Hoàng Dật theo hai gã cảnh ngục đi một lúc, đi tới một ngã tư hành lang.
Lúc này, trên một hành lang khác cũng vừa vặn đi tới ba người, đồng dạng là hai gã cảnh ngục áp giải một gã tội phạm.
Bất quá hai gã cảnh ngục này không có mặc đồ điện, mang mũ giáp, không
giống hai gã cảnh ngục vũ trang hạng nặng bên cạnh Hoàng Dật. Mà tên tội phạm kia thì không khác biệt Hoàng Dật lắm khổ, mười tám mười chín
tuổi, tóc vàng mắt xanh, da trắng nõn, là một chàng trai da trắng.
"Xin chào! Người da vàng." Đúng lúc này, chàng trai da trắng dùng tiếng Trung bắt chuyện với Hoàng Dật, ngữ khí tùy tiện.
Bước chân của hai gã cảnh ngục bên cạnh Hoàng Dật hơi loạn, quay đầu
liếc mắt nhìn Hoàng Dật, trong mắt có chút thấp thỏm, tựa hồ sợ Hoàng
Dật đột nhiên nổi điên đánh người. Trong lòng bọn họ, Hoàng Dật cũng là một ma đầu giết người không chớp mắt, chàng trai da trắng nói với
hắn như thế, không thể nghi ngờ là hành vi tự tìm đường chết.
Nhưng mà, Hoàng Dật không tàn bạo giống như bọn họ tưởng tượng, mà là hơi gật đầu với chàng trai da trắng.
"Tôi là Louis, trong một lần thực nghiệm không cẩn thận làm nổ chết hơn một trăm người (Holy Sh*t!), bị phán giam cầm cả đời, còn cậu?" Tóc vàng chàng trai nói xong, đi tới bên cạnh Hoàng Dật, vươn tay khoát
lên trên vai của Hoàng Dật, dáng dấp như một người bạn thân.
Hoàng Dật vẫn không nói chuyện, nhưng thân thể hai gã cảnh ngục bên cạnh cũng đã run lên, tim đều nhảy lên tới cuống họng, bọn họ mặc đồ
điện, mang mũ giáp, cũng không dám đứng quá gần Hoàng Dật, mà chàng
trai da trắng này cũng dám đưa tay khoát lên vai Hoàng Dật! Cái này
quả thật là không muốn sống nữa rồi!
Hai gã cảnh ngục đều nhìn chàng trai da trắng như thấy người chết, đợi Hoàng Dật ra tay giết người.
"Tôi là Hoàng Dật, giết một người." Hoàng Dật bình tĩnh nói, không hề có ý ra tay gì cả.
"Hả! Cậu quá không may!" Louis oán giận: "Cậu chỉ giết một người, hắn
là vụ án hình sự bình thường, bọn họ dĩ nhiên đem cậu giam vào Hoa
Hồng Ngục Giam! Quá ghê tởm!"
. . .
Hai người cứ như thế vừa trò chuyện vừa đi theo cảnh ngục. Louis là
một người nói rất nhiều, nói là thao thao bất tuyệt, cho dù Hoàng
Dật nửa ngày không hé môi, hắn cũng có thể nói liên miên không dứt.
Trong lúc đó Hoàng Dật vẫn đều biểu hiện rất bình thản, điều này làm
cho hai gã cảnh ngục rất không giải thích được, cái này căn bản không
giống Hoàng Dật cùng hung cực ác trong tưởng tượng của bọn họ.
Đi hồi lâu, bốn gã cảnh ngục rốt cục mang theo Hoàng Dật và Louis đi ra
khu vực cấm, đi tới bên ngoài, hướng đến khu vực của nhà tù công
cộng.
Đây là từ trước tới nay, Hoàng Dật lần đầu tiên tiếp xúc với không khí bên ngoài, vừa ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời hoàn chỉnh, chứ không còn là một phần nhỏ thông qua cái khe trên cửa sổ.
Bất quá bầu trời lúc này âm u, từng cụm mây đen cuồn cuộn trên không
trung, tia sét chớp giựt bên trong, như đang nhào nặn ra một trận
mưa to. Dưới bầu trời mây đen, hòn đảo bị tách biệt khỏi thế gian
này giống như là một chiếc thuyền nhỏ trong bão tố, có vẻ nhỏ bé
không gì sánh được.
Đi qua một khu vực bằng phẳng lớn, cảnh ngục mang theo Hoàng Dật và
Louis hai người tới một tòa kiến trúc năm tầng, tòa kiến trúc này
dùng xi măng rất nặng xây thành, cửa sổ trên vách tường không có mấy,
giống một pháo đài kín.
Cảnh ngục nghiệm chứng vân tay, mở cánh cửa nặng, một mùi vị ẩm ướt hắc ám nhất thời đập vào mặt mà đến, mang theo một mùi hôi, vô cùng khó
ngửi, Louis không nhịn được đưa tay che mũi, chửi ầm lên một tiếng.
Hoàng Dật nhìn vào bên trong, nhưng đập vào mắt một mảnh đen kịt, không thấy rõ tình hình bên trong, giống như một địa ngục tràn ngập hắc ám vô tận.
Kế tiếp, cảnh ngục đem Hoàng Dật và Louis dẫn vào, tiến vào nhà tù công cộng của Hoa Hồng Ngục Giam.
Vừa đi vào, Hoàng Dật liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, dường như
thoáng cái đi tới mùa đông. Bốn phía là từng phòng giam bị khóa
trái, trong mỗi phòng giam đều giam giữ một đám tội phạm, bọn họ thấy
Hoàng Dật và Louis đến, đều đi tới song sắt, đưa tay vươn ra, chộp tới
phương hướng của hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, phát ra
tiếng rống hưng phấn.
"Này! Mặt trắng nhỏ, cái mông của mày thật có cảm giác!"
"Ê! Bảo bối, tới chỗ của tao này!"
Trong tiếng rống hỗn loạn, nương theo một ít lời nói khó nghe, hơn
mấy trăm cánh tay vươn ra khung sắt điên cuồng vung vẫy trong bóng
đen, cực kỳ giống với con thây ma trong những bộ phim kinh dị về thảm họa sinh hóa, nếu như không có cửa sắt ngăn cản, Hoàng Dật và Louis hai người rất nhanh sẽ bị bọn họ bao phủ.
"A! Gặp quỷ!" Louis thấy tình cảnh này, sắc mặt nhất thời trắng xanh lại, thân thể run, hai chân như nhũn ra.
Nếu như nói phòng giam biệt lập là khô khan, vậy nhà tù công cộng
cũng là đông đúc, náo nhiệt đến có chút không khống chế được!
Sắc mặt của bốn gã cảnh ngục cũng có chút nhục nhã, không khỏi bước nhanh chân hơn, vội vã đi đến phía trước.
Sắc mặt của Hoàng Dật thật ra không có gì thay đổi, bình tĩnh theo sát cảnh ngục tiếp tục đi tới.
Cảnh ngục vẫn mang theo Hoàng Dật và Louis lên đến tầng thứ năm, đi tới một gian nhà tù lớn nhất, trong này có trên trăm tên phạm nhân, tựa
như đang hội họp biểu tình gì đó. Những phạm nhân này không giống với phạm nhân tầng dưới chót, bọn họ không la hét, mà là lẳng lặng ngồi,
quay đầu bình tĩnh nhìn Hoàng Dật và Louis hai người ngoài cửa sắt,
hiện ra một bầu không khí quỷ dị, tràng diện yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Bốn gã cảnh ngục cũng trở nên câu nệ lên, trong ánh mắt hơi dần hiện ra
một tia sợ hãi, tựa như trong phòng giam lớn này có cái gì đó kinh
khủng.
Đúng lúc này, Hoàng Dật đột nhiên phát hiện, cửa sắt cửa những phòng giam này dĩ nhiên không bị khóa lại, mà khép là hờ!
Nói cách khác, phạm nhân bên trong có thể tùy thời đi ra! Tuy rằng bọn
họ sau khi đi ra vẫn không trốn thoát Hoa Hồng Ngục Giam, nhưng đủ để
làm Hoa Hồng Ngục Giam ầm ĩ long trời lở đất. Mà kỳ quái chính là, bọn họ lại cũng không có đi ra, mà là trái lại đứng ở trong phòng giam.
Bốn gã cảnh ngục ngưng thần đề phòng mà đem cửa nhà tù đẩy ra, đem Hoàng Dật và Louis đẩy vào, sau đó bước nhanh rời khỏi, tựa như không muốn ở
chỗ này thêm một giây nào.
Tiếng hô dưới lầu chậm rãi biến mất, tựa như không dám gây ồn ào nữa, trong phòng giam toàn bộ trở nên yên tĩnh, loại yên tĩnh này có vẻ đáng sợ không gì sánh được, giống như là bình yên trước cơn bão, kế tiếp
sẽ có chuyện nguy hiểm phát sinh.
Hoàng Dật lẳng lặng nhìn trên trăm tên tội phạm trước mắt, đứng đối
diện bọn họ. Hắn và Louis hai người, với trên trăm tên tội phạm trong
nhà tù đã không có bất luận cái gì ngăn trở, giống như hai con cừu bị
giam vào giữa bầy sói.
"Mang lên trên nhìn." Đúng lúc này, trong đoàn người truyền ra một âm
thanh rất có từ tính, đây là âm thanh của một người đàn ông trung
niên, nhanh không chậm, thậm chí còn có chút tao nhã lễ độ.
Lời vừa dứt, hai gã đàn ông vạm vỡ đi tới, bắt lấy Hoàng Dật và
Louis, dẫn bọn họ đi phía trước. Tất cả tội phạm đều tự động tránh nhau ra, nhường một con đường, để cho bọn họ đi qua.
Lúc này, Hoàng Dật nhạy cảm chú ý tới, bước tiến của những tội phạm
này, độ cao nhấc chân, biên độ bước lùi, thậm chí ngay cả tiết tấu hô hấp, dĩ nhiên đều giống nhau như đúc! Loại trình độ phù hợp này, chỉ có quân đội chủ lực của một quốc gia mới có thể làm được, mà ở đây bất
quá chỉ là một đám tội phạm hổn độn mà thôi, bọn họ đến từ thế giới các
nơi, các ngành các nghề, thời gian tiến vào ngục giam cũng không
giống, nhưng hiện tại lại được huấn luyện thành một đoàn đội chỉnh
thể, cái này nói rõ, nơi này có một nhân vật lĩnh quân cường đại!
Rất nhanh, đoàn người chia làm hai bên, tầm mắt đã không có bất luận cái gì ngăn trở, Hoàng Dật lập tức nhìn về phía trước.
Nhất thời, hắn thấy được một hình ảnh kỳ dị.