Ánh nắng sớm ở vùng đất chết thanh lạnh mà huy hoàng. Rõ ràng có thêm bảy
vạn Zombie, nhưng lại yên tĩnh hơn vùng đất chỉ có hai nghìn người trước kia rất nhiều.
Dù không có cảm xúc hay buồn vui, nhưng vẫn có trí lực và sức chiến đấu,
hơn bảy vạn người này tựa như vũ khí giết chóc lạnh băng.
Diệp Diễm và Trình Thanh Lam lái xe chạy dọc theo phòng tuyến của quân đội
cách Nam Bộ năm cây số, dò xét một vòng. Sự phản bội của đại úy Hà Khâm
Du của Nam Thành, đối với Trình Thanh Lam là mối hận khắc cốt, đối với
Diệp Diễm là nỗi thất vọng trầm lặng. Cho nên dù không thể đoán được Nam Thành sẽ hành động gì, họ vẫn phải gia tăng phòng thủ.
Cuối cùng dừng lại ở bờ biển phía Tây.
Diệp Diễm kéo Trình Thanh Lam, xuyên qua từng bụi cỏ dại, phía trước đã
không còn đường đi. Hai người vượt qua mấy kênh rạch khấp khểnh, cuối
cùng cũng tới vịnh bí mật đằng sau ngọn đồi.
“Ở ngay đây.” Diệp Diễm nói, “Anh gặp đại nạn mà không chết.”
“Em chỉ có thể nói trời cao bảo vệ!” Trình Thanh Lam nói.
“Anh không nỡ chết.” Diệp Diễm khẽ nói rồi không lên tiếng nữa, nhưng trái tim Trình Thanh Lam lại loạn nhịp. Nhìn khuôn mặt vẫn hơi tát nhợt của anh bỗng rạng rỡ sáng chói trong ánh mặt trời.
“Tối qua em đã gặp Tần Tuyết Thần.” Trình Thanh Lam khẽ nói. Ân nhân cứu
mạng của anh, hai người phải biết ơn cả đời. Nhưng cũng trở thành tượng
gỗ không có sức sống, đôi mắt đờ đẫn, trầm lặng không nói gì. Khi Thanh
Lam tới tìm cô ấy, vẫn có binh lính tới cửa, cô coi Trình Thanh Lam như
không khí, nhào vào vòng ôm của binh lính kia.
Cảm xúc chết đi, chỉ còn lại bản năng.
Diệp Diễm hơi sững lại: “Hôm qua anh đã ra lệnh, cô ấy không cần phục vụ
binh lính nữa.” Nhưng cô ấy vẫn chấp nhận binh lính, có lẽ đó là việc
duy nhất mà cô ấy có thể làm.
“Chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.” Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, “Một bán thú, một người máy.”
Mặt trời lên cao hơn, bờ biển cuối thu bỗng khiến con người cảm thấy ấm áp
kỳ lạ. Sóng biển cố chấp vuốt ve bờ biển. Hai người lặng lẽ đứng trên
vịnh bí mật cách xa thế giới.
“Thanh Lam.” Diệp Diễm nhìn mặt biển, “Anh đã từng rất đau khổ vì bị cha mình
rắp tâm mưu sát.” Giọng của anh rất nhẹ nhàng, “Khi đó anh cảm thấy sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng mẹ không nỡ để cho anh chết. Vì mẹ mà anh còn sống. Trải qua nhiều
chiến dịch như vậy nhưng anh vẫn không chết. Thực ra anh cảm thấy được
chết ở chiến dịch không có tiếng tăm đó cũng không tồi.
Về sau anh lại cảm thấy vô cùng may mắn. May là anh mạng lớn còn sống, mới có cơ hội được gặp em.”
Trình Thanh Lam nhìn gò má lạnh lùng của anh, ánh mắt vốn luôn sắc bén giờ lại dịu dàng, trái tim cô thắt chặt lại.
“Có được hạnh phúc khi yêu em thì có cực khổ hơn nữa cũng không hề gì.” Ánh mắt ấm áp của Diệp Diễm cuối cùng cũng liếc nhìn cô, “Nhưng anh hi vọng sau này em không còn đau khổ và thù hận nữa. Anh sẵn lòng dùng tính
mạng của anh, dùng nỗi khổ của anh để đổi lấy cho em sự bình an cả đời.”
Trình Thanh Lam kinh ngạc nhìn anh.
Diệp Diễm hiếm khi nói những lời dịu dàng thâm tình như vậy. Nhưng hôm nay
lại dẫn cô tới nơi anh gặp nạn mà không chết để nói những lời này, tấm
lòng của anh sao cô còn không hiểu chứ?
“Có được hạnh phúc khi yêu anh thì có cực khổ hơn nữa cũng không hề gì.”
Trình Thanh Lam chậm rãi nhắc lại lời anh, lòng dạ ngổn ngang trăm bề.
Trình Thanh Lam không thể nào trở lại như trước kia. Hơn mười ngày đó như thể đã khắc sâu, có lẽ sẽ đeo đẳng cô cả đời. Nhưng Diệp Diễm tựa như ánh
mặt trời, ánh mặt trời kiên cường mà ấm áp, không hề chùn bước mà sưởi
ấm cho cô.
Cô cũng hiểu đại khái. Có lẽ đây là một trạng thái khác. Không phải quên lãng, bởi vì không thể nào quên được; cũng không phải chết lặng, mặc dù đã tê dại từ lâu. Mà hãy coi đây là những trải nghiệm gian khổ mà con
người phải trải qua, nhưng sau bóng đen đó, điều quan trọng hơn cả là
anh vẫn đứng dưới ánh mặt trời, dang hai tay chờ đợi cô, dắt tay nhau
bước đi trong cuộc đời loạn lạc này.
“Em yêu anh, Diệp Diễm.” Trình Thanh Lam nói tha thiết.
Diệp Diễm nhìn sâu vào mắt cô: “Anh yêu em, Trình Thanh Lam.”
Trình Thanh Lam cười yếu ớt: “Nhưng anh nói sai rồi.” Thấy Diệp Diễm nhướng
mày, cô dịu dàng nói, “Không phải anh dùng tính mạng để đổi lấy sự bình
an cho em, mà chúng ta cùng sóng vai, sóng vai suốt đời, đối mặt với
tất cả đau khổ, chia sẻ hạnh phúc mà chúng ta có.”
Diệp Diễm lặng lẽ gật đầu, dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Khi trở lại doanh trại đã là giữa trưa, cảnh vệ như tượng gỗ đưa bữa trưa
tới, hai người cùng ăn. Sau đó cảnh vệ báo cáo quân y đã chờ ngoài cửa.
Trình Thanh Lam cúi đầu, cắn thìa sắt: “Có đau không?”
Diệp Diễm trầm lặng một lúc mới nói: “Anh không biết.”
Quân y đi tới, vẻ mặt lạnh tanh hành lễ với Diệp Diễm, sau đó đi tới trước
mặt Trình Thanh, mở dụng cụ tùy thân, lấy ra một ống tiêm thô to.
“Cái gì thế?” Trình Thanh Lam hỏi.
“Kim sinh sản.” Quân y nói bằng giọng cứng ngắc.
Nếu phụ nữ trong quân đội vô tình mang thai, đều tiêm một mũi như vậy.
“Có đau không?” Lần này đến lượt Diệp Diễm hỏi.
Quân y gật đầu: “Phá thai có xác xuất suất gây hại cho cơ thể phụ nữ tương
đối cao, về sau tỷ lệ vô sinh rất cao. Người bệnh phải nằm trên giường
một tuần.”
“Có cách nào an toàn hơn không?” Diệp Diễm cau mày.
Quân y lắc đầu.
Mắt Diệp Diễm trầm xuống: “Quân y, ra ngoài trước đi.”
Trình Thanh Lam bình tĩnh nói: “Chỉ có điều kiện như vậy thôi, cứ làm đi. Thể chất của em cũng tốt, không có chuyện gì đâu.”
Diệp Diễm nhìn cô, trong đầu lại hiện lên lời nói của người máy y tế ở dinh
thự họ Cố hôm đó. Nó nhìn anh, lạnh lùng nói: “Đứa bé này mang gien biến dị của hoàng tộc Hackley, sao cơ, anh muốn giữ lại hoàng tộc cuối cùng
này sao?”
Không có gì bi ai và bất hạnh hơn chuyện thấy một chủng tộc diệt vong mà vẫn
có thể nói những lời trực quan để giải thích cho nền văn minh như vậy!
“Lam... Anh không để ý đến chuyện tiêu diệt chủng tộc gì đó.” Diệp Diễm nói,
“Nhưng phải dùng sức khỏe của em đổi lấy thù hận là chuyện ngu xuẩn
nhất.” Thời đại hòa bình người Hackley sống chung với người Trái Đất, đã từng lai giữa hai chủng tộc, sau năm tháng mang thai vẫn bình an vô sự.
Giọng nói của anh như thể bay tới từ nơi xăm, Trình Thanh Lam bỗng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trái tim lại đau âm ỉ.
Trình Thanh Lam nói bằng giọng run run: “Cho dù có sinh ra thì em cũng giết
chết đứa bé này trước mặt Gebhuza. Cho nên Diệp Diễm, để cho quân y vào
đi.”
Đúng vậy, nếu đứa bé còn sống, không gì có thể hả giận hơn việc đích thân
giết đứa bé này trước mặt anh ta. Trình Thanh Lam tự nói với mình.
Diệp Diễm nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đừng hành xử hấp tấp. Anh sẽ nghĩ cách. Sẽ có cách mà.”
Trình Thanh Lam nhìn đôi mắt đen thẫm của anh. Trong đó chỉ có vẻ dịu dàng vô cùng vô tận.
Hai tay ôm lấy cổ anh, anh cúi đầu hôn cô nồng nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, hơi thở của Diệp Diễm đã trở nên gấp gáp. Đôi mắt đen
thẫm của anh bỗng sáng quắc. Trình Thanh Lam cũng có phần không thể tự
chủ.
“A!” Khẽ kêu lên một tiếng, Trình Thanh Lam bị Diệp Diễm ôm ngang lấy, giật
mình nhìn gò má trầm lặng của anh. Mắt anh tràn ngập gợn sóng màu đen,
đó là dục vọng sâu thẳm bị đè nén lâu ngày.
“Nghe nói mấy tháng mang thai đầu không thể...” Giọng cô yếu ớt.
Nhưng vẫn bị hai cánh tay vững chắc của anh ôm đặt lên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh từ từ cúi xuống, nhìn thân thể cao lớn của anh dần dần
tiến tới.
“Anh chỉ ôm em một lúc thôi...” Giọng anh rất khàn, che môi cô lại.
Khi vùng đất chết và vùng đất Zombie đều yên tĩnh, thời gian trở nên dài
hơn. Diệp Diễm và Trình Thanh Lam cố thủ ở vùng đất chết bỗng có cảm
giác tương tư.
Chờ đợi họ có lẽ là sự hủy diệt, có lẽ là chiến tranh. Nhưng ngay cả Diệp
Diễm cũng không đề cập tới, hằng ngày chỉ phối hợp và huấn luyện quân
đội, tuần tra bảo đảm phòng tuyến bốn phía không có sơ hở.
Hôm đó Diệp Diễm trở lại doanh trại dùng bữa trưa, nhưng không thấy bóng
dáng Trình Thanh Lam. Hỏi cảnh vệ thì anh ta đáp: “Phu nhân và Hồng Huân đến mỏ quặng rồi.”
Diệp Diễm bỗng nghĩ tới tối hôm qua, cô đỏ mặt nhào vào lòng anh, ngẩng mặt
lên hỏi: “Haizz... Làm sao mà tất cả mọi người đều gọi gọi em là phu
nhân, không gọi em là sếp Trình nữa?”
Khi đó, anh vuốt tóc cô: “Mệnh lệnh của anh.” Thấy nét ngượng ngùng dịu dàng trong mắt cô.
Như vậy rất tốt. Trình Thanh Lam tràn đầy sức sống, không biết lùi bước
dường như đã trở lại từng chút một. Mặc dù vầng trán vẫn mang chút lo
lắng, mặc dù càng thêm lệ thuộc vào anh. Nhưng, anh chỉ muốn vậy mà
thôi.
Cho cảnh vệ lui xuống, một mình Diệp Diễm lái xe tới mỏ quặng. Được thủ vệ
chỉ dẫn, anh thấy trên đỉnh khoáng thạch cao chót vót, có bóng người một lớn một nhỏ
Bước lên khoáng thạch màu đen tiến tới, Trình Thanh Lam và Hồng Huân lập tức nhận ra, quay đầu lại nhìn. Hồng Huân lập tức nhảy dựng lên hành lễ
theo phản xạ, cô vẫn ngồi trên đống quặng bẩn thỉu đó, ngước mắt nhìn
anh.
Anh đi tới, ôm cô vào trong lòng, ra hiệu cho Hồng Huân cùng ngồi xuống.
“Đang làm gì thế?” Anh ngắm nhìn đôi mắt long lanh của cô, trong đó có ngọn lửa nho nhỏ.
Cô uể oải: “Em đang cố gắng tìm lại Hồng Huân trước kia.” Nhưng không có hiệu quả.
“A Đồng cũng nên hành động bước tiếp theo rồi chứ.” Diệp Diễm nói, “Không
biết cậu ấy có thừa nhận ông anh này không, hay cũng giống như cha.”
“Vậy thì đừng gặp!” Trình Thanh Lam nói luôn.
Diệp Diễm nhìn cô cười: “Nếu không gặp cậu ấy thì phải cởi nút thắt này thế
nào đây? Làm sao tìm được phương pháp để hội Hồng Huân trở lại như cũ?”
“Người Cố gia đúng là cố chấp!” Trình Thanh Lam nói, “Dù sao hôm hai người gặp nhau, em sẽ mai phục, nếu anh ta gây bất lợi cho anh, em sẽ giết chết
anh ta ngay lập tức.”
Ở đại lục mà họ sống, đối lập với Tây Đại Lục bị người máy chiếm cứ là nơi gọi là Đông Đại Lục.
Khác với sự chờ đợi thầm lặng và bình tĩnh giữa Nam Bắc Thành ở Đông Đại
Lục; ba ngày trước, mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn nô lệ, người dân Hackley ôn hòa rải rác khắp sáu đại lục không hẹn mà cùng bắt đầu điên cuồng chạy trốn với quy mô vĩ đại nhất trong lịch sử.
Ở các đại lục, những chiến hạm hành tinh mẹ ngủ say dưới lòng đất hoặc
dưới đáy biển như thể đã là đồ bỏ đi lại lặng yên nổi lên mặt biển. Mà
tất cả những người bỏ trốn mang trong mình dòng máu Hackley đều liều
mạng tập kích chiến hạm.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, vô số người Hackley bị kẻ thống trị các chủng tộc giết chết trên đường chạy trốn – Đó là những kẻ thống trị chưa từng được coi trọng. Nhưng có càng nhiều
người chạy trốn tới chiếm hạm ngủ say, vuốt ve chiến hạm khổng lồ đầy rỉ sắt nhưng vẫn sáng lóa mà khóc than.
Việc này đại biểu cho Tinh Nguyên hàng tỉ năm đang phát ra năng lượng không
thể tái sinh; đại biểu cho hoàng tộc vĩ đại may mắn còn sống sót đang
mạo hiểm tính mạng tiến vào trạng thái hôn mê, khởi động năng lượng
của Tinh Nguyên; để tất cả chiến hạm đồng thời khởi động bay lên bầu
trời, hoàng tộc sẽ thức tỉnh một lần nữa. Nhưng Tinh Nguyên sẽ không còn tồn tại!
Sự tồn tại của Tinh Nguyên là hy vọng cuối cùng của họ. Vì vậy, họ cảm
thấy sợ hãi, nhưng phần nhiều là dũng khí và ý chí sục sôi sau khi rơi
vào chỗ chết.
Mà tín hiệu hoàng tộc mượn vật chất Tinh Nguyên để phát ra vang dội trong đầu họ như thần chú:
“Dưới danh nghĩa hoàng tử thứ bảy trong hoàng tộc, ta, Gebhuza, tại Đông Đại
Lục của hành tinh xanh số 17593 hệ Ngân Hà, hiệu triệu những đồng bào
lưu vong khắp vũ trụ. Ta chính là Tinh Nguyên; ta chính là hi vọng của
dân tộc Hackley. Phục hưng, hoặc là diệt vong.”