CHƯƠNG 23
“Ta không đánh, ta không đánh.” Lão ngoan đồng dương dương tự đắc, chạy loanh quanh. Không đánh, đệ tử nhà người ta đều đã đến hết, hắn còn phần thắng sao? Hơn nữa……
Chu Bá Thông ngầm liếc nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ thấy người này khí độ bất phàm, mặt mày mỉm cười, làm người khác tâm sinh hảo cảm, hơn nữa, khi sư huynh còn sống cũng đã từng nói, lúc Hoa Sơn luận kiếm, nhận biết được một vị Hoa công tử, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng võ công cùng văn tài đều là nhất đẳng.
Lúc hắn cùng Hoàng Dược Sư giao đấu, người này đến quá nhanh, khinh công vô cùng tốt, hơn nữa, hắn cũng để ý, mắt người này không nhìn được. Chu Bá Thông ngay lập tức biết y là ai. Vừa thấy người này, trong lòng Lão ngoan đồng đã thấy thích, người này sạch sẽ như vậy, khó trách sư huynh thích y.
“Cái kia, nên xưng hô thế nào đây?” Lão ngoan đồng lập tức bỏ qua Hoàng Dược Sư, chạy đến trước mắt Hoa Mãn Lâu, miệng thì hỏi, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, trấn an mọi người bên cạnh một chút, nói: “Tại hạ Hoa Mãn Lâu, các hạ là Chu Bá Thông Chu tiền bối?” Trước kia đọc có biết Lão ngoan đồng lên đảo bị Hoàng Dược Sư nhốt suốt mười mấy năm, thời gian lên đảo cũng không cách bao lâu nữa.
“Là thật nha.” Lão ngoan đồng tò mò nhìn y, thấy động tác của Hoa Mãn Lâu thuần thục như nước chảy.
“Ta trước kia từng nghe Vương Trùng Dương tiền bối nói về các hạ.” Hoa Mãn Lâu nghiêng tai nghe một chút, nhăn mặt, trong lòng thầm quyết định.
“Sư huynh ta nói gì?” Lão ngoan đồng có chút ngượng ngùng gãi đầu.
“Ngài nói, sư đệ tính tình đạm bạc, có phần giống tiểu hài tử.” Hoa Mãn Lâu cười nói, đây là nói thật nha, lại tiếp: “Tiền bối ngày đêm tới đây, nhất định đói bụng rồi đi, chúng ta chuẩn bị cơm sớm một chút, tiền bối cùng ăn.”
“A Lâu!” Hoàng Dược Sư trừng to mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, nổi giận đùng đùng.
Mấy đứa nhỏ bên cạnh bị dọa sợ, có bao giờ Hoàng Dược Sư tức giận với Hoa Mãn Lâu? Ngay cả tiểu Hoàng Dung cũng sợ tới mức không phát ra tiếng.
Hoa Mãn Lâu coi như không nghe thấy, mời Lão ngoan đồng ngồi xuống, không quan tâm đến Hoàng Dược Sư, chuyên tâm pha trà.
“A Lâu, ngươi……” Hoàng Dược Sư nổi giận, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn không để ý tới hắn, vẫn như trước bất động như núi.
Lão ngoan đồng ngồi xuống, vừa lấy một tay túm món điểm tâm trên bàn, vừa nói: “Nghe sư huynh nói, ngươi tuy không nhìn thấy, nhưng hành động so với người bình thường lại rất giống nhau. Ngươi làm thế nào vậy? Ta còn nghe nói võ công của ngươi rất lợi hại, chúng ta đấu thử đi, đấu đi.”
“Mặc dù mắt mù, nhưng lòng không mù. Tai, mũi, tay chân ta vẫn còn. Nếu tiền bối là muốn chỉ điểm, thì xin tự nhiên, không bằng chờ làm xong mọi việc, đấu bao nhiêu cũng được.” Hoa Mãn Lâu cười nhạt. Lão ngoan đồng ngôn ngữ ngây thờ khờ dại, không có ý xấu gì, hắn cảm thấy ngươi lợi hại, không cần phải nghĩ nhiều làm gì, cứ vậy hỏi thẳng. Kiếp trước đọc Xạ điêu cùng Thần điêu, y vẫn thích nhân vật khờ dại này. Trong những người đó, chỉ có Lão ngoan đồng là thật sự vô cầu vô dục, tùy tâm mà sống, y, hâm mộ hắn.
“Được, ngươi muốn mời ta ăn cơm sao? Tiểu oa nhi, ngươi là người tốt.”
Hoa Mãn Lâu chỉ cười nhạt không nói.
Hai người một hỏi một đáp, không ai để ý đến phản ứng của Hoàng Dược Sư.
Mấy đứa nhỏ vẻ mặt kinh hoàng, bị sắc mặt đen như mực của hắn dọa sợ, một câu cũng không dám nói.
A a a, Hoa tiên sinh, người làm gì vậy? Mặt sư phụ đem ngòm rồi, người thì không sao, nhưng chúng con làm sao giờ…… Còn lão nhân này nữa, ngươi đồ đáng ghét, tất cả đều tại ngươi, chúng ta đáng thương a…… a a a a a…… Cứu mạng a…… Ai tới cứu chúng ta a……
Trong lòng mấy đứa nhỏ OS. [OS là gì nha?]
“Ô, Dược Sư, ngươi vẫn ở đây sao?” Hoàng Dược Sư cho dù lửa giận ngút trời nhưng với Hoa Mãn Lâu vân luôn là nhượng bộ. Không biết vì sao A Lâu hôm nay lại chọc tức hắn, làm hắn thực tức giận, muốn túm lấy y hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ đáp án sẽ nghe được.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng thở dài nói: “Chu tiền bối, tại hạ có việc cần nói với Dược Sư, để các đệ tử tiếp đãi ngươi đi.”
Chu Bá Thông cũng là loại người hiểu chuyện, tất nhiên là nhìn ra ý của Hoa Mãn Lâu cố tình làm Hoàng Dược Sư tức giận, hắn trong lòng vui vè, liền phối hợp với y, mấy đệ tử cũng ở cạnh, không sợ người ở lại, phất tay nói: “Đi thôi.” Cũng không quản chuyện Cửu Âm chân kinh.
Hoa Mãn Lâu xoay người đi về hướng Hoàng Dược Sư, nhưng Hoàng Dược Sư không đợi được lâu như vậy, trong lòng giận dữ, thi triển khinh công, ôm thắt lưng Hoa Mãn Lâu, mấy bước đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại mấy đứa nhỏ. Ai, hai vị kia, ai cũng không thể trêu vào……
Tiếng gió rít bên tai, Hoa Mãn Lâu lúc trước nội thương nặng, lúc A Hành mất lại miễn cưỡng động khí vì nàng chữa thương, lại đem thương thế của mình làm nặng thêm, còn lưu lại bệnh căn. Khi thời tiết thay đổi, lại làm y bị bệnh một hồi.
Hoa Mãn Lâu bệnh nặng mới khỏi, dược thang không ngừng uống, cũng không được tùy ý vận khí. Y lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải ôm cổ Hoàng Dược Sư, để hắn tùy ý mang mình đi.
Rốt cuộc đến bờ biển, Hoàng Dược Sư âm tình bất định nhìn người trong lòng, chỉ thấy thân thể người nọ ấm áp dính sát vào mình, lưng áo mảnh khảnh tựa hồ có thể chạm được cả vào xương cốt, trong lòng không khỏi đau xót.
“A Lâu, ngươi làm gì vậy?” Hoàng Dược Sư hận không thể đem người trong lòng mắng vài cái, nhưng mà luyến tiếc nha.
“Dược Sư, ngươi bây giờ thấy thế nào?” Hoa Mãn Lâu nghiêm mặt hỏi.
“A?” Như thế nào lại xoay chuyển đề tài nhanh vậy? Hoàng Dược Sư căn bản không phản ứng kịp.
“Dược Sư, ngươi nhất định là đã luyện Cửu Âm chân kinh.” Cửu Âm chân kinh, không phải bản đầy đủ……
“Đúng vậy. A Lâu, sao ngươi lại hỏi vậy?” Hoàng Dược Sư kỳ quái. Sao đề tài lại chuyển đến đây, không được, nhất định phải biết vì sao A Lâu lại khác thường như vậy. “A Lâu……”
“Dược Sư, ngươi biết Cửu Âm chân kinh này không phải bản đầy đủ phải không?” Hoa Mãn Lâu hỏi.
“Ta biết, nhưng……” Chỉ là nghiên cứu chút thôi.
“Ngươi biết rõ Cửu Âm chân kinh không hoàn chỉnh, thế sao lại đi luyện nó?” Hoa Mãn Lâu nổi giận. “Ta biết ngươi là muốn nghiên cứu, nhưng Cửu Âm chân kinh này là võ công đạo gia, kiêng kỵ nhất là tâm tình lo lắng. Tâm tình ngươi gần đây không ổn, phạm vào tâm ma, cứ như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Nếu không phải hôm nay hắn cùng Lão ngoan đầu giao đấu, hơi thở không ổn, làm y nghe ra manh mối. Lấy tu vi của Hoàng Dược Sư, y nhất định không phát hiện ra.
Nhận ra điều đó, trong lòng y tức giận nha!
“A Lâu, ta biết rồi.” Hoàng Dược Sư mặt mày hớn hở, A Lâu có tình cảm với hắn. Y không nhìn thấy bộ dạng mình hiện tại, mặt mày nén giận, hơi thở không ổn định, là mê người đến cỡ nào. A Lâu luôn lãnh tĩnh, hết lần này tới lần khác đều là thản nhiên, mặc dù sẽ vì người mà lo lắng, nhưng cũng chưa bao giờ kích động như vậy.
A Lâu, trong lòng ngươi ta có tồn tại.
Hoàng Dược Sư cười, A Lâu, lần này ta nhất định sẽ không buông tay.
Đệ nhị thập tam chương hoàn