Hoàng Dật đi đến chổ phát ra âm thanh này, tiếng bước chân vang lên
trong bóng đêm, đập vào tường, hình thành tiếng vang, giống như đang đi
trong thời không bị quên lãng.
Chỉ chốc lát, Hoàng Dật tìm được một gian phòng nhỏ, phòng này được cửa gỗ hờ khép, từ khe cửa mơ hồ truyền đến ngọn đèn mờ ám.
"Xin chào ngài! Xin hỏi tôi có thể đi vào không?" Hoàng Dật đứng ở cửa, gõ gõ cánh cửa, nhẹ giọng nói.
Trong cánh cửa nhất thời truyền đến vài âm thanh lịch kịch, ngay sau đó
truyền đến tiếng bước chân thong thả, tiếng bước chân này nghe có chút
bất tiện, hẳn là một người già lưng đã còng, đi lại tập tễnh.
"Kẹt ~" Cửa gỗ bị đẩy ra, phát sinh âm thanh cũ kỹ, ngọn đèn mờ nhạt bên trong nhất thời chiếu ra, chiếu vào khuôn mặt Hoàng Dật, đột hiện ra
ngũ quan thanh tú của hắn.
Bên trong là một ông lão tóc hoa râm, lưng còm, mang mắt kính thủy tinh, trong ánh mắt đục mờ dường như tràn ngập tri thức uyên bác, ngẩng đầu
hòa ái nhìn chằm chằm Hoàng Dật.
Mà phòng bên trong cánh cửa, thì lại là một thư viện cũ, trên trần nhà
có đèn treo thủy tinh, ánh sáng mờ nhạt ôn hòa tỏa ra, chiếu vào những
kệ sách, trên ấy đầy những quyển sách dày cộm nằm yên tĩnh, bìa mặt đều
bị hư hỏng. Mặt khác, trong phòng còn có một vài thứ thú vị khác, ví dụ
như tiêu bản của động vật quý hiếm, đồ cổ, mô hình địa cầu tinh vi,
trước cửa sổ còn có một kính thiên văn, hướng lên vũ trụ tinh không.
Từ khí chất và bài biện trong phòng của ông lão này mà xem, ông lão này
hẳn là một lão học giả, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, suốt ngày đóng cửa nghiên cứu quyển trục ố vàng cổ xưa, thăm dò lịch sử lâu đời
mênh mông. Các câu truyện của những người ngâm thơ rong kể trong quán
rượu trên đại lục này, đại đa số đều xuất từ trong tay những người như
thế, cũng chỉ có bọn họ mới có thể viết ra lịch sử nghiêm cẩn chính
thống. Những người ngâm thơ rong ấy, bất quá chỉ là đem lịch sử do bọn
họ viết ra thêm mắm thêm muối một phen, dùng tình tiết sinh động hấp dẫn những người nghe.
"Người tuổi trẻ, cậu đi nhầm chỗ rồi!" Ông già hòa ái nói.
"Cái này không phải chổ học tập kỹ năng sao?"
Ông già mỉm cười: " Chổ học tập kỹ năng ở mấy tầng dưới, nơi này là chổ học tập kỹ năng của nghề nghiệp hi hữu."
"Tôi cũng là người chơi có nghề nghiệp hi hữu, nghề nghiệp của tôi là
phán quan." Hoàng Dật bất đắc dĩ cười, nghề nghiệp hi hữu quá ít, thế
cho nên mới bị quên lãng.
"Hả? Cậu là người có nghề nghiệp hi hữu?" Hai mắt đục mò của ông già đột nhiên sáng ngời, nổi lên hứng thú quan sát Hoàng Dật một phen, "Vậy vào đi!"
Hoàng Dật gật đầu, đi vào thư viện cổ xưa này.
Ông già chậm rãi đóng cửa lại, tập tễnh đi tới trước một giá sách, hai
tay gầy khô tìm tìm một hồi ở trên, lấy ra một quyển sách thật dày, mặt
trên dính đầy bụi, hiển nhiên đã rất lâu không được mở qua.
Ông già cầm quyển sách, nhẹ nhàng thổi bụi trên mặt, sau đó trở lại bàn học, cẩn thận mở ra tìm kiếm.
Hoàng Dật lẳng lặng đứng ở một bên, trong thư viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh đang lật sách của ông già, thời gian dường như đều đình trệ ở chỗ này.
"Ừm, tìm được rồi." Chỉ chốc lát, ông già bỗng nhiên nói một tiếng, nhìn một trang giấy bên trong quyển sách, nói: "Phán quan quả thật là một
nghề nghiệp hi hữu, tôn trọng lực lượng cường đại, thuộc về một loại
nghề nghiệp chiến sĩ, dựa vào nộ khí để chiến đấu." Ông già chậm rãi đọc từng chữ bên trong, "Phán quan bắt đầu từ cấp 5, mỗi 10 cấp, có thể học được một kỹ năng nghề nghiệp. Lúc cấp 5, phán quan có thể học tập kỹ
năng nghề nghiệp đầu tiên, đây là một kỹ năng nghề nghiệp cơ sở nhất, có thể hấp thu nộ khí trong chiến đấu, nộ khí càng cao, lực công kích của
phán quan cũng càng cao. Lúc cấp 15, phán quan có thể học tập kỹ năng
nghề nghiệp thứ hai, đây là một kỹ năng công kích phạm vi, cần tiêu hao
nộ khí mới có thể sử dụng." Nói đến đây, ông già quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, nói: "Tôi thấy cậu mới cấp 19, hiện nay chỉ có thể học tập
được hai kỹ năng này."
"Vậy xin truyền thụ tôi hai kỹ năng này đi!" Hoàng Dật chờ mong nói, hắn tuy rằng chỉ có thể học tập hai kỹ năng, nhưng đối với tăng lên thực
lực của bản thân lại vô cùng rõ ràng. Nghề nghiệp hi hữu như vậy, kỹ
năng rất ít, nhưng uy lực rất mạnh, đi chính là con đường ít mà tinh. Mà nghề nghiệp bình thường thì ngược lại, kỹ năng rất nhiều, hoa cả mắt,
nhưng hiệu quả phổ biến cũng không mạnh, kỹ năng cường lực duy nhất,
cũng là đại chiêu nghề nghiệp cách mỗi 15 cấp mới có thể học được, bất
quá thời gian hồi phục của đại chiêu nghề nghiệp quá dài, nhanh thì nửa
ngày một ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng, căn bản không có khả năng
nhiều lần sử dụng.
Ông già lắc đầu, nói: "Những kỹ năng ngài tôi cũng không biết, nghề
nghiệp hi hữu nhiều như vậy, không ai có thể thông hiểu tất cả kỹ năng,
nếu như tôi có thể học được tất cả kỹ năng của nghề nghiệp hi hữu, vậy
tôi đã sớm phong thần. Không chỉ có như vậy, nghề nghiệp hi hữu cũng
không có bất luận đạo sư, cho nên cậu cũng không cách nào tìm được đạo
sư kỹ năng chuyên môn của phán quan."
"Vậy tôi làm sao mới có thể học tập những kỹ năng này?" Hoàng Dật nhíu
mày nói. Hắn không ngờ rằng, kỹ năng của nghề nghiệp hi hữu dĩ nhiên
không có đạo sư! Cái này cũng khó trách, nếu như mỗi nghề nghiệp hi hữu
đều có một người đạo sư, vậy chiến giả đại sảnh của từng thành phố sẽ bố trí hơn mấy trăm ngàn đạo sư của nghề nghiệp hi hữu, đây là căn bản
không có khả năng.
" Kỹ năng của nghề nghiệp hi hữu, cần phải đi vào một khu vực đặc thù,
thông qua một loại phương thức đặc thù để học tập. Càng đi về sau, độ
khó học tập càng cao, hiện nay cậu chỉ là học tập kỹ năng của cấp 5 và
cấp 15, độ khó còn không tính cao, cậu chỉ cần nộp đủ hai trăm kim tệ
phí dụng, mở ra ma pháp trận đi thông khu vực đặc thù ấy, khi cậu được
bị truyền tống tới đó, tất cả nhờ vào bản lãnh của mình, có thể học được hay không ai cũng không thể cam đoan."
"Hai trăm kim tệ!" Hoàng Dật hơi lắc đầu, "Thật xin lỗi, tôi hiện nay
không có nhiều kim tệ như vậy, chờ tôi gôm tiền rồi sẽ đến tìm ngài!"
Hoàng Dật nói xong, muốn xoay người rời đi.
"Chậm đã." Đúng lúc này, ông già gọi hắn lại, "Cậu thiếu tiền cũng không quan hệ, tôi trả tiền thay cậu."
"Hả?" Hoàng Dật hiếu kỳ nhìn chằm chằm ông già: "Vì sao ngài phải giúp trợ tôi?"
Ông già cười hòa ái, nói: "Cậu là người đầu tiên ở Kinh Cức thành học
tập nghề nghiệp hi hữu, nhận được chút ưu đãi ấy là đương nhiên. Mặt
khác cũng là một chút tâm tư của tôi, lúc tôi trẻ tuổi giống như cậu,
tôi từng may mắn gặp qua một người có nghề nghiệp hi hữu ở học viện
hoàng gia Osco, lúc đó người có nghề nghiệp hi hữu ấy được viện trưởng
chúng tôi tự mình tiếp đãi. Từ khi đó, tôi liền có một ít hứng đối với
nghề nghiệp hi hữu thú, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội tự mình tiếp xúc
với người có nghề nghiệp hi hữu, cậu là người đầu tiên, tôi muốn nghiên
cứu một phen, nhìn người có nghề nghiệp hi hữu rốt cục là cái dạng gì."
Nói xong, trên mặt ông già lộ ra một tia xấu hổ, "Bất quá sau này, cậu
sẽ không có loại ưu đãi này, dù sao cái truyền tống trận kia mỗi một lần mở ra, cần tiêu hao rất nhiều ma pháp thạch, giá cả rất cao, tài sản
của tôi cũng không nhiều, không cách nào mở ra nhiều lần."