Hoàng Dật dưới hình thái thú vương có lực lượng lớn vô cùng, tấn công từ trên cao xuống rất có uy thế bổ trời xẻ đất, Trần Úc Tịch hoàn toàn
không có khả năng phòng ngực, trực tiếp bị lực đánh vào vỗ bay đi, đụng
vào một thân cây mới dừng lại, há mồm phun ra một ngụm máu lớn.
Trần Úc Tịch cuống quít muốn đứng lên, nhưng Hoàng Dật thoáng cái vọt
tới bên cạnh hắn, xuất ra một trảo dẫm nát mặt của hắn, ngọn lửa màu đỏ
trên móng vuốt nhất thời lan tràn tới trên người hắn ta, bắt đầu đốt
cháy khuôn mặt của hắn, ánh lửa bắn ra bụp bụp, giống như đang nướng
thịt quay. Chó săn và chim ưng cũng chạy đến đây, cấp tốc công kích Trần Úc Tịch đang hấp hối.
Trần Úc Tịch muốn hô lên tiếng, nhưng bị giẫm ở miệng, chỉ có thể phát
ra âm thanh "Ô ô". Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Dật, trong đôi mắt là ảnh
ngược cao lớn của một người, hắn có một loại cảm giác, cái này sẽ trở
thành bóng ma của cả đời hắn! Vĩnh viễn cũng không quên được!
Hoàng Dật giẫm lên mặt của Trần Úc Tịch, bao quát hắn, điềm nhiên nói:
"Tao nói rồi, bọn mày sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên, vĩnh viễn!"
Dứt lời, Hoàng Dật mở ra Thời Gian Chi Nhãn, một cước giẫm nát đầu của Trần Úc Tịch.
Sau một khắc, Hoàng Dật từ Thời Gian Chi Nhãn nhìn thấy tương lai của
Trần Úc Tịch, hệ thống cũng không có phán định hắn luân hồi, mà là tiến
vào trong không gian tử vong, hắn có thể phục sinh tại điểm phục sinh,
mà điểm phục sinh gần nơi này nhất là ở hướng tây nam, một nơi tên là
Phong Lâm trại.
Hoàng Dật quay đầu nhìn hướng tây nam một chút, đập vào mắt là rừng cây
thâm thẩm, biến mất trong bóng đêm. Nhưng con mắt đỏ rực của hắn như
xuyên thấu không gian vô tận, xuyên qua bóng đêm, xuyên qua từng gốc cây đại thụ, xuyên qua một mảnh phiến lá cây, nhìn thấy cái trại nhỏ kia,
nhìn thấy điểm phục sinh kia.
Trần Úc Tịch ba người tuy rằng đã chết, nhưng Hoàng Dật không dự định
buông tha bọn họ, hắn muốn đi điểm phục sinh! Giết bọn họ luân hồi mới
thôi!
Ba người này thiếu chút nữa hại chết mèo mẹ, may mà thân phận của mèo mẹ không tầm thường, nếu như nó chỉ là một con linh miêu bình thường mà
nói, hiện tại cũng đã bị ba người Trần Úc Tịch hoàn toàn giết chết! Loại thù hận này cho dù giết mười lần hai mươi lần cũng không thể hóa giải,
chỉ có dùng luân hồi nghiêm khắc nhất mới nghiêm phạt bọn họ!
"Vù!" Đúng lúc này, vài mũi tên bay nhanh tới! Đám đồng bào Bán Thú Nhân của Trần Úc Tịch rốt cục tới!
Hoàng Dật cũng không dự định triền đấu với đàn Bán Thú Nhân này, nhanh
chóng nhặt lên đôi bao tay của Trần Úc Tịch rơi ra, nhảy lên đại thụ rậm rạp, sau đó di chuyển giữa các cành cây lớn, chỉ chốc lát đã không còn
hình bóng.
Ở trong rừng rậm, hắn là thú vương tới vô ảnh đi vô tung, không ai có thể ngăn cản hắn.
Thân thể của Hoàng Dật mang theo ánh lửa màu đỏ, dường như là một hỏa
tiễn, kéo dài trong rừng, thỉnh thoảng lộ ra một cái bóng cũng chợt lóe
rồi mất, thoáng cái nhìn không thấy đâu, nhanh chóng chạy tới Phong Lâm
trại.
Mà lúc này, Hoàng Dật cũng rốt cục rảnh rỗi kiểm tra trang bị do ba người Trần Úc Tịch rơi ra.
Băng Lãnh Đích Đại Đao rơi ra mũ giáp là một trang bị trắng, ngoại trừ
giá trị phòng ngự vật lý cơ bản, còn cộng thêm 30 điểm lực lượng, vừa
lúc cùng thuộc tính chủ của Hoàng Dật. Dây chuyền của Cốt Đầu rơi ra
cũng trang bị trắng, ngoại trừ phòng ngự ma pháp cơ bản, cũng cộng thêm
15 điểm trí lực, đối với Hoàng Dật hầu như không có tác dụng gì.
Trong Thế Giới Thứ Hai, trang bị tổng cộng có 8 cấp bậc, từ thấp đến cao lần lượt là trắng, xanh lá, xanh dương, tím, cam, truyền kỳ, sử thi,
thần khí. Bên trong truyền kỳ, sử thi, thần khí đều là độc nhất vô nhị,
thuộc tính tăng thêm cực cao, cho dù là chỉ có một cái, cũng có thể
khiến cho thực lực tăng lên một mảng lớn. Hiện nay trang bị cao cấp nhất người chơi thu được trong Thế Giới Thứ Hai là trang bị cam, tạm thời
còn chưa có người thu được trang bị truyền kỳ, về phần sử thi và thần
khí, vậy càng là hư vô mờ mịt.
Kế tiếp, Hoàng Dật nhìn về phía đôi bao tay Trần Úc Tịch rơi ra, đây
chính là cái quan trọng nhất trong tất cả trang bị rơi ra, cũng là trang bị Hoàng Dật coi trọng nhất. Đối với hắn hiện tại mà nói, bao tay có
thể nói vũ khí thích hợp nhất, tuy rằng vũ khí chủ yếu trong nghề nghiệp của hắn là rìu, đao, trọng binh, trường binh, chùy các loại binh khí
bạo lực, nhưng hắn hiện tại là hình thái thú vương, còn chưa tiến hóa
trưởng thành, hiển nhiên là không dùng được loại binh khí trọng hình,
cũng chỉ có bao tay loại vũ khí này mới thích hợp hắn hiện tại, chỉ là
không có tăng thêm mà thôi.
【 bạo viêm quyền bộ 】( trang bị xanh lá, vũ khí - bao tay)
Lực công kích gần người: 120-140
Lực lượng +52
Nhanh nhẹn +20
Độ bền: 168/180
Đẳng cấp yêu cầu: 15
Trang bị đánh giá: 72
Vật phẩm giải thích: Bao tay công kích gần người thông thường.
Đôi bao tay này cũng không tệ lắm, là trang bị xanh lá, kèm theo hai
thuộc tính, hơn nữa bên trong còn có một cái là lực lượng, cái này chính là thuộc tính chủ của Hoàng Dật!
Hoàng Dật lập tức lựa chọn mang vào, đôi bao tay nhất thời biến ảo hình
thái, tự động phủ lên hai chân trước của hắn, mỗi một đốt ngón tay đều
hiện ra một dãy gai đâm, dưới ánh trăng lòe lòe chiếu sáng, tràn ngập
sát khí!
Hoàng Dật nhìn thuộc tính một chút, khi hắn không có mặc trang bị, lực
công kích là 420, nhưng sau khi mang vào ba món trang bị này, lực công
kích của hắn lập tức tăng lên tới 770-790, hầu như tăng gấp đôi! Thực
lực tăng lên vô cùng rõ ràng, nếu như lúc này lần thứ hai chiến đấu với
ba người Trần Úc Tịch, vậy sẽ chẳng khác gì bổ dưa hấu.
Hoàng Dật lòng tin tràn đầy, tốc độ không khỏi nhanh hơn vài phần, cấp
thiết muốn vọt tới Phong Lâm trại hành hạ ba người Trần Úc Tịch đến
chết, tiếp tục cướp trang bị của bọn họ. Hắn trước đó luyện cấp trong
rừng rậm đều là giết dã thú, mà dã thú chỉ rơi tài liệu, không rơi trang bị, muốn nhanh chóng tập hợp đủ một bộ trang bị, phương pháp nhanh nhất cũng là nhiều lần đánh chết mấy người Trần Úc Tịch, làm trang bị của
bọn họ rơi ra.
Hai mắt của Hoàng Dật nhạy cảm nhìn chằm chằm phương hướng của Phong Lâm trại, toát ra vô tận sát ý, giống như là một thợ săn đang truy đuổi con mồi, trèo non lội suối, thiên lý truy tung, không thể ngăn trở!
Vượt qua một dòng suối nhỏ, bay qua một ngọn núi, vượt qua một thác
nước, Hoàng Dật rốt cục đi tới đỉnh một ngọn núi, ánh mắt nhìn xuống xa
xa.
Trong rừng cây phía dưới đỉnh núi, có một hàng rào chắn ngang, lúc này
đêm khuya yên tĩnh, ngọn đèn rất ít, mọi người đều đã đi vào giấc ngủ,
dưới bóng đêm có vẻ yên lành không gì sánh được.
"Em gái, em trái trốn ở hốc cây này một chút, không nên đi ra, không nên phát ra âm thanh, anh báo thù cho mẹ xong sẽ trở lại tìm em." Hoàng Dật tìm một hốc cây đại thụ, đem mèo trắng nhỏ thả vào, căn dặn một tiếng,
hắn muốn đi Phong Lâm trại giết người, chỗ đó là doanh địa, tụ tập rất
nhiều người, rất có khả năng gặp nguy hiểm, mèo trắng nhỏ là linh miêu
thuần chủng, rất dễ trở thành mục tiêu của mọi người.
Mèo trắng nhỏ không biết nghe hiểu hay không, nhưng hiển nhiên có chút
không tình nguyện, móng vuốt chăm chú ôm Hoàng Dật, con mắt ngập nước
nhin hắn, không muốn xa nhau.
Nhìn đôi mắt nhỏ của nó, trong lòng Hoàng Dật mềm nhũn, dỗ dành: "Ngoan! Ba người xấu kia tội ác tày trời, không giết đến luân hồi không đủ để
bù đắp sai lầm của bọn họ, chờ giết xong bọn họ, chúng ta liền lập tức
rời khỏi đây, đi hồ nước thần thánh, thức tỉnh huyết mạch Niết Pháp Lôi
Mỗ cho em. Cái này sẽ không lâu đâu, trước hừng đông anh nhất định sẽ
trở về, em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh, có được hay không?"