Lời nói vừa dứt, trong hư không bốn phía đột nhiên hiện ra một tia sáng
trắng, loại tia sáng này giống với tia sáng hiến tế của mèo mẹ như đúc!
Ngay sau đó những tia sáng này từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến,
cuối cùng ngưng tụ, hình thành một con mèo màu trắng, linh động đến cực
điểm, cũng chính là mèo mẹ!
Mèo mẹ mở hai mắt, quay đầu nhìn thế giới này một chút, rất nhanh liền nhìn thấy thần thú, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.
Thần thú trên mặt một trận xấu hổ, quay đầu qua một bên, tựa như có chút sợ.
Sau đó, mèo mẹ lại nhìn thấy Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ, trong mắt nhất
thời toát ra tình mẹ nồng đậm của, lập tức từ trong hư không nhảy xuống, nhào tới bên cạnh Hoàng Dật, vươn móng vuốt chăm chú ôm hắn, vươn đầu
lưỡi thân mật liếm bọn họ.
Lúc này, mèo trắng nhỏ khóc càng ủy khuất hơn, nó chăm chú ôm mèo mẹ,
chết không buông ra, sợ mẹ lần thứ hai rời đi, mèo mẹ nhẹ nhàng liếm đầu nó, ôn nhu an ủi.
Người một nhà đoàn tụ như thế, bầu không khí ấm áp đem mùi máu tanh xung quanh tẩy sạch không còn thấy đâu, buổi tối này bỗng nhiên trở nên tốt
đẹp lên.
"Ông đường đường là thần thú, vì sao lại sản sinh tình cảm với mẹ tôi
chỉ là một linh miêu bình thường?" Đúng lúc này, Hoàng Dật không giải
thích được hỏi thăm.
"Ai nói nàng ta là linh miêu bình thường?" Thần thú hỏi ngược lại một tiếng.
"Ừm?" Hoàng Dật không khỏi quay đầu nhìn mèo mẹ một chút, thế nhưng vô
luận hắn nhìn thế nào, đều nhìn không ra mèo mẹ có chỗ gì đặc biệt, tựa
như cũng là một con linh miêu bình thường.
"Nếu như là linh miêu bình thường, sao có thể sinh ra thú vương con?"
Thần thú nói xong, quay đầu nhìn mèo mẹ, nói: "Mẹ của các con đến từ
thần giới, ánh mắt nàng ta không tồi, coi trọng thần thú anh tuấn bất
phàm ta đây. . ." Thần thú chậm rãi mà nói, đang chuẩn bị thao thao bất
tuyệt, mèo mẹ lại đột nhiên quay đầu trừng mắt liếc một cái.
Thần sắc của thần thú nhất thời co rụt lại, ngượng ngùng nói: "Khụ khụ!
Năm đó, ta theo đuổi mẹ của các con, sau đó chúng ta yêu nhau, nhưng
thiên luật quy định chư thần không thể có tình cảm, sự kết hợp của chúng ta đã xúc phạm nghiêm trọng đến thiên luật. Hơn nữa ta đến từ Ma giới,
mà mẹ của các con lại đến từ Thần giới, chúng ta phá hủy cấm kỵ của Ma
giới và Thần giới, cuối cùng bị chư thần quần ma truy sát. Vì bình an
sinh hai con, mẹ của các con không thể làm gì khác hơn là phủ xuống thế
giới nhân gian này, hóa thành một con linh miêu bình thường, đem các con sinh ra. Thế nhưng quy tắc của thế giới này vô cùng nghiêm khắc, mẹ của các con sau khi hóa thành linh miêu, thần lực của nàng ta đã biến mất,
thậm chí ngay cả ký ức của thần giới cũng không tồn tại, cho nên thoạt
nhìn hoàn toàn là một con linh miêu bình thường. Bất quá nàng hiện tại
phục sinh, đã khôi phục ký ức của thần giới, các con không cần lo lắng."
Hoàng Dật nghe được có chút xót lòng, không ngờ rằng mèo mẹ vì sinh hắn, chịu khổ sở lớn như vậy, từ thần giới bị truy sát đến thế giới nhân
gian!
"Bất quá, nỗ lực của chúng ta hoàn toàn đáng giá, các con là hy vọng của chúng ta. Các con đã không thuộc về dòng dõi đơn thuần của Ma giới hoặc là Thần giới, các con là một loại huyết thống hoàn toàn mới, trong vũ
trụ mênh mông còn chưa có tiền lệ như vậy, dùng ngôn ngữ của thiên giới
mà nói, các con cũng là Niết Pháp Lôi Mỗ (Nephalem - cuối truyện sẽ có
giới thiệu rõ ràng về phần này), ý tứ là dòng dõi của thần và ma, đây là cấm kỵ của chư thần và quần ma. Bởi vì thiên giới truyền lưu một truyền thuyết cổ xưa, khi Niết Pháp Lôi Mỗ hoàn toàn trưởng thành, bản thân sẽ có lực lượng vượt qua thần và ma, chư thần quần ma vì phòng ngừa xuất
hiện loại nguy cơ này, chỉ có thể liên thủ truy sát chúng ta. Bất quá
hai con cũng không hoàn toàn như nhau, con kế thừa huyết thống của ta
nhiều hơn một ít, nghiêng về hướng thiên phú ám hắc của Ma giới, chủ
giết chóc. Mà huyết thống của em gái con thì thiên về thiên phú quang
minh từ Thần giới của mẹ con, chủ nhân ái."
"Niết Pháp Lôi Mỗ. . ." Hoàng Dật cẩn thận suy nghĩ, cảm thụ thú vương
chi khu của mình một chút, lại không thể cảm thụ được huyết thống thần
ma thần kỳ, không khỏi nói: "Vì sao con không cảm thụ được lực lượng của thần ma?"
"Bởi vì huyết thống thần ma của các con hiện tại đều ẩn dấu, vẫn chưa
thức tỉnh." Thần thú nói xong, quay đầu nhìn mảnh đất này một chút, tiếp tục nói: " Khối đại lục này tuy rằng nhỏ yếu không chịu nổi, nhưng bản
thân nó có lực lượng để cho các con thức tỉnh. Tại phương bắc có một hồ
nước, bên trong cất dấu một tia khí tức thần thánh thuần khiết, có thể
kích hoạt huyết thống thần ma của em gái con, khiến cho nó thức tỉnh. Mà ở giữa khối đại lục này, có một vực sâu u ám, bên trong có một tia khí
tức ám hắc thuần khiết, có thể cho con thức tỉnh. Các con chỉ cần thức
tỉnh, sẽ trở thành Niết Pháp Lôi Mỗ chân chính! Bất quá vực sâu u ám kia rất nguy hiểm, con sợ rằng phải có đủ thực lực mới có thể đi, mà hồ
nước thần thánh kia thật ra không có gì uy hiếp, em gái của con có thể
đi vào trong đó sớm hơn để tìm kiếm khí tức thần thánh đó."
Hoàng Dật vững vàng đem hai địa phương này ghi nhớ, sau này là chổ mà hắn và mèo trắng nhỏ chắc chắn phải đi.
Thần thú nhìn mèo mẹ một chút, lại nhìn Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ một
chút, hiền lành nói: "Được rồi, mẹ của các con chịu không ít khổ, kế
tiếp phải lập tức trở lại thiên giới tu dưỡng, phải cùng các con xa nhau một thời gian. Ngày sau khi các con phong thần, là có thể đến thiên
giới tìm chúng ta, ta tin tưởng, người một nhà chúng ta luôn luôn có
ngày gặp lại."
Mèo mẹ không muốn liếm liếm Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ, từ ái nhìn bọn
họ, sau đó nhảy tới bên cạnh thần thú. Thần thú lập tức mang theo nó
phóng lên cao, trong nháy mắt biến mất khỏi thế giới này, dị tượng suối
chảy trong tinh không cũng cấp tốc biến mất, khôi phục trăng sáng.
Hoàng Dật và mèo trắng nhỏ ngưỡng vọng nhìn ánh sáng ngọc của trời saoo, thân thể của bọn họ nhỏ bé không gì sánh được, dưới bầu trời hình thành hai vật nho nhỏ, nhưng ánh mắt của bọn họ, lại tựa như vượt qua khoảng
cách, đi tới thiên đường xa xôi, đi theo cha mẹ.
Có vài người nhất định gặp nhau, dù cho một người tại thiên đường, một người tại địa ngục.
"Em gái, sau này mẹ mất, em đi theo anh!" Hoàng Dật sờ sờ đầu của mèo trắng nhỏ, ôn nhu nói.
"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ gật đầu, vô cùng thân thiết cọ cằm của Hoàng
Dật, móng vuốt trắng noãn chăm chú cầm lấy hắn, hai mắt to còn lưu lại
nước mắt trước đó, thoạt nhìn sáng trong suốt, khả ái không gì sánh
được.
"Bất quá trước đó, chúng ta phải đem mấy người xấu kia giết tới luân hồi mới thôi." Hoàng Dật chậm rãi nói, con mắt nhìn hướng rừng cây phía
trước một chút.
Rất nhanh, trong rừng cây phía trước truyền đến tiếng bước chân rậm rạp, mơ hồ mang theo một ít tiếng người.
"Mau nhìn! Cũng là con mèo trắng nhỏ đó!" Đúng lúc này, phía trước đột
nhiên truyền đến một âm thanh tràn ngập tức giận, sau đó một đám người
chạy ra khỏi rừng cây, nhìn phương hướng của Hoàng Dật.
Đoàn này người ước chừng có năm sáu mươi người, dẫn đầu là ba người Trần Úc Tịch, hắn oán độc nhìn chằm chằm Hoàng Dật, quay lại đám người phía
sau kích động nói: " Con yêu thú phía trước chính là Miểu Sát, mọi người thấy con mèo trắng nhỏ trong lòng của hắn không, vốn là chúng tôi trước bắt được, không ngờ rằng Miểu Sát không để ý đạo nghĩa, giết người cướp của. Loại bại hoại này không có gì đáng tôn kính, cho dù cống hiến
nhiều điểm vinh dự quốc gia, cũng không xứng làm anh hùng dân tộc, tất
cả mọi người là đồng tộc đồng bào, chúng ta đều là chủng tộc bán thú
nhân, đều là huynh đệ! Có nghĩa khí thì theo tôi đi tới giết chết hắn,
chờ chúng ta bắt được con mèo trắng nhỏ bán đi, mọi người đều phát tài
lớn!"