[Anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 27

          Khúc Linh Phong rất buồn bực, Nguyệt Ảnh nhà hắn vì chuyện của sư phụ mà lo lắng không yên (nè nè, Nguyệt Ảnh lúc nào đã thành của nhà ngươi rồi? Khúc Linh Phong đá bay Nguyệt mỗ), nhiều lúc mới nhìn thấy Nguyệt Ảnh, còn chưa nói nổi hai câu, Nguyệt Ảnh đã xoay người bỏ chạy, cứ như vậy, đến bao giờ mới có thể ôm mỹ nhân về nha?

          Khúc Linh Phong ai oán nhìn Lý Nguyệt Ảnh đang vội vội vàng vàng trước mặt, thấy trên trán một tầng mồ hôi không khỏi đau lòng. Bộ dáng Nguyệt Ảnh cũng không phải là quá xinh đẹp, so với sư phụ Hoa Mãn Lâu còn kém xa.

          Nguyệt Ảnh chỉ là một thiếu niên trắng nõn bình thường, ngũ quan so với Hoa Mãn Lâu nhiều nhất chỉ là thanh tú. Nhớ năm đó, hắn vâng lệnh sư phụ đi chuộc thân cho y, rõ ràng là một thiếu niên mười hai tuổi, lại thấp bé giống đứa nhỏ tám tuổi, gầy trơ xương, nhìn mà đau lòng. Vài năm được Hoa tiên sinh chăm sóc, mặt mũi tay chân mới dần dần phát triển, hơn nữa được Hoa Mãn Lâu dốc lòng dạy bảo, tất nhiên khí chất cũng dần thay đổi, khiến hắn trầm mê.

          Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh, không biết từ khi nào, cái tên ấy đã khắc sâu trong lòng.

          Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn Khúc Linh Phong sau cửa, không khỏi lắc đầu cười nhẹ, tên ngốc này.

          Cử chỉ của Khúc Linh Phong rất rõ ràng làm y muốn giả bộ không biết cũng không được, vừa bực mình vừa buồn cười. Lâu như vậy, vẫn không thể quên được, là Linh Phong cùng Hoa Mãn Lâu đã đưa y ra khỏi địa ngục trần gian đó. Nếu không nhờ họ, sợ rằng mình đã bị bán vào xướng quan, lão bản của nơi đó luôn nhìn bằng ánh mắt khiến y phát lạnh, nếu rơi vào tay hắn……

          Hồi tưởng lại trước kia, trong lòng không khỏi chua xót, dù sao, kẻ muốn bán mình đi, vẫn là cha ruột của mình, sao lại có người nhẫn tâm đến vậy?

          Choang!

          Không cẩn thận đánh rơi cái bát, Nguyệt Ảnh muốn dọn dẹp, lại bị mảnh vỡ làm bị thương.

          “Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh, cẩn thận.” Khúc Linh Phong nghe thấy tiếng vang chạy vội vào, một bên cầm tay y, một bên khẩn trương nói: “Nguyệt Ảnh, đau không?”

          “Đồ ngốc.” Lý Nguyệt Ảnh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của hắn bỗng nhiên cười mắng.

          Khúc Linh Phong đáng thương hề hề nhìn về phía Lý Nguyệt Ảnh, hít hít cái mũi nói: “Nguyệt Ảnh, đệ sao lại mắng ta. Ta không phải đang quan tâm đệ sao?”

          Lý Nguyệt Ảnh cười không nói.

          Sao có thể nói vì có hắn ở bên cạnh quan tâm, vì hành động của hắn làm mình cảm thấy thật ấm áp? Nếu nói vậy, chính mình sẽ càng bị cuốn chặt vào hắn.

          Khúc Linh Phong thấy tay Nguyệt Ảnh cứ chảy máu mãi, trong lòng quýnh lên, không nghĩ nhiều, đem ngón tay Nguyệt Ảnh mút trong miệng.

          Cảm giác nhè nhẹ khác thường theo động tác của Khúc Linh Phong dần nảy lên trong lòng Lý Nguyệt Ảnh, y cả kinh, vội thu tay lại, không khí nhất thời khẩn trương.

          “Ta, ta không sao, ta, ta đi trước.” Lý Nguyệt Ảnh lắp bắp nói, cả đồ vật cũng không dọn vội vàng chạy đi.

          Khúc Linh Phong vẫn duy trì bộ dáng trước không thay đổi, nhìn theo bóng Nguyệt Ảnh mà thở dài.

          Rốt cuộc phải chờ đến khi nào mới có thể đem Nguyệt Ảnh ăn vào bụng đây?

          Này này, Linh Phong, ngươi nghĩ xa quá rồi đi, trước hết không phải nên nghĩ cách theo đuổi Nguyệt Ảnh sao.

          Nguyệt Ảnh cuống quít trở về phòng, tim nhảy thình thịch. Nhưng vừa vào phòng lại thấy một bóng người chạy vào, hoảng sợ. Nhìn kỹ lại, hô: “Sư phụ, người làm sao vậy?”

          Người kia đúng là Hoa Mãn Lâu.

          Hoa Mãn Lâu bị hành động của Hoàng Dược Sư dọa sợ, vội vàng trở về phòng, hoảng quá đi nhầm đường, chạy đến phòng của Nguyệt Ảnh, làm cả hai người cùng giật mình hoảng sợ.

          Hoa Mãn Lâu mặt đỏ bừng nghiêm túc nói: “Nguyệt Ảnh, thật xin lỗi, ta đi nhầm.”

          Dứt lời muốn rời đi, sau ngẫm lại lại quay lại nói: “Nguyệt Ảnh, thu dọn đi, chúng ta rời khỏi đây. Ách, đừng nói cho người khác biết.”

          Hiện tại Dung nhi đã hơn một tuổi, còn có Linh Phong cùng Thừa Phong có thể chăm sóc bé, y không cần ở lại đây nữa.

          Hơn nữa nếu không đi, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị người ăn kiền mạt tịnh. Cảm tình đối với Hoàng Dược Sư vẫn chưa rõ ràng, y không muốn làm tổn thương hắn, không muốn mình vì thương cảm nên mới ở lại. Bọn họ phải là cả đời bên nhau với tình cảm chân thật, cử án tề mi [vợ chồng tôn trọng nhau], bạch đầu giai lão, là tin tưởng của Hoàng Dược Sư, cũng chính là hy vọng của y.

          Cho nên phải rời khỏi đây, có lẽ thời gian sẽ lắng đọng lại, Hoàng Dược Sư sẽ phát hiện, cảm tình với y, chỉ là sai lầm. Nếu không, đợi đến lúc tình cảm mãnh liệt của hắn tàn lụi, khi đó, cả hai người sẽ phải chịu thương tổn.

          Y không muốn mất đi bằng hữu như vậy.

          Hoa Mãn Lâu cười khổ, nói đúng ra, y sợ.

          Lý Nguyệt Ảnh nghe xong sửng sốt. Phải rời đảo, rời nơi này?

          “Sư phụ, vì sao……” Nói được một nửa, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Hoa Mãn Lâu, cũng nhận ra rồi. Nguyệt Ảnh từ nhỏ đã ra ngoài kiếm ăn, cũng thiếu chút nữa bị bán làm tiểu quan, đối với chuyện nam nữ cũng không xa lạ. Lại thêm, tâm của Hoàng Dược Sư đối sư phụ nhà mình mọi người đều biết. Hiện giờ xem ra, sư phụ nhà mình muốn chạy trốn. Nhưng……

          “Sư phụ, chúng ta quay về Bách hoa lâu sao?”

          “Không, ta mang con đi du ngoạn giang hồ học hỏi một chút. Ừ, tín vật của cửa hàng cũng nên mang theo, còn có ngân phiếu, những thứ khác không cần mang cũng được.”

          Lý Nguyệt Ảnh 囧: Sư phụ, người chạy trốn cũng không cần phải làm như chạy nạn như vậy, người có thể trốn Hoàng đảo chủ đầy mánh khóe này sao? Hai đồ đệ nhà ngài ấy không phải cũng đã bị truy ra rồi sao?

          Nhìn dáng vội vàng của sư phụ nhà mình, Lý Nguyệt Ảnh thở dài, bắt tay vào thu dọn.

          Nhưng, Nguyệt Ảnh cũng giật mình, rời đảo, rời nơi này, trốn tránh người của Đào Hoa đảo, cũng là rời khỏi Khúc Linh Phong……

          Rời hắn, trong lòng, có chút đau……

          Không biết hắn khi biết mình đã đi, sẽ như thế nào?

          Ban đêm, hai thầy trò Hoa Mãn Lâu đã thu dọn xong, suốt đêm rời đi, chỉ để lại một phong thư ngắn nói muốn đưa Nguyệt Ảnh vào giang hồ chơi, cũng không nói không cần đi tìm, bảo Hoàng Dược Sư tìm một nữ nhân tốt mà tái giá.

          Khi Hoàng Dược Sư xem xong thư sắc mặt âm trầm, chén cầm trong tay bị bóp nát thành tro, giận tới mức mỉm cười, thấp giọng nói: “Được, được, được, A Lâu, chúng ta xem xem, ngươi có thể chạy bao xa, chạy bao lâu.” Mọi người sắc mặt trắng bệch, ngay cả Lão ngoan đồng nghĩ muốn nháo một chút cũng không dám lên tiếng, chỉ nhìn sắc mặt nổi giận đùng đùng của Hoàng Dược Sư mà thầm cầu nguyện cho Hoa Mãn Lâu: Hoa công tử, tới khi sư phụ tìm thấy, ngài hẳn phải hy sinh rồi……

          Khúc Linh Phong sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại thực đau khổ.

          Nguyệt Ảnh, đến lúc đó nếu gặp lại, bên cạnh ngươi có thêm những người khác, ta phải đứng ở đâu đây?

          Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh, vô luận thế nào, ta kiếp này nhất định sẽ không buông tay.

          Nhưng họ không biết, lần này xa cách, khi gặp lại, đã là ba năm sau.

          Suy nghĩ tác giả: Vì thế, tiếp theo sẽ thay đổi một chút….

          Chắc thế……

          Nguyệt mỗ lại chạy trốn.

          Phiên ngoại có thể sẽ có H……

          Nhưng không nhanh như vậy đâu.

Đệ nhị thập thất chương hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.