Một tuần sau, Lâm Vũ Dương trở về sau kỳ thi đại học, đến văn phòng của tôi - Văn phòng bác sĩ thuộc khoa Ung bướu.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta. “Sao em lại biết văn phòng của tôi?”
Cậu ta nói: “Lần đầu tiên bác sĩ đến phòng bệnh của em, em đã bảo bạn em hỏi thăm về bác sĩ.”
“...”
Cậu ta cười, nói: “Em nghe nói bác sĩ là người tốt tính nhất khoa Ung bướu, Chủ nhiệm khoa lúc nào cũng giao bệnh nhân vô phương cứu chữa cho bác sĩ, vì bác sĩ rất biết chăm sóc người khác.”
Câu nói này là của người khác, nhưng từ miệng cậu ta nói ra lại giống như mũi kiếm sắc nhọn đâm vào tim tôi.
Tôi không thể thốt nên lời.
Cậu ta lại hỏi tôi: “Bác sĩ Bạc, bác sĩ có thể nói cho em biết sự thật là em mắc bệnh gì không?”
“Ung thư xương. Vì phát hiện quá muộn, tế bào ung thư đã lan đến phổi và bạch huyết.”
Cậu ta trầm mặc hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên, hỏi tôi: “Em còn sống được bao lâu nữa?”
“Tôi cũng không biết.” Lần này thì tôi nói thật. “Ngoài bản thân cậu ra, không ai biết cậu có thể sống được bao lâu.”
Có thể là một tuần, có thể là một tháng, nhưng không thể sống được đến một năm.
Cậu ta gật đầu, nói: “Em có thể xin phép bác sĩ nghỉ phép một tuần không? Em dẫn bạn gái em đi Bắc Kinh, sau đó đi thánh hồ Lhamo Latso[1], nhiều nhất chỉ một tuần thôi, rồi emnhất định sẽ về.”
[1] Hồ nước được tôn kính là thiêng liêng nhất với người Tây Tạng. Thánh hồ Lhamo Latso có diện tích khoảng 2km², hình bầu dục, nằm ở độ cao hơn 5.000m trên mực nước biển và được bao quanh bởi các dãy núi cao.
Nhắc đến Lhamo Latso, tôi lại nhớ đến một truyền thuyết, nghe nói những người yêu nhau có thể nhìn thấy kiếp này và kiếp sau của họ ở trong hồ nước ấy.
Kiếp này chưa có tình duyên thì có thể tiếp tục ở kiếp sau.
Tôi gật đầu nói: “Được, đi đi!”
“Cảm ơn bác sĩ! Chị là một bác sĩ tốt!”
Tôi không phải là bác sĩ tốt, tôi chỉ có thể tiễn cậu ta lên chuyến tàu cuối mà thôi...