Anh Hùng Ngục Giam

Chương 4: Chương 4: Rắn chín đầu​




Rắn chín đầu - Hydra ( cấp 250, đánh số 250)

Thời kỳ Tuyên Cổ, thú cưỡi của Pháp Thần Ze Laer, thừa dịp khi lột da pháp lực dao động biến mất, hóa thành chín phân thân nhỏ hình người, lén lẻn vào Tử Thần điện, ăn trộm bảo vật của Tử Thần -- Thời Gian Chi Lệ, bị Tử Thần tự tay đuổi bắt, đặc biệt bắt vào phòng giam này, giam cầm cả đời!

Cấp 250! Đây là tên tội phạm đánh số cao nhất, cường đại nhất mà Hoàng Dật gặp qua, cũng là tên tội phạm duy nhất trực tiếp đắc tội Tử Thần. Thời Gian Chi Lệ hẳn là một loại bảo vật ngay cả Tử Thần đều coi trọng, bằng không Tử Thần không có khả năng tự tay đi bắt con rắn chín đầu - Hydra này.

Bản thân Hydra là thú cưỡi của Pháp Thần, theo lý hoành hành thiên hạ, nhưng đắc tội Tử Thần, cũng bị bắt vào trong nhà tù này giam cầm cả đời, có thể thấy được Tử Thần hẳn là một vị thần minh khí phách vô song, ngay cả mặt mũi của Pháp Thần cũng không cho!

Hoàng Dật nhìn vào trong phòng giam, trong phòng giam cao hơn mười mét, giam giữ một thân thể to lớn như một ngọn núi nhỏ. Đây là một con rắn khổng lồ, mọc ra chín cái đầu cực lớn, cả người đầy những miếng vảy sừng to, trong bóng đêm mơ hồ tản mát ra tia sáng lạnh, loại tia sáng này làm cho người ta trầm luân, có một vẻ đẹp đen sẫm.

Bỗng nhiên, Hoàng Dật nhận thấy được một tia không thích hợp, đám tội phạm trước đó phần lớn đều phập phồng thân thể, có dấu hiệu hô hấp, nhưng con Hydra này lại không nhúc nhích! Hơn nữa Hoàng Dật cũng mơ hồ phát hiện, vảy sừng trên người của Hydra mặc dù có chút phản quang, nhưng tỉ mỉ quan sát lại có thể thấy một tầng bụi hơi mỏng bao phủ ở trên mặt, giống như là một cái xác đã tử vong vô số năm tháng!

Lẽ nào con Hydra này đã chết? Hoàng Dật không khỏi toát ra tới một suy đoán, Anh Hùng giam ngục đã tồn tại từ thời kỳ Tuyên Cổ tới nay, vô số năm tháng từ nơi này chảy qua, đám tội phạm trước đó thấy lâu nhất cũng là thời kì Viễn Cổ, chỉ có con Hydra này là đã bị bắt vào từ thời kỳ Tuyên Cổ! Tính ra thì, nó đã bị giam giữ dài đến năm thời đại, sinh mệnh cường thịnh cường đại cũng không chịu nổi sự bào mòn của năm tháng, rất có khả năng đã chết già, hèn chi đã không có nét đặc thù của sinh mệnh.

Hoàng Dật quyết định tự mình đi thử hư thực một chút.

Hắn từ khe cửa chui vào phòng giam, đi tới trước thân thể như núi nhỏ của Hydra, vươn tay, sờ sờ trên người Hydra.

Sau một khắc, Hydra cũng không có phản ứng gì, xem ra là thật sự đã chết.

Tay của Hoàng Dật sờ lên một miếng vảy sừng trên người của Hydra, miếng vảy sừng cỡ chừng quạt hương bồ, là một miếng nhỏ không hề bắt mắt cũng như trăm ngàn miếng vảy sừng khác trên thân thể của Hydra, bất quá miếng vảy sừng này lại rõ ràng có chút lỏng, Hoàng Dật nắm chặt miếng vảy, cố sức rút một cái!

"Rắc!" Giống như là âm thanh đứt gãy của miếng sắt, vậy miếng vảy sừng bị rút ra một cách mạnh mẽ!

Hoàng Dật đem lớp bụi trên bề mặt miếng vảy phủi đi, bề mặt vảy nhất thời trở nên sáng lên, màu sắc oánh nhuận, cứng cáp không gì sánh được, có vẻ có chút bất phàm. Hắn đem miếng vảy cất vào trong trữ vật giới chỉ, đây là tài liệu của BOSS hơn hai trăm cấp, hẳn là một bảo bối.

Kế tiếp, Hoàng Dật tiếp tục tìm kiếm thi thể của Hydra, bất quá hắn không có phát hiện miếng vảy sừng nào bị lỏng cả.

Hắn rời khỏi phòng giam, tiếp tục đi về phía trước. Bất quá kế tiếp, hắn cũng không có phát hiện tử thi, tội phạm dọc theo đường đi đều còn sống.

Sau khi đi qua mấy ngã tư, Hoàng Dật bỗng nhiên ngừng lại, không mờ mịt bước tiếp nữa.

Hắn luôn có cảm giác cái ngục giam này tựa như thiếu cái gì đó.

Không khí trong ngục giam này quá mức trầm lặng, dọc theo đường đi nhìn thấy đều là tội phạm bị giam giữ, lại không thấy được lính coi ngục tuần tra, trong một ngục giam khẳng định là phải có lính coi ngục, giống như Hoa Hồng Ngục Giam, bằng không trong ngục giam sẽ lộn xộn.

Nhiệm vụ của Hoàng Dật là giết chết một tên phạm nhân bên trong, nếu có lính coi ngục, hắn có thể tìm lính coi ngục hỗ trợ, nhiệm vụ sẽ có phương hướng. Nhưng ngục giam này dường như mê cung, muốn tìm được một lính coi ngục không khác mò kim đáy biển!

Hoàng Dật quyết định đi xem tình huống của điểm phục sinh, ở đây lớn như mê cung, muốn tìm được điểm phục sinh quá lãng phí thời gian, phương thức nhanh nhất cũng là chết một lần.

Hắn quay đầu nhìn một căn phòng giam bên cạnh, bên trong giam giữ một con thú nhân cao năm sáu mươi mét, nó đang ngủ say, thân thể như núi phập phồng có tiết tấu, tựa như không có phát hiện Hoàng Dật xuất hiện.

Hoàng Dật nhặt lấy một cây gậy sắt trên mặt đất, từ khe cửa chui vào, đi tới trước người thú nhân, trực tiếp vung gậy sắt, đâm vào bụng của thú nhân.

"Keng!" Gậy sắt đâm vào bụng của thú nhân, phát ra âm thanh như đập vào đá, cái bụng của thú nhân này thoạt nhìn khá mềm mại, nhưng trên thực tế lại cứng cáp như tấm sắt, không tạo thành một chút thương tổn, giống như đang gãi ngứa cho nó vậy.

Mà thú nhân bị Hoàng Dật gãi như thế một chút rốt cục cũng có phản ứng, giống như là bị con rận cắn một cái, lật lật thân thể tiếp tục ngủ say.

Bất quá, thú nhân lần này xoay người lại vừa lúc đè trúng Hoàng Dật, trực tiếp đè chết hắn.

Hoàng Dật trước mắt tối sầm, ngay sau đó nghe được hai tiếng nhắc nhở.

【 hệ thống nhắc nhở 】: Chúc mừng bạn thu được 【 thành tựu 】-【 lần đầu tử vong 】 thành tựu giá trị +1. 【 lần đầu tử vong 】: lần đầu tiên tử vong.

【 hệ thống nhắc nhở 】: Bạn bị Luyện Ngục Thú Nhân giết chết, có lựa chọn sống lại hay không?

Nhắc nhở nhỏ: Tử vong trước cấp 10, chỉ sống lại tại doanh địa, đẳng cấp giảm xuống một cấp; khi tử vong ở cấp 10, ngoại trừ sống lại tại doanh địa, còn có tỷ lệ cưỡng chế luân hồi nhất định -- tùy cơ sống lại trong một khu vực của《 Thế Giới Thứ Hai 》, đẳng cấp giảm xuống tới cấp 1, mỗi ngày khôi phục một cấp, cho đến khi khôi phục đến đẳng cấp ban đầu.

Trong bóng tối Hoàng Dật liên tiếp nhận được hai tiếng nhắc nhở của hệ thống, còn thu được một thành tựu, bất quá cái thành tựu này cũng không có độ khó gì, thuộc về loại hình người người đều có thể thu được, không thể so sánh với thành tựu duy nhất trước đó trong thông báo của Đao Phong.

Sau một khắc, Hoàng Dật lựa chọn sống lại.

Bóng tối thối lui, trước mắt của Hoàng Dật một lần nữa xuất hiện ánh sáng, lần này, hắn xuất hiện ở trong một thạch thất đầy ánh vàng óng. Căn thạch thất này cỡ sân bóng, tất cả tường đều là dùng đá màu vàng kim xây thành, làm cho cả thạch thất đều tản mát ra một tia sáng thánh khiết, dường như một tòa thánh đường, hình thành sự đối lập rõ ràng với vẻ âm u của Anh Hùng giam ngục.

Hoàng Dật nhìn trái nhìn phải một hồi, nhưng không có phát hiện cái gì đặc thù, ở đây rất vắng vẻ, tựa như cũng là một điểm phục sinh rất bình thường mà thôi.

Tại bên phải thạch thất có một cánh cửa, Hoàng Dật đi qua, nhẹ nhàng đẩy, nhưng vừa đẩy cửa ra, hắn liền ngừng thân thể, đề phòng nhìn bên ngoài.

Lúc này, ngoài cửa có năm người đang đứng, bọn họ mặc áo choàng màu đen, chỉ lộ ra khuôn mặt, tròng mắt màu xanh, lỗ tai màu đỏ, tướng mạo có chút kỳ quái.

Dẫn đầu chính là một gã nam tử mặt dài, con mắt dài nhỏ, sắc mặt trắng nõn như mắc bệnh, cả người có vẻ yếu đuối, tựa như mắc bệnh nặng vậy.

"Xin hỏi, ngài chính là Thiên Tứ Chi Nhân sao?" Lúc này, tên nam tử mặt dài dẫn đầu mở miệng, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Hoàng Dật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.