Anh Hùng

Chương 37: Chương 37: Thôn chài nhỏ




Đầu mùa thu, buổi sáng tinh mơ, gió Tây Bắc man mác thổi nhẹ, trong gió mát ẩn hiện chút hơi lạnh. Có một thanh niên mặc vải bố đang ngồi thẫn thờ trên một mỏm đá nhìn về phía sông Hồng. Hùng tỉnh lại 5 ngày rồi.

Sông Hồng rất rộng khoảng vài ngàn km, xung quanh toàn núi cây cỏ mọc um tùm, bên phải có một vách đá dựng đứng cao vạn trượng chính là chỗ Hùng nhảy xuống nghe nói vách đá được gọi là Hồn uyên, nước sóng cuộn ngập trời đập bốc lên những màn bọt nước đập thẳng vào vách đá, phải cao đến giữa sườn núi.

Bên sông 1km có hơn trăm nhà gỗ nhỏ, trước nhà treo đầy tấm lưới, cá phơi khô. Nơi này có ánh sáng, có nước, có gió, có thực vật có gia súc nhỏ như chuồn chuồn, bọ gậy, ốc sên,.... nơi đây chẳng khác thiên nhiên nguyên thủy nhất tại cái đại lục này. Lúc này tay áo Tiểu Huyên được xắn cao lên, đang ngồi giặt quần áo áo tại bờ sông, nàng lâu lâu nhìn qua Hùng mỉm cười ngọt ngào.

Hùng ngồi suy nghĩ miên man:

- Có lẽ, ở lại đây vĩnh viễn cũng tốt.

Nhưng có được không rất nhiều việc đang đợi mình làm.

- Tiểu Hùng, cháu khoẻ hơn chưa?

Một phụ nữ trung niên bước tới, quan tâm hỏi Hùng.

Phụ nữ trung niên này vác tấm lưới, tay xách một cái giỏ tre, chân trần, mặc y phục vải thô, khung xương rộng, đầu tóc rối bù, trên người còn khắp nơi dính bùn đất, mặt đen xạm, mang dáng vẻ mệt mỏi vừa đánh cá về trở về, bề ngoài không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.

- Cháu khoẻ rồi ạ, hôm nay được nhiều cá không bác?

- Nay được nhiều? Xíu qua bác ăn cá nhe con!

Bác gái nâng cái giỏ tre lên ra vẻ nặng nặng.

Tại đây Hùng có một cảm giác rất thoải mái, từ trên người nơi đây, hắn không cảm thấy bất kỳ mặt trái cảm xúc nào.

-Vâng.

- Bác về đây, trưa nhớ sang nhé.

Dần đi xa bác gái thầm than:

- Thằng bé này, xem ra ngươi nhất định đã chịu ủy khuất rất lớn, bị thương nặng như vậy. Cậu bé đáng thương, yên tâm đi, đến đây rồi, ai cũng sẽ không ức hiếp ngươi.

Nhìn đám nhóc phía xa đang chơi nhảy dây, pháo đất, nói cười líu ríu. Hùng bỗng cảm thấy yêu trẻ con. Hùng quyết đinh sinh 180-1800 đứa.

Hùng tính sơ qua, tổng cộng ở đây cũng có chừng hơn ba trăm người, cả trẻ nhỏ.

Từ lúc có ý thức tới nay hắn đều không hay biết, trên đời, thật sự có thể tồn tại một nơi như vậy.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, mọi người ở đây không có địch ý, không bài xích, càng không có bất kỳ sự ác ý nào, ngược lại sau khi thấy thảm trạng thân thể như quỷ của hắn liền lo lắng an ủi hắn. Lòng quan tâm của họ xuất phát từ nội tâm, không có bất kỳ sự giả dối nào. Nếu dùng ánh mắt của hắn ở Việt Nam đại lục để xét, thì họ rất ngốc, thực sự rất ngốc. Nhưng nếu tất cả mọi người trên đời này đều ngốc như vậy, thì thế giới sẽ hoàn mỹ biết bao. Có sức mạnh, tiền tài làm gì để con người dần mất đi bản tâm chính mình.

Nơi đây là một thế giới nguyên thủy, không có tội ác, ích kỷ, ghen tỵ, trào phúng, không có đói khát, chém giết đấm đá lẫn nhau.

-Ca huynh đang nghĩ gì vậy?

Thấy Hùng ngẩn ngưới Huyên té nước về phía hắn.

-Không ca đang nghĩ về cuộc sống trước kia thôi.

-Tiểu Huyên vì sao muội đối tốt với huynh như vậy?

Hùng tò mò hỏi.

-Muội không biết, từ lần đầu gặp ca muội cảm thấy ca rất tốt bụng, rất thân thiết, muội chỉ muốn bên cạnh ca.

-“Ca cũng rất thích muội.” Hùng cảm giác được ở gần nàng tâm tình hắn rất thoải mái, rất bình yên, linh khí trong cơ thể càng trở lên lắng đọng tinh khiết. Hắn bước tới yêu thương vuốt tóc nàng.

-Chúng ta về thôi.

.......

Gần nửa năm sau đó ban ngày Hùng đi bắt cá, vui đùa với lũ trẻ, ôm ấp cười đùa với Tiểu Huyên, mặc dù mới đầu nàng ngại ngùng nhưng dần rồi lúc nào cũng muốn Hùng xoa đầu, ôm nàng.

Khi mọi người đi ngủ Hùng lại luyện công.

Buổi tối hôm nay, trong căn phòng nhỏ, Hùng vận chuyển Chân linh công hấp thu linh khí cảm thấy bình cảnh võ vương hiện ra, Hùng lao ra bên ngoài khu rừng phía xa tấn cấp.

Sau một lúc, Hùng dẽ dàng tấn cấp võ vương thiên địa lịnh khí tràn vào khắp kinh mạch cơ thể. Cảm nhận được linh khí trong cơ thể Hùng mỉm cười.

Nguyên khí tốt, nhưng Hùng chỉ cần một ý niệm làm được hết mọi thứ.

Còn linh khí tuy yếu nhưng Hùng cảm nhận được nó rõ dàng trong cơ thể mình đang cung cấp cho mình sức mạnh.

Trước kia khi bay Hùng chỉ dùng ý niệm là bay lên được. Bây giờ tới võ vương hắn học tụ khí vào kinh mạch dưới chân để nâng người lên.

Cả buối tối hắn nâng được người lên cách mặt đất 2m, linh khí tiêu hao rất nhanh. Ngẫm nghĩ lại tên Minh đẹp trai, thiên tài ở Bách Khoa viện chỉ nâng được nửa mét thôi. Ở bên Huyên hắn cảm thấy mình tu luyện khá nhanh Trấn Thiên Thể Thuật cũng lĩnh ngộ hoàn toàn.

Hôm sau một nhóm người cầm kiếm xuất hiện tại đây, nhóm người này chính là đệ tử Ngọc Kiếm môn.

Tên Mạc sư huynh kia chinh là thiếu môn chủ, sau khi hắn trở về vận dụng nhân lực xuống bờ xông tìm kiếm Hùng. Do thôn khá khuất nên gần năm bọn họ mới phát hiện nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.