Bất quá hắn hiện tại cũng không có năng lực đi quản lý Anh Hùng giam
ngục, quyển sách này chỉ có một tác dụng triệu hoán ra lối vào của
ngục giam, lại không có tác dụng mở phòng giam, muốn mở phòng giam,
còn phải tự mình đi đến thạch thất, lấy được đám chìa khoá bay lượn.
Hoàng Dật đem Anh Hùng chi thư để vào trữ vật giới chỉ, rời khỏi Thế Giới Thứ Hai.
Nửa giờ sau, Hoàng Dật ăn xong cơm tối, một lần nữa đăng nhập vào Thế Giới Thứ Hai.
Kế tiếp, hắn sẽ đi gặp Hoàng Sa tiên sinh trong truyền thuyết.
"Miểu Sát thân ái, chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ hi hữu, ngài đem
có thể lựa chọn chủng tộc hi hữu và nghề nghiệp hi hữu cường đại. Bởi ngài là người sử dụng nhẫn vàng, ngài sẽ nhận thêm được một món quà
thần bí, mà phần quà thần bí này, đem do một nhân vật thần bí tự mình
cho ngài, xin hỏi ngài muốn lập tức nhận món quà này không?" Sau khi
đăng nhập, Hoàng Dật đã rời khỏi Anh Hùng giam ngục, lơ lửng giữa
không trung, nói chuyện với hắn vẫn tinh linh tiếp dẫn khả ái kia.
"Đúng vậy."
"Được! Kế tiếp, tôi sẽ đem ngài truyền tống đến mục tiêu." Dứt lời, tiểu tinh linh vươn tay nhỏ, vỗ nhẹ trên vai của Hoàng Dật.
Thân thể của Hoàng Dật lập tức rơi nhanh xuống, lao xuống một khu vực nào đó trên mảnh đại lục này, giống như là một thiên thạch chói mắt,
đập xuống đại lục bình tĩnh này.
Không ai biết, việc hắn đến, rốt cục sẽ mang cho mảnh đại lục này cái gì.
. . .
Hồi lâu sau đó, Hoàng Dật rốt cục rơi xuống đất.
Tại phía trước hắn có một sân nhỏ bao phủ bởi tường trắng, ở giữa
là một cổng vòm hình tròn. Trên cổng khắc bốn chữ lớn tang thương mang phong cách cổ xưa, được nước mưa cọ rửa đã có chút đổ vỡ, trên mặt
phủ đầy rêu xanh, nhưng vẫn có thể nhận rõ-- Chúng Thần Đình Viện.
Hoàng Dật cất bước đi, bước qua phiến cổng vòm.
Bên trong là một tòa đình viện điểu ngữ hoa hương, non xanh nước biếc, cỏ mọc um tùm, phong cảnh hợp lòng người. Trong không khí mang theo
một mùi tươi mát của thiên nhiên, hít sâu một hơi, cảm giác thoải mái
trong lành nhất thời thấm nhập vào lòng, hình thành sự đối lập rõ
ràng về mùi vị với mùi hôi trong Anh Hùng ngục giam.
Ở giữa đình viện bên cạnh suối nước nhỏ có một bàn đá, và một
người đàn ông trung niên đang ngồi ở chỗ kia, nhàn nhã đánh cờ.
Ánh mắt của Hoàng Dật rơi vào trên người ông ta.
Người trung niên này mặc áo bào trắng, ngồi im lặng, tao nhã nho nhã,
cả người có một cảm giác xuất trần không nên lời, tựa hồ là một phần
của đình viện này, cực kỳ phối hợp, toàn bộ đình viện có thần thái chỉ
ông ta mới có, cảm giác giống như một người quanh năm ẩn cư rừng
núi, không bị thành thị đầy tiếng ồn làm ô nhiểm.
Bất quá, Hoàng Dật lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông ta. Bởi vì
đôi mắt của ông ấy vô cùng đặc biệt, không giống như đôi mắt của một người hơn bốn mươi tuổi nên có. Trong ánh mắt tràn ngập tang thương
thế sự, tràn ngập trí tuệ cổ xưa, tràn ngập cố sự vô tận, giống như
là đôi mắt của một người sống hơn trăm tuổi mới có được. Cái
này cho thấy đối phương trong đời thật hẳn là một ông già, chí
bất quá trong Thế Giới Thứ Hai lại là hình tượng một người
trung niên
"Tôi vẫn rất tò mò, tội phạm số một của Hoa Hồng Ngục Giam, vì sao
có thể tiến vào Thế Giới Thứ Hai?" Đúng lúc này, người đàn ông
trung niên đi xong một quân cờ, chậm rãi nói.
Không khí nhất thời bị kiềm hãm, người đàn ông trung niên đi thẳng vào vấn đề trực tiếp đem bí mật lớn nhất của Hoàng Dật vạch trần!
Hoàng Dật và đồng đảng ngoài ngục giam, hao tổn tâm cơ thực thi một kế
hoạch, hi sinh rất nhiều người mới hoàn thành, lại không thể giấu diếm
được hai mắt cơ trí của người đàn ông trung niên này.
"Bởi vì chính nghĩa là vô luận như thế nào cũng không thể giam cầm
được." Hoàng Dật bình tĩnh nói, tựa như từ lâu đã đoán được người
đàn ông trung niên này sẽ biết bí mật của hắn.
Người đàn ông trung niên tiếp tục đi cờ, đầu cũng không ngẩng lên,
nhưng trong miệng lại đọc ra một đoạn tư liệu: "Hoàng Dật, năm 2119 bởi vì ám sát chủ tịch của Liên Bang Thế Giới Bắc Dã Khang, khiếp sợ thế
giới, trở thành vụ án nghiêm trọng nhất sau khi Liên Bang Thế Giới thành lập 9 năm. Sau đó bị phán xử ở tù chung thân, giam vào Hoa Hồng Ngục Giam." Nói đến đây, ông ngẩng đầu nhìn Hoàng Dật, "Đây là chính nghĩa
trong miệng của cậu?"
"Không sai." Hoàng Dật nói xong, từng bước đi qua, vừa đi vừa nói:
"Mười năm trước, Thái Bình Dương bạo phát sự kiện rò rỉ hạt nhân quy mô chưa từng có, tạo thành cái chết cho một tỷ người, toàn cầu đại
loạn, sau đó công ty Thời Đại đứng ra, xây dựng Liên Bang Thế Giới,
phụ trách giữ gìn trật tự thế giới. Trật tự ổn định, chủ tịch liên bang
Bắc Dã Khang đã được toàn bộ nhân dân thế giới kính yêu, nhưng gã lại
chưa thỏa mãn với quyền lợi hiện có, sau lưng điều khiển chính quyền các quốc gia, mưu toan phục hồi đế chế, khiến cho con cháu của gã
đời đời đều làm hoàng đế, khiến cho thế giới này biến thành đế quốc
độc tài của gã! Cho nên tôi ám sát gã, cái này chẳng lẽ không phải
hành vi của chính nghĩa?"
"Vậy cậu vì sao không biện giải ở tòa án?" Người đàn ông trung niên hỏi.
"Tôi đã biện giải qua, nhưng vụ xét xử đó từ đầu tới đuôi đều bị dư
nghiệt phía sau của Bắc Dã Khang thao túng, vô luận tôi biện giải như
thế nào, cũng không có bất luận tác dụng gì. Ông rõ ràng loại cảm giác này chứ? Trong tay ông nắm giữ sự thật, muốn nói cho toàn bộ thế
giới, nhưng ông vừa mở miệng, đã bị tiếng mắng chửi của toàn bộ
người trên thế giới nhấn chìm, bọn họ không nghe thấy âm thanh của
ông, người nghe được lại không tin, người tin tưởng lại là hung thủ."
"Nhưng dựa theo pháp luật của liên bang mà xem, cậu quả thật phạm vào
tội cố ý giết người, hẳn là bị phán xử ở tù chung thân, pháp luật chung
quy cũng là chính nghĩa."
"Không, pháp luật giữ gìn cho tới bây giờ đều chỉ là trật tự, không phải là chính nghĩa!" Hoàng Dật lắc đầu, "Bắc Dã Khang chết rồi, trật tự
thế giới quay về hỗn loạn, mà dân chúng muốn chỉ là yên ổn sinh sống mà thôi, về phần Bắc Dã Khang có bí mật âm mưu gì, bọn họ căn bản là sẽ
không quan tâm, tôi chung quy chỉ là một hung thủ phá hư cuộc sống yên
ổn của bọn họ mà thôi. Cho nên pháp luật liên bang phải phán xử tôi ở tù chung thân. Chỉ có như vậy, lửa giận của mọi người mới có thể dẹp
xuống, mới sẽ không bạo phát biểu tình thị uy, trật tự xã hội mới có
thể trở về bình tĩnh."
Hoàng Dật nói xong, nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, hỏi
ngược lại: "Khi bắt giữ một người vô tội, có thể đổi lấy trật tự của
toàn bộ nhân loại, pháp luật liên bang còn cần bảo hộ người này hay
không? Nếu như bảo hộ, như vậy thế giới sẽ đại loạn, nếu như không chọn
bảo hộ, vậy pháp luật liên bang sẽ không có chính nghĩa đáng nói. Rất
hiển nhiên, tất cả mọi người muốn thế giới ổn định, dù cho phải trả
bằng cái giá là chính nghĩa."
Người đàn ông trung niên im lặng, tựa như đang tự hỏi.
"Liên Bang Thế Giới đã không cần phải tồn tại! Nó chỉ là kết quả đặc thù của thời kỳ đặc thù về vụ rò rỉ hạt nhân trên Thái Bình Dương mà
thôi, tác dụng duy nhất cũng là giữ gìn trật tự của thế giới. Khi trật
tự ổn định, nó sẽ thành u ác tính của thế giới này, chỉ biết ngăn chặn
chính nghĩa của thế giới này, khiến cho thế giới này biến thành một đế
quốc phong kiến chỉ có trật tự mà không có tự do và chính nghĩa, chăng
có gì khác so với nhà tù, muốn đạt được tự do chân chính, hoặc
thay đổi thế giới, hoặc diệt trừ liên bang!" Hoàng Dật làm ra một tổng
kết, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ có một loại cảm giác
tuyên án, tựa như tuyên bố số phận của Liên Bang Thế Giới.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại, người đàn ông trung niên vẫn đang suy nghĩ.
Xung quanh chỉ có tiếng chim hót, thanh thúy dễ nghe, sinh cơ bừng bừng.
"Lẽ nào Liên Bang Thế Giới đã không chịu được như thế sao? Nếu như bọn
họ thật sự giống như như câu nói vậy, vậy có thể thật sự không còn cần tồn tại." Hồi lâu sau đó, người đàn ông trung niên rốt cục nói ra,
"Bất quá tôi còn phải đi điều tra một phen, tôi đã ẩn cư lâu rồi, đối
với chuyện tình bên ngoài đều đã không biết."
"Tôi tin tưởng ông sẽ làm ra lựa chọn chính xác." Hoàng Dật mỉm cười, "Bởi vì ông là Hoàng Sa tiên sinh."