, chợt nghe một người hô to, “Kim tướng quân.”

Tay hắn ngừng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cung Thiếu Hách đi về phía hắn.

Lần này Cung Thiếu Hách cũng là vào kinh lĩnh thưởng. Trước khi Long Nghệ và Chung Túc rời đi đã ủy nhiệm cho y tạm thời tiếp quản chức vụ của Chung Túc, thăng quan tiến chức, hưởng lây hào quang của Hộ quốc tướng quân. Lúc này nhìn thấy Chung Túc, không khỏi trở nên khách sáo hơn.

Chung Túc là hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, phải nịnh bợ cho tốt mới được.

Cung Thiếu Hách rất biết ăn nói, Chung Túc ngày thường cho dù trầm mặc ít lời, cũng bị y nói đến mức phải đáp lại mấy câu. Cung Thiếu Hách đánh giá y phục của Chung Túc, nói “Hoàng thượng đối với tướng quân thật sự là sủng ái có thừa, nếu là mạt tướng không nhìn lầm, tơ lụa này trên người Kim tướng quân hẳn là Thiên Sơn tuyết ti (tằm tuyết ở Thiên Sơn) dệt thành phải không.”

Chung Túc sửng sốt, nhìn tơ lụa trên cổ tay áo của mình, hắn thật sự không biết Thiên Sơn tuyết ti là vật gì.

Cung Thiếu Hách nói, “Thiên Sơn tuyết ti là tơ lụa thượng đẳng nhất, tiên đế từng đem vật này hiếu tặng cho Thái hậu, người có địa vị cao nhất trong cung.”

Chung Túc lần đầu tiên nghe được chuyện này, sững sờ ngay tại chỗ.

Bên này hắn đang thất thần, bên kia đã truyền đến thanh âm thái giám cất cao giọng.

“Truyền Hộ quốc tướng quân Kim Trung, phó tướng Tây Nam quân Cung Thiếu Hách vào điện –”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.