Bên trong Hồ Gươm có một dòng khí lưu nóng và một dòng khí lưu lạnh. Hai dòng khí nóng và lạnh giao nhau tận sâu đáy hồ, tạo nên nước xoáy đẩy tất cả mọi vật lên bên trên.
Sau khi rời khỏi long mạch, Hùng tiếp tục bơi đi hướng dòng nước xoáy kia.
Hai ngày sau, trước mặt hắn là màu lam và màu đỏ, quấn lấy nhau tạo thành nước xoáy. Hùng liền bơi vào đó.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, Hùng như là đại pháo bắn vọt lên trên.
....
Sau khi Hùng nhảy xuống hồ, vô số cường giả tưởng có bảo vật liền tập trung lặn xuống xem, ai ngờ chạm phải dòng khí lạnh khủng bố, đa phần bị đóng băng hết. Một số người ở xa may mắn chạy thoát, sợ hãi không dám tới đó nữa.
Từng có Bán Thần hệ hoả lặn xuống thăm dò, nhưng một đi không trở lại..
Đây là Bán Thần a, tồn tại ở đỉnh kim tự tháp, gần như vô địch, vậy mà ngỏm dưới đó. Tin tức truyền ra, thiên hạ đều khiếp sợ.
Lúc này, Diều giấy đang đậu ở khu rừng cách đó không xa.
Cách thời điểm Hùng nhảy xuống hơn một tháng, không có tin tức gì của hắn. Thu Hằng cùng Tiểu Vi rất lo lắng, các nàng lo lắng cầu nguyện, cầu mong hắn bình an trở về, dù các nàng đối với Hùng có lòng tin, nhưng mà, trong nội tâm vẫn chột dạ, thấp thỏm bất an.
Một tháng tiếp theo trôi qua, ngồi trên diều giấy, Thu Hằng rất nhớ Hùng, nàng nhìn về phía mặt hồ kia. Hơn hai tháng không thấy Hùng đâu. Nàng thèm cảm giác được hắn ôm vào lòng vuốt ve, cảm giác đó thật hạnh phúc.
Ngày qua ngày....
Thu Hằng đứng ngồi không yên, nàng vừa chạm tới cánh cửa của đạo nhưng hiện tại một chút tâm tư tu luyện cũng không có, một ngày một ngày mong ngóng, ngóng trông hắn trở về, nhưng mà, một ngày lại một ngày trôi qua, vẫn không có nhìn thấy hắn.
Tiểu Vi ngồi bên, thân thể nhỏ nhắn run run, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Nhóm người tìm kiếm bảo vật lâu ngày không tìm được gì liền bỏ cuộc, đi qua nơi khác tìm kiếm cơ duyên.
Hôm nay, mặt hồ phẳng lặng, nước hồ xanh biếc, sóng hơi lăn tăn.
“Sưu”
Một vật thể bay khỏi mặt nước cách đó khá xa. Diều giấy cảm nhận khí tức của Hùng lao nhanh tới bên này.
Hùng nhảy lên diều giấy, nói to:
-Lão bà, ta đã về rồi đây!
Hai nàng bị thanh âm đột ngột của hắn làm cho giật mình.
Thu Hằng cực kỳ vui, nhẹ nhàng hô lên:
-Tướng công.
Tiểu Vi khóc to, nói:
-Đại hỗn đản, ô ô, huynh bây giờ mới chịu về, muội đã nghĩ là không gặp được huynh nữa.
Hùng ôm chặt Tiểu Vi vào lòng, cảm thấy thân thể nàng rất lạnh và không ngừng run rẩy. Tiểu Vi khóc huhu, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống như những quả cầu thủy tinh long lanh.
Hùng cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trong suốt kia, cảm giác có vị ngọt ngọt chát chát, hắn ôn nhu vuốt tóc Tiểu Vi.
Khóc to một hồi, Tiểu Vi liền ngủ trong lòng hắn. Hùng lấy chăn đệm ra rồi đặt Tiểu Vi nằm xuống.
Lúc này, Thu Hằng tự động lao tới, ôm lấy thân thể cường tráng của Hùng, áp mặt vào ngực hắn, cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng nhẹ giọng nói:
- Thật thoải mái.
Thu Hằng đưa một tay sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ của Hùng, nói:
-Thiếp nhận ra, được chàng ôm là điều hạnh phúc nhất trên đời này.
Ban đầu nàng không hề thích hắn, tới khi bị hắn hủy đi trinh tiết, nàng đành chấp nhận số phận. Sau này, suốt ngày bị Hùng ôm ấp vuốt ve, nàng dần nghiện cảm giác đó. Có lẽ nàng thực sự yêu Hùng sâu đậm rồi.
Hùng vô sỉ nói:
-Lúc ta ăn nàng còn thoải mái hơn cơ!
Mặt Thu Hằng đỏ bừng, chôn sâu trong lòng Hùng, không dám ngẩng đầu lên.
Lâu không gần gũi nữ nhân, Hùng có chút nhịn không được, hắn luồn tay vào bên trong áo vuốt ve ngọc thố của Thu Hằng, cánh tay còn lại cũng không chịu để không, lặng lẽ luồn vào dưới váy nàng, xoa xoa mép thịt hồng mịn kia.
Thu Hằng không thể chịu nổi sự kích thích ấy, phát ra tiếng rên rỉ mê người:
-Ư..ư … nhột quá.
Thu Hằng mê man, toàn thân phát ra nhiệt khí, nàng thở hổn hển, cơ thể run lên từng hồi. Nàng làm thế nào có thể chống lại ái tình của người nàng yêu? Thân thể nàng nhanh chóng bị hỏa dục thiêu đốt, toàn thân đỏ rực lên, bắt đầu chuyển qua nóng dần, ngọc nhũ cũng trở nên căng cứng.
Tay Hùng nhẹ nhàng xoa vùng cấm của nàng cho tới khi ướt đẫm, hắn liền đưa ngón trỏ tiến vào, xuyên qua hai mép hoa mềm mại, hoạt động liên tục.
Cái nơi mẫn cảm nhất của Thu Hằng bị tấn công, thân thể nàng vặn vẹo cọ sát bên người hắn. Rất nhanh nàng đạt tới cao trào, hạ thể nàng co rút bóp chặt ngón tay Hùng, sau đó phun ra một dòng nước ấm làm ướt tay hắn.
Hùng thu tay rồi đưa lên miệng mút mút, hắn cười hắc hắc:
-Thật ngọt a!
Thu Hằng vô lực nằm tựa vào người Hùng, nàng trắng mắt nói:
-Bại hoại! Chỉ biết khi dễ người ta thôi.
Hùng cười cười đặt nàng nằm xuống diều giấy:
-Nàng nằm nghỉ một chút đi.
Bị hắn trêu chọc dục hoả bốc cao, Thu Hằng vội ôm chặt Hùng:
-Chàng có thể thân mật với thiếp không?
Mặc dù Hùng muốn ăn nàng luôn nhưng cố nhịn, hắn nói:
-Ta cứu Dương đệ với cô gái kia trước đã.
Thu Hằng ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm ngủ, gần hai tháng lo lắng, không nghỉ ngơi, nàng hơi mệt.
Tâm niệm vừa động, Diều giấy liền bay sâu vào trong rừng.
Hùng đi tới bên Dương với Thúy. Hai người họ đang được diều giấy bảo hộ. Nhìn Dương mê man suy yếu, sinh cơ chỉ còn một tia. Hùng lạnh lùng, nói:
-Dám động tới huynh đệ ta, không biết sống chết.
Mặc dù cơ thể Dương nứt vỡ, xương cốt gãy nát nhưng dễ cứu hơn nhiều.
Hùng lấy ra bột Linh Thạch bỏ vào trong miệng Dương. Linh Thạch phát huy tác dụng, cơ thể Dương phát ra ánh sáng nhấp nháy, vài phút sau ánh sáng trên người hắn càng lúc càng rực rỡ chói mắt. Linh Thạch là thần vật chữa thương tốt nhất trên đời, cho dù Võ Thần cũng thòm thèm.
Vì huynh đệ Hùng không tiếc, hắn lấy thật nhiều bỏ vào miệng Dương.
Một lúc lâu sau, các tế bào trên người Dương sinh sôi rồi kéo sát vào nhau, da thịt hắn lúc nhúc chuyển động, vết thương cũng kết vảy rơi xuống, trông như con rắn lột da tái sinh. Thật lâu sau ngàn vạn vết nứt trên người Dương khép lại, dần dần không có miệng vết thương.
Hai mắt Dương từ từ mở ra, trong đôi mắt đó ẩn chứa bi thương thống khổ vô tận.
Hùng nhẹ giọng nói:
-Đệ còn đau không?
Dương cố gắng hít vào vài ngụm không khí, khuôn mặt lạnh băng chảy ra hai hàng nước mắt. Hắn suy yếu bật dậy rồi ôm lấy Thúy đang nằm ở bên.
Dương quay sang nhìn Hùng, chứng kiến Hùng tạo vô số kì tích, trong lòng hắn loé lên hy vọng, đôi môi khô nứt kia mấp máy:
-Đại ca, đệ xin huynh, nhanh cứu nàng, đệ.....
Hùng vỗ vỗ vai Dương:
-Đệ yên tâm.
Nghe Hùng nói vậy, Dương vui mừng, nói lắp:
-Cảm ơn... đại ca.
Hùng cười nói:
-Đệ chữa thương đi, ta cứu người.
Nói xong, Hùng lại gần Thúy, rồi bỏ Tinh Thạch vào trong miệng nàng. Mười phút sau, thân thể Thúy phát sáng, da thịt dần hồng hào trở lại. Thân thể cũng mềm ra, sinh cơ dần khôi phục.
Có Linh Thạch tái tạo, thân thể Thúy dễ dàng khôi phục, bước tiếp theo phải tìm linh hồn nàng trong dòng chảy luân hồi. Hùng hít sâu một hơi, rồi nhắm mắt lại.
Một lát sau, thân thể Hùng run rẩy thống khổ, mồ hôi tuôn ra như tắm. Chỉ thấy, mi tâm của Hùng lóe ra một đoàn khí trắng đục phát ra hơi thở thần bí. Thức hải Hùng mở ra, thần niệm khủng bố kia xuất hiện rồi nó dùng tay chụp vào không gian phía trước. Thiên Thư bay lên toả ra vô số pháp tắc diễn sinh, diễn sinh quá khứ, diễn sinh hiện tại, diễn hoá tương lai. Cùng lúc đó, Tháp Bút vẽ loạn vô số hư ảnh thời gian, không gian.
Hùng run rẩy lấy ít Linh Thạch ngậm trong miệng, cảm giác mát lạnh dễ chịu lan toả khắp toàn thân hắn.
Một phút sau, thần niệm chụp vỡ không gian phía trước, hình thành lỗ đen 30 cm vuông. Bên trong lỗ đen, luân hồi bị bóp méo, thời không xoay chuyển vặn vẹo quỷ dị. Nhưng bên ngoài diều giấy hoàn toàn yên ắng, không có động tĩnh gì. Toàn bộ uy áp kia dồn hết vào vết nứt không gian, dòng chảy luân hồi kia.
Dương lo lắng nắm chặt tay. Dương thề cho dù sau này đại ca muốn hắn đi chết, hắn cũng không nhíu mày.
Hai tiếng sau, Tiểu Vi và Thu Hằng thức dậy, hai nàng mở to mắt nhìn uy thế khủng bố kia.
Ba ngày trôi qua, thần niệm kéo ra từ lỗ đen một đám linh hồn rồi đánh vào người Thúy.
Phụt!
Hùng phun ra ngụm máu tươi rồi ngã ngửa ra phía sau, hôn mê bất tỉnh, mi tâm khép lại, thần niệm tan biến, Thiên Thư, Tháp Bút bay nhập vào người hắn, lỗ đen vỡ vụn. Sắc mặt Hùng trắng bệch doạ người.
-Đại ca.
-Tướng công.
Thu Hằng, Tiểu Vi lo lắng ôm lấy Hùng, lau mô hôi, với máu cho hắn.
Mà lúc này, cả người Thúy đều bị một đoàn khí trắng bao phủ bên trong, vô số hồn lực bay nhanh hướng Thúy hội tụ. Dần dần, mắt Thúy khẽ nhúc nhích một chút, chậm rãi mở ra.