[Anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

          Sau khi Hoa Sơn luận kiếm kết thúc, Hoa Mãn Lâu cùng Hoàng Dược Sư song song xuống núi, vì Hoa Sơn luận kiếm, trong chốn võ lâm sau đó liền truyền ra ngoại hiệu Đông tà Tây độc Nam đế Bắc cái Trung thần thông.

          Hoa Mãn Lâu trong lòng cảm khải, mình xem như được chứng kiến Hoa Sơn luận kiếm từ đầu đến cuối, cũng chứng kiến nam nhân này dần trưởng thành, trải qua lần luận võ này, y cũng được lợi nhiều.

          “A Lâu, ngươi kế tiếp định làm gì?” Hoàng Dược Sư lẳng lặng cưỡi ngựa, thấp giọng hỏi.

          “Hoa Mãn Lâu bây giờ lẻ loi một mình, thiên hạ to lớn, chẳng nơi nào có nhà.” Hoa Mãn Lâu thoải mái, cười cười hỏi ngược lại: “Dược Sư huynh, việc vui của ngươi cùng A Hành cô nương định khi nào tổ chức?”

          Hoàng Dược Sư trong lòng đột nhiên có loại chua xót không nên lời, vốn Hoa Mãn Lâu là tri kỷ của hắn, chính mình cũng thừa nhận là bạn tốt, hiện giờ hắn thành thân đại sự hẳn phải rất vui, nhưng là nhìn Hoa Mãn Lâu như vậy, ánh mắt hắn trầm xuống, rầu rĩ hỏi: “Này về sau nói, nhà ngươi ở đâu? Ta trước mang ngươi về, đỡ bản thân lo lắng.”

          “Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu trong lòng cảm động, y vốn người lai lịch không rõ ràng, bản thân còn bị trọng thương. Được hắn tương trợ, kết làm tri kỷ đã là vô cùng may mắn. Hiện giờ còn……

          Nội tâm kích động làm cho y không thể nói gì, y cũng không có gì để nói. Hoàng Dược Sư nội tâm vô cùng cao ngạo, hết thảy sự tình đều là tùy tâm mà làm, nếu y còn chú ý chút lễ nghĩa kia, tuyệt đối sẽ làm tổn thương Hoàng Dược Sư. Vì thế, qua nửa ngày, Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nói: “Dược Sư. Hết thảy phiền toái ngươi.”

          Hoàng Dược Sư trong lòng nhất thời sáng sủa, cuối cùng cũng không còn khách sáo đối hắn. Sau đó, lại nghe Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nói: “Hiện giờ trên đời này, Hoa Mãn Lâu đã không còn nhà, không, phải nói, Hoa Mãn Lâu chỉ có bốn biển là nhà. Dược Sư, ơn cứu mạng vô phương đền báo. Hôm nay từ biệt, về sau có cơ hội sẽ gặp lại.”

          “Ngươi muốn cứ như vậy rời đi.” Hoàng Dược Sư sắc mặt trầm xuống, mang theo nồng đậm tức giận: “Không nói đến ngươi nội thương chưa lành, tĩnh dưỡng không tốt sẽ để lại bệnh. Hơn nữa ngươi thân không một xu, ta cứu ngươi chẳng lẽ lại không biết?” Hoàng Dược Sư quả thật tức giận, suy nghĩ hỗn loạn khi nghe y muốn rời đi, lập tức không thể khống chế.

          Lo lắng, mất mác, nghĩ mà sợ, giống như nếu y rời đi, sẽ mang theo một bộ phận nào đó, rõ ràng là bằng hữu mới kết giao, vì sao lại khiến hắn có biết bao xúc cảm? Hoàng Dược Sư cúi đầu, đem loại cảm tình này thành tình cảm tri kỷ chỉ duy nhất có trong kiếp này.

          Hoa Mãn Lâu cong khóe miệng, ngạo nghễ cười nói: “Dược Sư, ngươi lo cho ta, ta rất vui, tuy nói ta mù, không nhìn được, nhưng ta Hoa Mãn Lâu phải đứng trên giang hồ vẫn là có thể. Cho nên Dược Sư,” Hoa Mãn Lâu ngữ khí chậm lại, mang theo tia khẩn cầu: “Tin tưởng ta.”

          Người thanh niên mặt mỉm cười, tư thế oai hùng trên lưng ngựa, dương quang sáng lạn tỏa ra trên khuôn mặt bạch ngọc, tỏa một tầng sáng mỏng vàng óng ánh. Hoàng Dược Sư bỗng cảm thấy ánh mặt trời thực chói mắt, hắn quay đầu, cúi đầu thích ứng: “Được, bất quá ngươi tìm một nơi ổn định đã, ta sẽ đi theo ngươi.”

          “Dược Sư, vật ngoài thân, ta đều có biện pháp giải quyết, cho nên ngươi……” Không cần lo lắng.

          “Ta mặc kệ, cho tới khi ngươi yên ổn, ta vẫn sẽ đi theo.” Như trẻ con tranh luận không được tự nhiên.

          Hoa Mãn Lâu sửng sốt, muôn vàn cảm giác lướt qua trong lòng, đến cuối cùng hội tụ thành một câu: “Dược Sư, cám ơn ngươi.”

          Lúc này Hoàng Dược Sư hận không thể cắn lưỡi mình, câu nói kia nghe thế nào cũng có chút không ổn. Hắn thấy may mắn là Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, không thấy mặt mình đỏ như lửa đốt. Cháy sạch ngay cả lỗ tai cũng đỏ. Hắn ho khan một tiếng, nói: “Đi thôi, ngươi định đi đâu?”

          “Đi Tô Châu.” Hoa Mãn Lâu mỉm cười. Tô Châu, là nhà kiếp trước kiếp này của y, lá rụng về cội, tuy rằng về tuổi không thể nói rõ, hoàn toàn không thể nói rõ, nhưng trải qua hai kiếp người, rời xa quê hương, y đã rất mệt mỏi, rất muốn sống một cuộc sống yên ổn.

          Thành Tô Châu.

          Bên trong thành là một mảng nhốn nháo, tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện, nơi nơi đều vậy. Hai thanh niên đi vào một khách ***, toát ra dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Người áo xanh anh tuấn chứa vài phần tà khí, cử chỉ lời nói không câu nệ tiểu tiết, người áo trắng ôn nhuận như ngọc, khóe miệng mang theo tia mỉm cười, cả người khiêm tốn,cử chỉ cao quý không giả dối, hơn nữa khí chất xuất trần như tiên nhân, chỉ cần đứng cạnh y sẽ có loại cảm giác bình thản yên ổn. Làm cho đám tiểu nhị đều sửng sốt. Thanh niên áo trắng mỉm cười không ngừng gọi tiểu nhị, ngay cả mấy khách nhân trong *** cũng nhìn đến ngây người, trong *** một mảnh im lặng, chỉ có thanh âm bình thản nhẹ nhàng của người thanh niên kia vang lên: “Tiểu nhị ca, cho ngựa ăn tốt giúp ta, hai người chúng ta dùng cơm, dọn cho hai gian phòng hảo hạng.”

          Lúc này mọi người như vừa chợt tỉnh mộng, tiểu nhị vội dẫn bọn họ lên lầu hai tới một phòng trang nhã, mời Hoa Mãn Lâu thức ăn mới quay đi mà ngã xuống cầu thang.

          Người áo xanh nở nụ cười đầy tà khí, dùng tiêu ngọc nâng cằm Hoa Mãn Lâu, trêu: “Tiểu mỹ nhân, quả nhiên đến đâu cũng trở nên nổi tiếng.”

          Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ dùng quạt gạt xuống, y chỉ biết, trước kia ở nhà, ra ngoài tửu lâu để tuần tra cũng thường xuyên xảy ra loại tình huống này, thường làm Lục Tiểu Phụng trêu chọc y.

          Hoàng Dược Sư thấy đám đông cũng không vui lắm, lại thêm đi đường xóc nảy, dù hắn võ công cao cường, không không chịu được mệt nhọc.

          Đột nhiên, Hoa Mãn Lâu nhìn về một hướng, nghiêng tai lắng nghe một chút, hỏi: “Dược Sư, phía dưới có chuyện gì vậy?”

          Hoàng Dược Sư quay ra nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mười một, mười hai tuổi quần áo rách rưới, thân hình gầy yếu, quỳ gối trên đường cái, người qua lại ngẫu nhiên cũng có ánh nhìn đồng tình, chỉ là không một ai dừng lại.

          Hoàng Dược Sư đem tình huống kể lại, thú vị hỏi lại y: “A Lâu, ngươi muốn xen vào mấy chuyện vớ vẩn sao?”

          Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Thiên hạ rộn ràng, vì lợi mà đến Thiên hạ nhốn nháo, vì lợi mà hướng. Đây là đứa nhỏ kia vừa nói, nó không phải vật trong ao. Dược Sư, ngươi cảm thấy đứa nhỏ kia thế nào?”

          “Gân cốt không tồi, có thể thành tài.” Hoàng Dược Sư hứng thú nhìn y: “A Lâu, ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì?”

          “Dược Sư, ta muốn ở lại Tô Châu.” Hoa Mãn Lâu ba một tiếng thu hồi quạt, nghiêm mặt nói: “Giúp ta gọi tiểu nhị.”

Đệ lục chương hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.