Chiếc chiến hạm khổng lồ của hành tinh Hackley có đường kính trên hai trăm
mét đang trôi nổi trên mặt biển. Đạn pháo với hỏa lực mạnh mẽ, nã từng
quả vào chiến hạm đậu trên mặt biển của quân địch.
Bất chợt, đằng sau chiến hạm hành tinh Hackley, có một đôi tay khổng lồ
cứng như sắt khiến người ta sợ hãi bỗng vươn tới, túm lấy hai bên chiến
hạm. Mặc dù chiều dài của bàn tay này không đến một phần tư bán kính
chiến hạm, nhưng lại mang sức lực khổng lồ. Theo trận gió ào ạt, người
Hackley trên chiến hạm đều kinh hoàng kêu thét, thân thể nhào xuống theo chiến hạm. “Bùm!” Chiến hạm lao thẳng xuống mặt biển, vang lên tiếng va chạm inh tai nhức óc, ngay sau đó, khoang thuyền tan vỡ, nước biển ập
vào. Trước mặt người máy hạng nặng cao trên bảy mươi mét, người Hackley
mắt tím như thể côn trùng, những người không chết đuối lộ đầu khỏi mặt
biển bị người máy hạng nặng tóm lấy, bóp chết trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt, bàn tay người máy hạng nặng đã tràn đầy chất lỏng màu tím.
Một tiếng động inh tai nữa lại vang lên! Động tác của người máy hạng nặng
bỗng cứng đờ, chiến hạm khổng lồ chậm rãi lật lại. Đầu người máy gắn
camera và đạn pháo bỗng vang tiếng 'răng rắc', lăn lông lốc vào nước
biển, cả chiến hạm chấn động nổ tung.
Gebhuza bay la đà trên một chiến hạm, ánh bạc nơi đầu ngọn pháo laser bên cạnh
vừa mới thu lại. Anh liếc nhìn xung quanh, hai mươi chiếc chiến hạm chỉ
còn lại mười lăm. Thương vong không thể nói là không nghiêm trọng. Bên
đối phương cũng tiêu hao mười người máy hạng nặng.
Bên tai vang vọng tiếng gào thét thê lương của dân tộc, hòa lẫn với tiếng
sóng biển. Người máy kim loại có chết cũng không chảy máu, cho nên trên
mặt biển chỉ có thể nhìn thấy màu máu tím, cùng với màu đỏ của máu loài
người, tạo thành màu sắc nồng đậm.
Như thể đã từng trải qua.
Gebhuza thầm run lên.
“Đức vua! Không thể đánh tiếp như vậy nữa! Đã chết bốn nghìn người rồi!”
Giọng nói của phó tướng người Hackley vang lên từ máy truyền tin trên cổ tay.
“Phải đánh.” Gebhuza hít sâu một hơi, “Anh không thấy quân đội loài người đã
chết gần tám nghìn sao?” Đêm trước đại chiến, Cố Đồng điều tới một vạn
năm ngàn binh lính loài người cho anh, để anh lãnh đạo tổng cộng ba vạn
người tác chiến. Còn một vạn năm ngàn người dân Hackley khác, anh đã sắp xếp trên chiến hạm dự phòng ở vùng đất Zombie.
Vẫn phải chừa lại nòi giống cho người Hackley.
“Nhưng đức vua, để cho hai phe loài người và người máy cùng tổn hại, không
phải càng tốt sao...” Giọng nói của phó tướng rất khẽ.
Gebhuza không trả lời, đôi cánh trắng như tuyết sau lưng đã nhuộm màu đỏ tím, anh bỗng nói: “Anh có thấy màu nước biển không?”
Phó tướng không hiểu ra sao.
Đôi cánh của Gebhuza bỗng dang rộng, vẫy mạnh, bay lên trời bằng tốc độ cực nhanh, thuận thế lướt đến trước mặt người máy hạng nặng đã mất đầu, giơ chân đá một phát vào ngực nó!
Người máy hạng nặng này có chiều cao gấp mấy chục lần Gebhuza! Anh chỉ bằng
ngón tay của người máy đó. Song, chuyện khiến toàn bộ chiến trường đều
khiếp sợ lại xảy ra! Thân thể người máy kia chậm rãi, chậm rãi đổ nhào
xuống! Sắp thép đập vào mặt biển, tiếng vang thấu trời!
Tất cả người máy, người Hackley và binh lính loài người đều bị thanh âm này hấp dẫn. Nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy một người đàn ông
nhuộm máu đỏ tím, giương cánh bay giữa không trung mấy vòng, đột nhiên
dừng lại, súng máy trong tay nhắm vào chiến hạm chỉ huy cách xa mấy ngàn mét của người máy.
Mọi giống loài đều nghe thấy tiếng quát nghiêm nghị của vua Hackley: “Người máy! Tôi muốn các người phải trả nợ máu!”
Chiến tuyến phía đông càng thêm gay cấn.
Song người máy hạng nặng, cùng với người máy biết bay khổng lồ mang vũ khí
hạng nặng cũng không dễ đối phó. Cho dù loài người và người Hackley hiếm khi có chung mối thù, vẫn không thể ngăn cản từng chiếc chiến hạm chìm
mất, từng thân thể trôi nổi trên mặt nước biển.
Đây là trận đối kháng vô cùng thảm khốc. Cả hai phe đều không được lợi gì,
nhưng cũng không thể lùi bước, vẫn phải đánh cho đến tận khi còn lại một người cuối cùng.
Người Hackley và con người cũng đánh đến điên rồi!
Có thiếu niên Hackley mắt tím da trắng lái chiếc tàu bay cỡ nhỏ xông lên,
đâm thẳng vào đầu người máy hạng nặng! Tàu bay nổ tung, con mắt trên
chiếc đầu kim loại của người máy hạng nặng bị đâm nát bấy, lửa đạn trên
chiến hạm loài người lập tức nhắm tới, người máy hạng nặng bị xuyên
thủng, đổ rầm xuống!
Có chiếc chiến hạm bị quân địch bắn rơi, loài người và người Hackley rải
rác trên mặt biển bị hạm đội người máy hạm bao vây. Nhưng họ không hề sợ hãi, thân thể trần trụi đọ sức với người máy. Nhưng khi súng máy bắn
càn quét, màu đỏ và màu tím lại nhuộm mặt biển đậm thêm!
“Tự do! Tự do!” Có chiến sĩ Hackley la lớn trước khi chết!
“Đức vua!” Các chiến sĩ hô lên tin ngưỡng của họ trước khi xông lên!
Tự do, họ muốn tự do, nhân dân Hackley bị áp bức mấy chục năm không muốn
phải làm đầy tớ thêm nữa! Hôm nay, có hoàng tộc cuối cùng dẫn đầu cuộc
tử chiến, vì tổ quốc đã diệt vong, vì cái tên Hackley này!
“Đức vua! Rút lui thôi!” Giọng nói trầm khàn của phó tướng mang theo tiếng
khóc nức nở, “Sắp chết hết rồi! Chẳng lẽ ngài muốn cắt đứt huyết mạch
của Hackley sao?”
Thân thể Gebhuza chấn động, ngước mắt nhìn bầu trời sáng ngời.
Có lẽ, phải rút lui thôi. Người máy có thể chế tạo vô cùng vô tận, nhưng người Hackley sắp bị tiêu diệt hết rồi!
“Đức vua! Mau nhìn xem!” Phó tướng bỗng nhìn đường chân trời phía tây.
Gebhuza đột nhiên quay đầu, trên mặt biển nhấp nháy ánh sáng, từ từ hiện lên
một chiếc chiến hạm màu đen. Ngay sau đó, hai chiếc, ba chiếc. . .
Có lẽ vừa mới trải qua đại chiến, những chiếc chiến hạm ở đằng xa kia tràn đầy khói lửa, có chiếc thậm chí gần như vỡ nát. Tuy nhiên chúng vẫn
kiên định, tiến về phía trước từng chút một.
“Gebhuza, quân miền tây cùng tác chiến với anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ thiết bị truyền tin, vô cùng kiên định.
Ban đêm, liên quân giữa loài người và người Hackley giao chiến chính diện
với người máy, kết thúc với thắng lợi của liên quân. Người máy thương
vong mất năm vạn, đội quân người máy đặc chủng tổn thất hơn phân nửa,
thống soái tối cao của đội quân người máy phía đông tử trận.
Liên quân cũng phải trả giá vô cùng thảm khốc. Thương vong của loài người
lên tới hơn ba vạn, người Hackley hi sinh gần chín nghìn.
Thời đại này, giống loài và tính mạng là thứ mong manh nhất, cũng là thứ quý giá nhất. Trận đánh ngày hôm nay đã cướp đi gần mười vạn tính mạng.
Nhưng hai bên đều có sức lực lớn mạnh, thắng bại của cuộc chiến này còn
rất khó nói. Nhưng khả năng thắng của liên quân đã tăng lên rõ rệt.
Bộ đội đặc chủng loài người và quân đội người máy dưới trướng Cố Đồng suýt nữa bị đánh bại ở chiến dịch trung tâm. Cùng tác chiến với đội quân
miền tây của Diệp Diễm, ngăn cơn sóng dữ, chuyển bại thành thắng.
Lúc này, quân đội người máy bắt đầu rút lui toàn bộ, chỉ còn lại đội ngũ
bọc hậu. Thương vong của liên quân vô cùng thảm khốc, cũng cần phải nghỉ ngơi. Cố Đồng hạ lệnh dừng truy kích, cho đội quân tràn trề sức lực
dưới trướng mình tiếp tục đuổi giết tàn quân người máy chưa kịp rút lui, để cho quân đoàn của Diệp Diễm và Gebhuza lui về nghỉ ngơi.
Quân đoàn Vera nhận được mệnh lệnh, nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, sáng sớm
hôm sau giải trừ toàn bộ vũ trang của người máy tù binh, dùng quân hạm
áp tải về Đông Đại Lục. Số lượng người máy chiến đấu cấp thấp là đông
đảo nhất, mà loại người máy này được sản xuất hàng loạt bằng kỹ thuật
thông dụng của xã hội loài người trước kia, muốn lập trình lại cho chúng chỉ cần tốn chút thời gian.
Còn những người máy chiến đấu cấp cao bắt được rất ít. Hơn nữa cực kỳ nguy hiểm, chỉ có thể tiêu diệt ngay tại chỗ.
Đêm nay, Diệp Diễm không trở về khoang thuyền chỉ huy của mình.
Cũng không hề có cảnh tượng liên minh loài người tung hô ăn mừng. Hầu hết
binh lính người máy rút lui cũng ủ rũ một cách khó hiểu. Quân hạm bị tổn hại nặng nề chạy dọc theo miền duyên hải, còn những quân hạm được coi
là hoàn hảo thì bay thẳng về Tây Đại Lục.
Trăng sáng nhô lên khỏi mặt biển, rồi lại hạ xuống. Mặt trời nhô lên, và rồi cũng hạ xuống.
Quân đội người máy không ngừng rút lui, cho đến chiếc quân hạm cuối cùng chịu trách nhiệm bọc hậu cũng đã lái về thềm lục địa.
Sĩ quan người máy hình người đứng ở bến tàu, nhìn từng chiến sĩ người máy
bước lên băng chuyền tự động, chia thành những hướng khác nhau, trạm
chữa bệnh, hoặc trở lại phân xưởng chế tạo.
Bỗng nhiên, sĩ quan ngăn lại một chiến sĩ hình người: “Đứng lại!”
Chiến sĩ hình người cao lớn cúi thấp đầu, bề ngoài không khác gì loài người.
“Tôi chưa từng thấy anh, anh là người của quân hạm này ư?”
“Thưa sếp, tôi đến từ quân đoàn số năm. Quân hạm bị đánh chìm, tôi bơi tới
đây.” Chiến sĩ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, con ngươi đỏ
ngầu.
Ánh mắt của sĩ quan liếc thấy ánh sáng trắng hiện lên từ tay phải anh ta, lạnh lùng nói: “Trên tay anh là cái gì?”
“Cái này sao?” Chiến sĩ giơ cánh tay phải lên, tay áo quân đội trượt xuống
theo cánh tay, từ cổ tay trở lên là năm ngón tay kim loại màu trắng bạc, ngón giữa sắc bén, tản ra ánh xanh mơ hồ.
Ánh mắt sĩ quan buông lơi, tránh đường.
Chiến sĩ cúi đầu, nhảy lên đường ray vận chuyển.
Sau đại chiến, bầu trời mang màu trong xanh hiếm thấy, thậm chí còn trong
hơn cả màu nước biển. Mà bên bờ biển Tây Đại Lục, vô số đường ray vận
chuyển cùng vận hành, chở đầy những người máy tĩnh lặng đến ngẩn ngơ, di chuyển nhanh chóng vào trung tâm lục địa.
Cùng lúc đó, tại cabin kim loại màu vàng trong căn hầm dưới lòng đất ở dinh thự của Hình Tùng, Trình Thanh Lam mở hai mắt ra.
Khi Hình Lăng Y trở lại từ tiền sảnh, vừa bắt gặp Trình Thanh Lam ngồi dậy
trong cabin kim loại. Trình Thanh Lam ngước mắt thấy vẻ mặt buồn rầu của Hình Lăng Y, trong lòng hơi dao động.
Quả như vậy, Hình Lăng Y thở dài: “Hình Tùng thua rồi.” Vừa sáng ra, Hình
Tùng đã trở về từ tiền tuyến, cô ở bên hắn một ngày, đến giờ hắn mới đi
ngủ.
“Diệp Diễm không sao chứ?” Trình Thanh Lam hỏi.
Hình Lăng Y liếc nhìn cô: “Yên tâm, loài người chỉ hi sinh một tướng lĩnh cấp cao, không phải Diệp Diễm.”
Trình Thanh Lam hơi ngẩn ra, chậm rãi nói: “Ai hi sinh vậy?”
Hình Lăng Y suy nghĩ một lát: “Cái tên đó rất khó nhớ.”
Trình Thanh Lam tái mặt: “Có phải Gebhuza không?”
Hình Lăng Y liếc nhìn cô: “Không phải. Tôi nhớ ra rồi. Tên là Kỳ Liên.”
Trình Thanh Lam vẫn thản nhiên. Hỏi tiếp: “Chị không cài chương trình khống
chế lên người tôi đấy chứ?” Tứ chi đã bị cải tạo, trở thành kim loại
lỏng có thể biến hình. Trong đầu cũng được cài đặt một chip khống chế.
Đau đớn một ngày một đêm khiến cô ngất đi vô số lần, giờ đây thân thể đã cứng ngắc.
Rất cứng, rất cứng.
“Không cần thiết.” Hình Lăng Y nhìn cô, “Cô là con của tôi. Với mỗi thân thể
cải tạo thành người nhân tạo, tổ tiên của tôi đều điều tra và ghi chép
cặn kẽ. Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô, tôi tin tưởng lời hứa của cô.”
Trình Thanh Lam nhìn người phụ nữ xinh đẹp đã hơn chín mươi tuổi này, không biết nên nói gì.
“Thật ra bản thân chị cũng không muốn đi phải không?” Trình Thanh Lam nói,
“Nếu chị muốn đi, Hình Tùng giam cầm chị thế nào được? Bắt chị lại làm
sao được?” Không nói đến tầng hầm dưới lòng đất này, nhà kho rộng mấy
ngàn mét vuông này, có vô số người máy chiến đấu còn ngủ say chưa được
khởi động. Chỉ bằng mức độ cải tạo Hình Lăng Y có thể tiến hành trên cơ
thể cô, chế tạo mấy người máy chiến đấu tuyệt đỉnh hộ tống mình chạy
khỏi Tây Đại Lục thì có gì khó?
Ánh mắt của Hình Lăng Y hơi chùng xuống: “Đúng vậy. . . Sao cô lại không
để cho tôi chút mặt mũi nào vậy. . .” Mỉm cười với Trình Thanh Lam, Hình Lăng Y chuyển đề tài: “Còn cô?”
“Hả?”
“Cô có nỡ rời bỏ người đàn ông đã từng giam giữ cô không?” Hình Lăng Y hỏi.
“Tôi yêu chồng tôi Diệp Diễm, tôi vĩnh viễn trung thành với anh ấy.” Trình Thanh Lam gằn từng chữ một.
“Vậy tại sao khi mất con, cô lại đau khổ như vậy?” Ánh mắt Hình Lăng Y có vẻ bi thương.
Ôm đầu khóc lóc không phải là đau khổ, nước mắt lâm ly không phải là đau
khổ. Ánh mắt trống rỗng hơn cả vũ trụ khi nhìn thấy vật nhỏ bé đẫm máu
trên tay người máy y tế đó, mới là đau khổ.
“Tôi không biết.” Giọng Trình Thanh Lam mang vẻ tự giễu, “Tôi không biết,
tại sao khi mất đi con của anh ta, tôi lại đau khổ như vậy.”
Có lẽ bởi vì mới vừa bị cải tạo, thân thể còn chưa thích ứng hoàn toàn với chip và kim loại; có lẽ do nhắc tới đứa bé đã mất, mà hai người phụ nữ
đều ngẩn ngơ. Khi Trình Thanh Lam chú ý tới trong không gian có thêm một hơi thở nữa, cô chợt chảy mồ hôi lạnh.
“Ai vậy?” Trình Thanh Lam bảo vệ Hình Lăng Y ở phía sau.
Thật ra căn hầm này là đại sảnh khổng lồ, đám người máy trầm lặng kia đứng
sừng sững ở phía tây. Tay phải của Trình Thanh Lam biến thành lưỡi dao
kim loại sắc bén, nhìn chằm chằm vào đám người máy âm u.
Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi bóng tối, đi tới trước ánh đèn dịu êm.
Anh mặt quân trang màu xanh đậm, vành mũ kéo rất thấp. Tóc ngắn màu đen,
mày rậm như mực, đôi mắt của quân nhân thâm trầm kiên nghị. Có điều ở
dưới ánh đèn, làn da màu đồng có phần hơi trắng xanh, sắc mặt lại càng
tái nhợt.
“Anh tới đón em.” Giọng của anh trầm thấp như nước chảy, khiến con người có xúc động muốn rơi lệ.
Trình Thanh Lam thu hồi cánh tay phải lại theo bản năng, trong nháy mắt khôi
phục lại bàn tay hình người. Ánh mắt Diệp Diễm lóe lên.
Hai người chợt sửng sốt.
Tại sao anh có thể vượt qua vòng phòng hộ mà chỉ có người máy mới có thể
tiến vào? Vì sao đôi mắt anh lại có màu đỏ ngầu? Chẳng lẽ anh. . .
Cánh tay phải của cô tại sao lại như vậy? Vì sao mắt của cô cũng có màu đỏ
chết tiệt đó? Chẳng lẽ cô cũng bị cải tạo rồi sao? Đau đớn khủng khiếp
như vậy. . . Người máy chết tiệt!
Lòng hai người bề bộn trăm ngàn cảm xúc, nhưng ánh mắt dành cho nhau cũng chỉ thấy vẻ quyết tuyệt và ân cần của đối phương.