Tự hỏi hồi lâu, Từ Bồi Nghị quyết định hắn phải thay đổi, tuy rằng không xác định có thể thay đổi được bao nhiêu, ít nhất hắn biết, hắn muốn đi gặp Hà Tĩnh Đình, đối mặt giải thích với nàng, cho dù nàng không tiếp nhận hắn vẫn sẽ làm như vậy, đây là hắn nợ nàng.
“Tôi muốn nghỉ một tuần, giúp tôi thông báo với các phòng ban, phó tổng giám đốc Từ sẽ thay tôi quản lý công ty.”
Thư ký miệng mở lớn đến không thể lớn hơn được nữa, hắn chưa bao giờ nghe thấy tổng giám đốc từng đưa ra yêu cầu như thế này, kết hôn cũng không kết, nghỉ phép để đi với ai?
Đương nhiên, có kinh ngạc đến mấy hắn cuối cùng vẫn là gật đầu nói:” Vâng!”
“Còn có, giúp tôi gọi chủ nhiệm Lưu bộ phận kế toán đến.”
Thư ký hiệu suất lúc nào cũng rất nhanh, không quá mười phút sau chủ nhiệm Lưu đi vào văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt không khỏi khẩn trương, từ sau “thảm kịch” kia, đây là lần đầu tiên nàng một mình gặp tổng giám đốc, thực sợ chính mình nhiệt huyết sôi trào chửi ầm lên.
Không có biện pháp, người hắn phụ lòng còn chưa có mắng hắn, chính mình khẩn trương cái gì?
“Mời ngồi.” Từ Bồi Nghị đi thẳng vào vấn đề hỏi:” Chủ nhiệm Lưu, cô có biết tình hình gần đây của Hà Tĩnh Đình không?”
Không phải có người mới rồi sao? Làm chi còn muốn biết người cũ?
Chủ nhiệm Lưu đẩy kính mắt trên mũi một chút, cố ý trả lời:”Báo cáo tổng giám đốc, Hà Tĩnh Đình đã sớm từ chức, trở lại nhà cô ấy ở Chương Hóa, bộ phận kế toán chúng tôi đã có hai nữ đồng sự đi qua thăm cô ấy, nghe nói cô ấy trở nên thực gầy, cô ấy trước đây vốn đã rất thon thả, tôi thật không dám tưởng tượng, cô ấy đến tột cùng đã phải chịu đả kích tới mức độ nào….”
Từ Bồi Nghị cúi đầu, trầm tĩnh vài giây, nhịn xuống ngực đau đớn, mới lại ngẩng đầu nói:” Xin cho tôi số điện thoại nhà cô ấy.”
Sau khi Hà Tĩnh Đình tạm rời cương vị công tác, tư liệu về nàng đã được phòng nhân sự dựa theo quy định mà tiêu hủy, nói đến thực xấu hổ, hắn chỉ nhớ rõ nhà nàng ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, cũng không nhớ rõ ràng địa chỉ nhà nàng, ngay cả số điện thoại phòng trọ trước kia của nàng hắn cũng không có hỏi qua, dù sao nếu gọi điện thoại cho nàng nàng sẽ nhất định tiếp, nàng rất dụng tâm nhưng hắn lại rất vô tâm.
Chủ nhiệm Lưu hơi nhíu mi, chẳng lẽ hắn muốn gương vỡ lại lành?
Hay là muốn tăng thêm độ thương tổn? “Xin hỏi…. Đây là yêu cầu riêng hay vẫn là cần cho công việc?”
“Là yêu cầu riêng của tôi.”
“Tổng giám đốc, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của nhân viên đã rời khỏi cương vị công tác, mời chĩnh ngài tự đi tìm cô ấy.” Chủ nhiệm Lưu ưỡn ngực, đã quên đối phương là người lãnh đạo trực tiếp, thản nhiên không sợ nói:” Tôi biết Tĩnh Đình là một cô gái rất tốt, ngài đối với cô ấy như vậy, thật sự là mười phần sai.”
“Tôi biết là tôi sai lầm rồi.” Từ Bồi Nghị không vì chính mình tìm lấy cớ, hắn quá thực đã quá sai lầm.
Di, như vậy liền nhận sai luôn sao?
Nam nhân khắp thiên hạ làm sai thì rất nhiều, nhưng những người tự nhận sai thì lại không quá vài người, chủ nhiệm Lưu nghĩ rằng có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.” Thật sự có lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng của nhân viên, tóm lại ngài đến huyện Chương Hóa, hỏi người ở nơi đó một chút, hẳn là sẽ tìm được thôi.”
“Ân.” Trái tim Từ Bồi Nghị đã bay đi rất x, bay đến ruộng đồng xanh ngát, đến những mãi ngói đỏ tươi, đến bên người vướng bận.
“Tổng giám đốc, hy vọng ngài có thể thay đổi những sai lầm ngài đã gây lên, tôi chúc phúc cho hai người.” Chủ nhiệm Lưu sống đến nửa đời người, đã xem qua rất nhiều người phạm sai lầm mà vẫn khăng khăng một mực, ngay đến chính nàng cũng từng bị lầm đường lạc lối, nhưng nàng tin tưởng vào kinh nghiệm xương máu của mình, nếu có tâm ắt làm nên việc.
“Tôi sẽ làm như vậy, cũng mong cô giúp tôi giữ bí mật.”
“Không thành vấn đề! Chúc ngài lên đường thuận lợi.” Chủ nhiệm lưu đứng lên cúi đầu chào rồi rời đi, bí mật này làm cho tâm tình nàng tốt lên, chờ coi đi, quần áo mới cùng tiền lì xì nàng đã chuẩn bị nhất định sẽ có thời điểm được chưng dụng.
Từ Đài Bắc về Chương Hóa, đã qua ba tháng, Hà Tĩnh Đình rất ít khi ra khỏi cửa nhà, thứ nhất sợ người khác chỉ trỏ, thứ hai cũng hiểu được chính mình hiện tại rất khó nhìn.
Nguyên bản một mét sáu mươi nặng bốn mươi năm kg, đã tính là thực thon thả, mấy ngày nay lại giảm mất năm, sáu kg, cả người tựa như chiếc lá.
Trong cuộc sống không phải đi làm, nàng mỗi ngày đều giúp người nhà nấu cơm cùng giặt quần áo, cơm nấu có ngon đến mấy cũng không muốn ăn, quần áo giặt sạch sẽ cũng ngày càng rộng thùng thình, bởi vì nàng càng ngày càng gầy yếu.
Trừ bỏ ba mẹ quan tâm nàng, còn có anh trai cùng em trai ở phụ cận, bọn họ mỗi ngày đều phải đên “tuần” một chút, xem nàng có hay không ăn cơm tốt, còn sống tốt.
Ở trước mặt nàng mọi người cũng không có nhắc đến sự kiện kia, người kia, nàng biết, bọn họ bên ngoài đã gặp phải rất nhiều chuyện phức tạp, tuy rằng không đến mức bị người ta trực tiếp cười nhạo, nhưng luôn luôn gặp người cùng quê quá độ quan tâm, thậm chí cùng chung mối thu, không biết đó cũng là một loại tra tấn tinh thần.
Lời đồn đại không biết đến khi nào mới có thể bình ổn, chỉ có thời gian mới có thể làm trôi đi tất cả, dần dần, truyền thông đối với địa phương nhỏ này sẽ mất đi hứng thú, mọi người trong lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ thay bằng một đề khác, chính là chỉ cần vượt qua mùa hè này, nội tâm đau xót hay không cũng sẽ có thể khỏi hẳn?
Cuối tuần, Hà Tĩnh Đình hỗ trờ trông cháu gái, dạy nó làm bà tập, xem đứa nhỏ bộ dáng thiên chân vui đùa, nàng đã lâu không có thoải mái nở nụ cười như vậy.
Chạng vạng hôm nay, quần áo phơi sau nhà đã được nắng hong khô, nàng thu quần áo rồi phân loại thật tốt, đem đến phòng ba mẹ nghĩ rằng thuận tiện thu dọn tủ quần áo luôn cho họ, sau khi mở ra lại nhìn thấy một bộ tây trang được may mặc tinh xảo, cùng với một bộ lễ phục màu tím.
Nàng sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến, đó là bởi vì tham gia hôn lễ của nàng mà mua.
Bộ đồ mới được cẩn thận đóng gói vào trong chiếc túi plastic, không biết đến khi nào mới có cơ hội được mang ra?
Ba mẹ bình thường làm nghề nông đều ăn mặc đơn giản, cho dù có trường hợp quan trọng nào, theo sự hiểu biết của nàng về hai người bọn họ, bọn họ vẫn là nghĩ muốn chờ đến khi con gái kết hôn mới bỏ ra mặc.
Luôn tại thời điểm như thế này, ánh mắt sẽ trở nên nóng hơn, hô hấp cũng sẽ trở nên nhanh hơn, nàng không thể cứ như vậy mà đi xuống, thương cảm chỉ làm cho người ta yếu đuối thêm, cho dù không vì chính mình cũng vì người nhà, nàng phải tỉnh lại đứng lên, nàng phải làm như vậy!
Đến bữa tối, Lí Thu Nghi nhìn con gái như thế nào lại chưa động tay, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm không biết đang suy nghĩ gì, hài tử ngốc này, bình thường lẳng lặng không nói gì nhiều, luôn đem tâm sự cất dấu bên trong, nhưng lại không biết biểu tình của mình luôn biểu lộ trên mặt.
“Tĩnh Đình, con ăn quá ít, phải ăn nhiều một chút.” Lí Thu Nghi gắp đồ ăn cho con gái.
“Mùa hè nóng, con không có khẩu vị.” Nàng đã dùng cớ này nhiều lần, đợi đến mùa thu thì phải làm sao bây giờ?
“Gần đây đều không có người ngoài đến nữa, con có thể ra ngoài đi tản bộ nhiều một chút, có vận động sẽ có khẩu vị.” Hà Tiến Thiêm ngày trước có ra đồng cũng phải mang trà nhiều thêm một chút để đụng phải phóng viên cùng thợ chụp ảnh còn mời họ, hiện tại ông chỉ cần mang đủ phần mình dùng là được rồi.
“Ân….” Nàng gật đầu, nuốt miếng cơm. “Ba, mẹ, nếu con đi Đài Bắc tìm công việc, có thể chứ?”
Nàng cẩn thận suy nghĩ qua, tuy ở quê có người nhà chiếu cố, nhưng nàng thời gian còn nhiều như vậy, nàng muốn sử dụng chúng, nghĩ cho chính mình thêm một cơ hội, ở công tác tìm kiếm một phần cảm giác thành tựu.
Những việc đã qua hãy để nó truyện đồng thoại mà chấm dứt, tương lai nàng muốn chính mình viết nên câu chuyện của chính mình.
Lí Thu Nghi cũng không kinh ngạc khi biết con gái nói như vậy, nơi này thật sự không có khả năng giúp nàng thực hiện những việc nàng muốn làm .” Con nghĩ muốn ở đâu, làm công việc gì, chúng ta đều tán thành, chính là con thật sự sẽ chiếu cố chính mình thật tốt sao?”
“Con sẽ cố gắng.” Hà Tĩnh Đình đáp có điểm chột dạ, gân xanh trên cố tay đều nhìn thấy rõ ràng, nàng rất là gầy yếu, khả năng nàng ăn gì ban đêm đều hóa thánh nước mắt chảy ra đi, nàng sẽ không ở nhà sau lưng ngươi thân mà khóc, biết là không thể nhưng nàng lại không có cách nào tự kiềm chế.
“Bình an khỏe mạnh so với cái gì đều quan trọng hơn cả, con chỉ cần đáp ứng chúng ta chuyện này, như vậy cũng không có vấn đề gì.” Hà Tiến Thiêm cũng tán thành con gái một lần nữa làm lại từ đầu, tìm một công việc mới, kết giao bằng hữu mới, bộ đồ mới mà ông và vợ đã mua luôn luôn có cơ hội mặc vào.
“Chuyện tìm công việc cứ từ từ tính, không cần gấp, bên ngoài nếu mệt mói thì phải quay trở lại.” Lí Thu Nghi sờ sờ đầu con gái, bên trong cái đầu nhỏ bé này không biết cất giấu bao nhiêu tâm sự, vợ chồng bọn họ không đọc được bao nhiêu sách, cũng không hiểu như thế nào là tâm lý trị liệu, việc có thể làm chính nàng cấp cho nàng một ngôi nhà để nàng có thể tùy thời trở về.
“Ân, con biết….” Hà Tĩnh Đình cúi đầu, lại nuốt hai miếng cơm, liều mình trong nháy mắt, không cho nước mắt chảy xuống, hạnh phúc nàng như thế nào có thể khóc, như thế nào có thể để cho người nàng thương yêu lo lắng?
Ăn cơm xong, rửa bát thật tốt, mọi người cùng quay quần bên bên ti vi xem ca kịch, Hà Tĩnh Đình không có nhiều hứng thú lắm, nhưng có thể ngồi cùng cha mẹ chính là chuyện tốt đẹp nhất mà giờ phút này nàng có thể làm.
Chin giờ, là thời điểm nên đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, Hà Tĩnh Đình cũng trở lại trong chính phòng mình, nằm đến trên giường, cầm lấy mp3 tùy thân nghe, nghe tiếng nhạc trong mp3, chỉ có duy nhất một bài hát, chính là bản tình ca “Anh không thương tôi”.
Ba tháng qua, nàng mỗi ngày đều lặp đi lặp lại nghe bài hát này, ban đầu nước mắt chảy như mưa, dần dần thành thói quen cũng trở lên lạnh nhạt, nàng tin tưởng chính mình có thể, đau đến cực điểm sẽ chết lặng, lệ cũng sẽ hoàn toàn lưu lại ngày đó, hắn không thương nàng không quan hệ, nàng vẫn phải thật tốt yêu chính mình…..
Trưa ngày hôm sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa Hà gia, loại xe hơi giá cao ngất ngưởng này ở địa phương như nông thôn cũng không có gặp qua.
Hắn nghĩ đối phương là tới hỏi đường, không nghĩ tới khi cửa kính xe mở ra, đúng thật là tên chết tiệt kia, hắn như thế nào còn dám tới?
Khẳng định là không muốn sống nữa đi!
Từ Bồi Nghị xuống xe, cúi đầu tiếp đón:” Bác trai người khỏe, con đến tìm Tĩnh Đình.”
Ánh mặt trời vẫn chiếu sáng như vậy, không khí vẫn là nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, nhưng hắn đã không còn là con rể Hà gia, hắn biết chính mình sắp phải đối mặt với những chuyện gì, cùng với sự đón tiếp nhiệt liệt hoan nghênh trước kia tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
Nhưng mà chuyện đó đúng là điều mà hắn mong muốn, chỉ có bị mắng thậm chí bị đánh thậm tệ, hắn mới cảm thấy áy náy được giảm bớt hơn.
“Ngươi tìm nó làm cái gì? Ngươi hại nó còn chưa đủ thảm sao? Ngươi cút cho ta!” Hà Tiến Thiêm bắt đầu chửi mắng, thiếu chút nữa nghĩ muốn đánh vào mặt đối phương, nếu không phải sợ lãng phí, ông còn muốn lấy cây củ cải đem nhồi vào miệng đối phương!
Từ Bồi Nghị cúi đầu, duy trì tư thế.” Con biết con đã làm sai nhất nhiều việc, con hy vọng có thể đối mặt giải thích với Tĩnh Đình.”
“Giải thích thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có thể ăn được sao? So với rác rưởi còn không bằng! Loại người như cậu, không có tư cách bước vào cửa nhà chúng ta.” Mấy ngày nay, bao nhiêu áp lực nhẫn nại cảm xúc của Hà Tiến Thiêm, giờ phút này tất cả đều bộc phát hết ra.
“Thực xin lỗi, đều là do con sai.” Hắn tiếp tục cúi đầu, tiếp tục giải thích, mồ hồi trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dừng xuống trên nền nhựa trải đường.” Con biết sai lầm của con là không thể tha thứ, nhưng con cầu xin mọi người cho con gặp cô ấy một lần, trịnh trọng hướng cô ấy giải thích.”
Hà Tiến Thiêm tức giận đến mức nghĩ muốn đạp đánh cái gì đó, nhưng là mấy cy củ cải này tuyệt không thể làm loạn, đành phải đem hướng chú ý đến mấy cái sọt đựng nghĩ muốn đá mấy cái những lại chần chờ, sợ mấy cái sọt hỏng sẽ bị vợ mắng, tuy rằng không có khí thế gì, nhưng dù sao ông chính là tức giận đến muốn giết người. “Cậu lúc trước làm ra được cái loại việc như thế, cậu hiện tại muốn gặp nó sợ rằng mộng hão huyền đi! Con gái của tôi cả đời không lấy chồng cũng không quan hệ đến cậu, ít nhất nó còn có ba mẹ che chở bao bọc, không cần sự thương hại của loại người như cậu!”
Nghe được Hà Tiến Thiêm lớn tiếng ồn ào, hàng xóm hai bên đều chạy ra xem, muốn biết phát sinh chuyện gì, có người nhận ra cái nam nhân mặc áo sơ mi trắng quần dài không chút bụi kia, chính là “lang quân vô tình vô nghĩa” Từ Bồi Nghị!
Rất nhanh, các bà các cô chạy ùa ra, hấp dẫn hơn mười người xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chậc chậc lấy làm hiểu chuyện, nguyên lai mặt người dạ thú chính là cái hình dáng này a.
Mọi người tràn ngập ánh mắt hèn mọn làm cho Từ Bồi Nghị hiểu được, Hà Tĩnh Đình cùng người nhà nàng đã phải chịu bao nhiêu thống khổ, hắn tựa hồ có khả năng tưởng tượng được.
Ở nông thôn quan hệ giữa người với người rất chật chẽ, nhà ai có việc gì, nhà ai có sự kiện vui mừng hay đau thương thế nào, đều sẽ được truyền tai nhau mà cẩn thận bình luận, càng miễn bàn tới một cô gái nhận được biết bao lời chúc phúc, cư nhiên ở đêm trước lễ kết hôn một ngày bị người ta hủy hôn, sau lại nhớ tới cuộc sống của người dân ở quê, tuyệt đối là làm tiêu điểm cho mọi người chú mục.
Lúc này, Lí Thu Nghi chạy xe máy từ chợ về nhà, rõ ràng phát hiện trước cổng nhà mình tụ tập rất nhiều người, mọi người đều nhìn chằm chằm cùng một phương hướng, cẩn thận nhìn kĩ, đúng là cái nam nhân đứng lẫn trong hàng nghìn người cũng nhận ra kia.
Trời ạ, hắn khi nào đến?
Hắn muốn làm cái gì?
Bảo trì tư thế cúi đầu này không thấy phiền lụy sao?
Bà không kịp thu thập rau quả cùng thịt bò, chạy nhanh đến trước mặt chồng hỏi:” Như thế nào lại nháo thành như vậy? Mọi người đều đang nhìn kìa!”
Hà Tiến Thiêm một bên cầm giỏ củ cải, một bên thở phì phì nói với vợ:” Tên hỗn trướng kia muốn tìm Tĩnh Đình, không cần để ý đến nó, cứ để nó đứng đấy, nếu nó dám di dộng một bước, tôi sẽ liều mạng với nó.”
“Ai, như vậy cũng không phải là biện pháp….” Sự tình vất vả lắm mới trở lại bình tĩnh như trước, hiện tại lại tạo ra huyện náo khiến mọi người vây xem, thực sự có muốn sống yên ổn nữa không đây?
Lí Thu Nghi chạy nhanh đi gọi điện cho hai đứa con trai, rất nhanh, hai anh em Hà Chí Uy, Hà Chí Cường đã đến, hai người cùng cha giống nhau tức giận tận trời, nếu không phải có hàng xóm đang nhìn, bọn họ thật muốn đánh cho Từ Bồi Nghị một trận.
Hà Chí Uy dẫn đầu nam nhân Hà gia mở miệng mắng:” Họ Từ, cậu đứng ở chỗ này là muốn cho chúng tôi bẽ mặt sao? Em gái tôi đều bị cậu làm hại thành như vậy, chúng tôi ở nông thôn cũng không ngẩng đầu dậy nổi, cậu còn muốn thế nào?”
“Tôi nghĩ đối mặt giải thích cùng Tĩnh Đình, hy vọng cô ấy gặp tôi một lần.” Từ Bồi Nghị thủy chung chỉ có yêu cầu này.
“Chúng tôi sẽ không để cậu vừa lòng đẹp ý, cậu thức thời thì đi ngay cho, cậu không biết xấu hổ, nhưng chúng tôi còn muốn sống yên ổn.” Hà Chí Uy nghĩ đến em gái đáng thương, hiện tại hẳn là khẩn trương tránh ở trong phòng, theo cửa số vụng trộm nhìn một màn này, phát sinh loại sự tình này bảo nàng về sau như thế nào còn có thể ra ngoài đường?
“Tôi sẽ tiếp tục chờ, hôm nay nếu không đợi được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa tôi đều vẫn đứng đây chờ.” Mồ hôi không ngừng tích tụ trên mặt Từ Bồi Nghị, đã muốn chảy ròng ròng xuống mặt đường, nhưng hắn vẫn không thay đổi tư thế xoay người chin mươi độ.
“Thật sự có thành ý như vậy?” Lão tam Hà gia Hà Chí Cường hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn nghĩ đến người anh rể này là nam nhân tốt nhất mà chị hai đã chọn, ai biết có bằng cấp, tiền tài cùng địa vị, cũng không tương đương có nhân cách.
“Xin mọi người hãy tin tưởng tôi!” Từ Bồi Nghị chỉ có thể một lần nữa khẩn cầu, hắn không có đường lui, nếu không qua được cửa này, hắn sẽ chỉ có thể thương tiếc cả đời.
“Chúng tôi chính là do tin tưởng nên cậu mới nói dối hết lần này tới lần khác, mới có thể rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, cậu nhìn lại lương tâm của chính mình đi…. Không đúng, cậu căn bản là không có lương tâm!” Hà Chí Cường nghĩ đến phiền não của cha mẹ, chị hai gầy yếu, tất cả đều là bị chính người này làm hại!
“Thực xin lỗi! Tôi biết chính mình thật đáng chết, xin cho tôi một cơ hội để bù lại, van cầu mọi người.” Từ Bồi Nghị cúi đầu thật sâu, không nhúc nhích.
Nhìn không ra người này còn có cư xử cố chấp như vậy, mắng thế nào cũng không đi, giống như lời mẹ nói, cứ làm thế này thật sự không phải là biện pháp tốt, chỉ cần Từ Bồi Nghị tiếp tục đứng ở chỗ này, đám người bốn phía sẽ không di tản đi, mọi người cũng đừng yên lặng mà sống qua ngày hôm nay.
Nhân lực không thể giải quyết hết chuyện, nên giao cho ý trời, anh em Hà gia nhìn nhau, rốt cuộc đưa ra kết luận:” Đi! Đến miếu Tổ mẫu đi, mặc kệ phạm lỗi lớn tày trời gì, hỏi tổ mẫu là sẽ biết.”
Đoàn người rất nhanh đi vào trung tâm tín ngưỡng của địa phương—miếu tổ mẫu, gọi là An Đức cung, kiến trúc được xây dựng từ thời nhà Thanh, thờ cúng thánh mẹ tổ mẫu.
Hiện trường trừ bỏ Từ Bồi Nghị cùng cha con Hà gia, còn có rất nhiều người muốn biết diễn biến tình hình, đây chính là trường hợp khó gặp, mà một ít người qua đường không biết rõ tình trạng sau khi nghe được chuyện gì đang xảy ra cũng đều gia nhập vào hàng ngũ xem náo nhiệt.
“Đến xin chỉ thị của tổ mẫu, trước hết báo cáo thân phận chính mình, thành tín khẩn cầu , sau đó để cho tổ mẫu quyết định.” Hà Chí Uy cùng em trai đều là con nuôi của tổ mẫu (Ying: ý nói rất tín tổ mẫu), đi theo miếu từ nhỏ tới lớn, thực hiểu được quy củ trong miếu.
Từ Bồi Nghị cầm lấy song giao (Ying: là hai mảnh gỗ được sơn đỏ mà khi vào chùa xin quẻ thường có, trong các phim cổ trang xem vẫn hay xuất hiện =.=), không nói hai lời liền quỳ gối xuống, nhìn khói hương lượn lờ, tượng thần trang nghiêm, hắn thành tâm thành ý nói:” Tổ mẫu nương nương ở trên cao, tín đồ Từ Bồi Nghị là một người có tội, thực xin lỗi Tĩnh Đình tiểu thư, cũng thực xin lỗi người nhà của nàng, lúc này khẩn cầu tổ mẫu ân chuẩn, xin cho con một lần gặp lại Tĩnh Đình, đối mặt hướng nàng giải thích, sám hối, khẩn cầu tổ mẫu thành toàn.”
“Chỉ nói miệng, thực dễ dàng.” Hà Chí Uy cười lạnh một tiếng, lập tức hô:” Tung song giao lần đầu tiên!”
Từ Bồi Nghị hai tay hướng lên trên ném đi, lập tức dập đầu khấn vái, hy vọng tổ mẫu có thể cảm nhận được lòng chân của hắn, xin cho hắn nhìn thấy Hà Tĩnh Đình, làm cho hắn sửa lại mọi lỗi lầm….
Sau khi chạm đất tiếng rơi thanh thúy kêu lên, Hà Chí Uy tiến lên kiểm tra, kết quả là một mặt sấp một mặt ngửa, cũng chính là một âm một dương, đại biểu cho ý viên mãn.” Là thánh giao, coi như cậu vận khí tốt, phải liên tục ba lần như vậy mới có nghĩa.”
Từ Bồi Nghị nhặt giao lên, mặc niệm nói mấy câu, chờ đợi Hà Chí Uy hô lên:” Tung giao lần thứ hai!”
Song giao tung cao lên trên cũng là tâm cùng ý nguyện của hắn, va chạm thật mạnh vào nhau, là do hắn tự làm tự chịu, rất nhanh, trên trán hắn trừ bỏ bị trầy da còn chảy máu, hắn không có ngừng ngược lại còn dập đầu càng nhanh hơn, chỉ cầu xin tổ mẫu từ bi, làm cho hắn thực hiện được giấc mộng này.
“Lại là thánh giao.” Hà Chí Uy không tin tưởng người này lại may mắn như vậy, thúc giục nói:” Nhanh lên, tung lần thứ ba!”
Từ Bồi Nghị chậm rãi nhặt lên song giao màu đỏ, cảm tạ tổ mẫu nghe được tiếng lòng của hắn, hắn cũng không lau đi vết máu trên mặt, sợ làm bẩn song giao trong tay hắn, giờ phút này hắn cần không phải chỉ là vận may, mà khẩn cầu một cái kỳ tích vì hắn mà xuất hiện.
Hướng lên trời tung, lại dập đầu, trời đất làm chứng, tấm lòng này mãi không đổi.
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, đến tột cùng kết quả sẽ là như thế nào?
Mắt thấy hai tấm giao màu đỏ từ từ bất động tại chỗ, Hà Chí Uy phải mất một thời gian thật lâu để nhìn rõ tấm song giao nằm trên mặt đất, hắn thật không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, liên tiếp ba lượt đều là thánh giao, tiểu tử này cư nhiên được cả thân linh hỗ trợ?
“Tổ mẫu đáp ứng!” Toàn hiện trường vang lên tiếng hoan hô, xem mồ hôi trộn lẫn máu loãng trên mặt Từ Bồi Nghị, mặc cho ai nhìn qua đều không khỏi cảm động, từ khinh thường chuyển thành kính nể, chính cái gọi là biết sai có thể sửa, có tấm lòng thiện lương, khó trách đến tổ mẫu cũng như vậy mà giúp hắn.
Cha con Hà gia ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng có điểm không cam lòng, nhưng là tổ mẫu cũng đều đã gật đầu, bọn họ phải nghe theo thánh ý.
Hà Chí Uy thở dài, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:” Nếu tổ mẫu đã cho phép, cậu có thể theo chúng tôi về nhà, nhưng là Tĩnh Đình có muốn gặp cậu hay không, không phải là chuyện chúng tôi có thể quyết định.”
“Cảm ơn mọi người! Cảm ơn, cảm ơn!” Từ Bồi Nghị không biết biểu đạt cảm kích lúc này như thế nào, chỉ có thể tiếp tục dập đầu.
“Đừng dập đầu nữa, cậu muốn chết cũng không thể chết tại đây được.” Hà Tiến Thiêm cuối cùng lên tiếng, lại chuyển hướng sang hai con nói:” Các con trước đưa nó đi phòng khám, để máu chảy nhiều như vậy, không băng bó lại là không được.”
“Này cho cậu, đi theo tôi.” Hà Chí Cường đưa ra một cái khăn mặt sạch sẽ, đời này hắn chưa bao giờ xem qua loại sự tình này, trong thôn thỉnh thoảng cũng có kẻ ăn trộm, có kẻ gặp phong ba ở ngoài, nhưng có ai sẽ thành tâm thành ý như vậy mà đến đây giải thích?
Nói đến buồn cười, nước mắt hắn thiếu chút nữa là bị buộc đi ra.
“Cảm ơn….” Từ Bồi Nghị chậm rãi đứng lên, hai đầu gối cùng hai tay đều đang run, hắn tiếp nhận cái khăn mặt đặt lên trên trán, kỳ quái là hắn cũng không cảm thấy đau, có thể là do tổ mẫu tiếp sức lực cho hắn đi, người ta nói có tâm cảm động thần linh, hắn rốt cục đã có cơ hội thể nghiệm đến.
Đám người dần dần tản đi, một màn kinh thiên động địa này, đủ để cho bọn họ có đề tài nói chuyện một trận say sưa đến chết đi sống lại, ngay cả tổ mẫu còn thấy cảm động, không biết nữ nhân vật chính có hay không cũng thấy cảm động?
Thời gian buổi chiều, gió từ từ lạnh, Từ Bồi Nghị đi vào cửa lớn Hà gia, trên trán hắn có một khối băng gạc, áo sơ mi mấy chỗ có vết máu, quần dài cũng bê bết bụi bẩn, thoạt nhìn nhếch nhác, nhưng hai mắt hắn lại sáng ngời, trên mặt cũng giống như phát sáng.
Người Hà gia cũng không biết tiếp đón hắn như thế nào, mọi người lẳng lặng ngồi trên ghế trong phòng khách, tới thời gian ăn bữa tối, nhưng bọn họ đều không có động đậy, tựa như cùng Tĩnh Đình giống nhau, nguyên lai tâm tình thực rất ảnh hưởng đến khẩu vị.
Trong không khí trầm trọng, Hà Tĩnh Đình xuất hiện, mặc quần áo đơn giản ở nhà, xem ra có điểm rộng thùng thình, cũng bởi vì quần áo quá lớn mà nàng lại rất gầy.
Từ Bồi Nghị cả người chấn động, mới hơn ba tháng không thấy, nàng ít nhất gầy năm, sáu kg, hiện tại chỉ sợ bốn mươi kg cũng không đến.
Hắn từng nghĩ qua, thời điểm gặp lại nàng, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ như được về nhà, nhưng trong nháy mắt này hắn lại nghĩ muốn khóc.
Là hắn làm cho nàng trở nên tiều tụy như vậy, là hắn cướp đi nụ cười của nàng, hắn nên dập đầu quỳ xuống, hắn nên làm cho chính mình máu chảy không ngừng, dù có như vậy cũng không bù lại được lỗi lầm mà hắn đã phạm phải.
Nhìn đến vị hôn phu tiền nhiệm, Hà Tĩnh Đình biểu tình bình thản nói:” Nghe nói anh muốn gặp tôi.”
Buổi chiều hôm nay, nàng từ cửa sổ trong phòng nhìn thấy được tất cả, khi hắn dừng xe trước cửa nàng liền phát hiện được, tuy rằng không đi theo đến miếu tổ mẫu, nhưng là nhìn thấy người nhà cho hắn vào cửa, lại nhìn thấy thương thế trên trán hắn, cũng có thể hiểu đại khái được quá trình.
“Đúng vậy.” Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, dung mạo kia hắn chưa từng cẩn thận nhìn kỹ, mà nay lại gắt gao thu tâm hắn, nàng có một đôi mắt to trong suốt, giờ phút này lại bịt kín một tầng mọng mắt cùng quầng thâm, lãnh đạm, bất đồng trước kia nhưng hắn lại cảm thấy bị mê hoặc.
“Tiến vào phòng tôi nói đi.” Hà Tĩnh Đình không muốn làm cho người nhà phải chia sẻ cùng nàng, phần đau khổ này để chính nàng chịu hết đi.
“Được…” Hắn nhìn bóng dáng của nàng, cước bộ nhẹ nhàng phảng phất như một u hồn, hắn thực sợ nàng bị gió thổi sẽ tan bay đi, nghĩ dùng sức ôm lấy nàng, hôn nàng thật nhiều, đối với nàng cũng không bằng mấy lần tình yêu nàng dành cho hắn, chỉ mong có thể làm cho nàng ấm áp hơn, tiếp thêm sức lực cho nàng.
Trong phóng khách, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, làm cho đương sự chính mình đi xử lý, nói đến loại việc tình cảm này, tổ mẫu có năng lực đến mấy cũng không thể can thiệp được.
Vào phòng, Từ Bồi Nghị nhìn quanh bốn phía, đối với phòng trọ trước kia của nàng hoàn toàn bất đồng, nhưng cách bài trí lại rất phù hợp với nàng, nàng thích hết thảy đều đơn giản thanh lịch, giống như cá tính của nàng, ôn nhu thản nhiên.
Trước kia hắn nhìn mà không hiểu, mà này mới phát hiện, loại cảm giác này thật là tốt.
“Anh đến tìm tôi có chuyện sao?” Hà Tĩnh Đình đi đến bên cửa sổ, ngóng nhìn mặt trời bên ngoài, ánh chiều tà vẫn xinh đẹp như trước, nhưng đêm đen rồi cũng đến, hiện tại nàng rất mong tới đêm tối, lẳng lặng, âm thầm, rơi lệ cũng vô thanh vô tức.
“Anh…. Anh nghĩ đối mặt với em giải thích.” Tuy rằng nàng có khả năng không cần, nhưng hắn phi thường cần, nếu không làm như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ đều hận chính mình.
Nàng nhìn phương xa, cũng không nhìn hắn cái nào.” Anh không cần để ý, tôi nói tôi sẽ chúc phúc cho anh, anh không cần phải tự mình đến đây giải thích.”
“Thực xin lỗi, anh khiến em cùng người nhà của em phải chịu thương tổn lớn như vậy, anh… Anh hy vọng bồi thường…. Hy vọng có thể vì mọi người làm điều gì đó.”
“Nhà chúng tôi không tính là người có tiền, nhưng là cũng không đến nỗi quá khó khăn, chúng tôi không cần cái gì bồi thường.” Hắn ra tay luôn luôn hào phóng, từ áo cưới, khách sạn, trang trí, dàn nhạc đều là hắn bỏ tiền, nàng cần gì chỉ cần thông báo cho thư kí của hắn là được, nàng tổn thất chẳng qua chỉ là một trái tim, có cho là gì?
“Nhưng là… Nhưng là….” Một người nam nhân liều mình nghĩ muốn đền bù lại, một nữ nhân lại cái gì cũng không cần, như vậy thì phải làm gì mới được?
“Anh là bởi vì cảm thấy mình gây lên tội nên mới đến đi?” Nàng quay đầu, dùng cặp mắt mất đi linh hồn nhìn hắn, nhìn xem hắn chột dạ phát run.” Nếu nhất định phải bồi thường, anh có thể dùng danh nghĩa của cha mẹ tôi, quyên góp một ít tiền làm việc thiện, như vậy là được rồi.”
“Anh sẽ làm! Anh sẽ lập tức làm được.” Việc này rất dễ dàng, hắn sẽ làm hết sức mình, nhưng việc hắn muốn không phải chỉ có như thế….
“Không vội, từ từ sẽ được.” Trên mặt nàng vẫn là không chút biểu tình, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.” Anh cảm thấy như vậy là an tâm sao? Như vậy anh có thể trở về rồi.”
“Anh…. Anh không nghĩ sẽ đi, anh có thể nói với em thêm mấy câu không?” Hắn cũng hiểu được, nàng không có khả năng bởi vì mấy lời của hắn mà tâm liền mềm hóa đi, khuyết điểm trong lòng khó có thể bằng phẳng.
“Mời nói.” Nàng là người có lễ phép, sau khi chia tay cũng có thể đối xử hòa hợp với nhau, nhưng nếu tiến thêm một bước, nàng làm không được, cũng dậy không nổi.
“Anh cùng Nhan tiểu thư đã chia tay, cô ấy cũng không có mang thai, cô ấy lừa anh.”
“Phải không?” Nàng mắt không chớp cái nào, này đối với nàng còn có ý nghĩa sao?
Ngay tại thời điểm hắn đưa ra lựa chọn ngày đó, cuộc sống của nàng đã chìm vào đêm tối, bình minh đến giờ còn chưa lên.
“Trong khoảng thời gian này, anh thường mơ thấy em, cũng thường nhớ tới thời điểm chúng ta ở trên tầng thượng của công ty, em làm cơm hộp….. Còn có nụ cười của em.”
“Anh có thể là do thói quen, bỗng nhiên mất đi cảm thấy tĩnh mịch mà thôi.” Bởi vì đến khi mất đi mới hiểu thế nào là tiếc nuối?
Nàng không nghĩ trở thành đối tượng để hắn thể nghiệm hoặc lĩnh ngộ, mời hắn đi tìm người khác đi, nàng đã mất tài cán cùng sức lực, ngay cả chính mình còn không thể chống đỡ được.
“Có hay không khả năng…. Làm cho chúng ta trở lại như lúc ban đầu?” Hắn không yên hỏi, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, sợ dũng khí của chính mình sẽ biến mất hết.
“Không có khả năng.” Nàng không hề lo lắng trả lời.
“Một chút khả năng đều không có?”
“Không có.” Giống như chim trên trời cùng cá trong nước, bọn họ vốn là người không cùng một thể giới, không nên và cũng không thể cùng nhau xuất hiện.
Quá khứ nàng rất ngốc, vọng tưởng một giấc mộng thật đẹp, làm người cần phải thực tế mới có điểm an toàn.
Nhìn hắn cúi đầu không nói, nàng lại yêu cầu hắn rời đi.” Mời anh đi thôi, về sau không cần lại đến tìm tôi, cũng không muốn người nhà vì tôi mà thấy khó xử.”
“Thực xin lỗi, tạo phức tạp cho mọi người phải…. Hẹn gặp lại, mong em bảo trọng.” Liền như vậy là đã xong sao?
Hắn rất là không muốn, nhưng nhìn trong mắt nàng giống như cái hoang mạc, nhìn hắn giống như người xa lạ, hắn ngay cả một bước cũng đều không thể vượt qua.
Hà Tĩnh Đình không có trả lời, chính là đem tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây, trời cũng dần tối, tâm cũng đã chết.
Khi Từ Bồi Nghị trở lại phòng khách, nhìn biểu tình trên mặt hắn mọi người đều hiểu, tổ mẫu đồng ý, nhưng là Hà Tĩnh Đình không đồng ý, tình cảm dù sao cũng không thể cưỡng cầu.
“Thật ngại quá, quấy rầy mọi người lâu như vậy.” Từ Bồi Nghị lại cúi đầu, hắn thực sự thật có lỗi.
Cha con Hà gia đều thở dài không nói gì, chí có Lí Thu Nghi đứng lên nói:” Miệng vết thương của cậu cần phải chú ý, còn có lái xe phải cẩn thận.”
“Cảm ơn.” Bác gái dặn dò làm cho hắn cảm kích trong lòng, mọi người một nhà đều thực thiện lương, bọn họ đối với hắn quở trách đều là xuất phát từ yêu, nếu không phải do Hà Tĩnh Đình gặp phải đau lòng, lại như thế nào có phản ứng kích động như vậy.
Tất cả chỉ đổ thừa chính hắn phạm phải nhiều sai lầm, mà nay muốn thay đổi cái gì cũng đều đã quá muộn.
Cúi đầu nói lời cảm ơn xong, hắn xoay người bước ra cửa Hà gia, cước bộ trầm trọng thong thả, còn chưa đi đến cổng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng kinh hô—
“Tĩnh Đình, Tình Đình! Con làm sao vậy?!”
“Trời ạ, Tĩnh Đình té xỉu! Mau đưa nó đến bệnh viện đi!”
Từ Bồi Nghị xoay người chạy vọt vào trong nhà, nhìn đến Hà Tĩnh Đình nằm ngay trước cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền, mặt không có chút máu, an hem Hà gia đang chuẩn bị nâng nàng dậy, Từ Bồi Nghị lập tức vương hai tay, giành trước đem nàng ôm lấy.” Để cho tôi!”
Ôm lấy nàng, tâm hắn như dao cắt, trời ạ, nàng rất gầy, rất rất gầy, cơ hồ chỉ còn lại có da bọc xương, nàng nguyên bản cũng rất thon thả, nhưng hiện tại quả thực là cái bệnh nhân.
Là bi thương than nát cõi lòng đến mức nào, làm cho một một cô gái người trẻ tuổi khỏe mạnh lại trở lên suy yếu như thế?
Lại là dày vò ẩn nhẫn như thế nào mới làm cho nàng ngoài mặt bình tĩnh đáp lại, nhưng bên trong chớp mắt liền gục ngã?
“Lên xe của tôi, để tôi đưa nàng đi bệnh viện! Tôi cầu mọi người, ít nhất để cho tôi vì nàng làm được một việc!” Từ Bồi Nghị thanh âm đau đớn yêu cầu, an hem Hà gia chần chờ một lát, nhìn vẻ mặt thống khổ của người này, cư nhiên làm cho bọn họ không thể cự tuyệt.
“Đi thôi.” Hà Tiến Thiêm rốt cuộc đồng ý nói, bước đầu tiên thỏa hiệp, những người khác cũng không có dị nghị, cứ để cho tiểu tử này thêm một lần cơ hội đi, chỉ mong Tổ mẫu sẽ phù hộ, chỉ mong lần này sẽ là một kết cục viên mãn.
Một đường chạy tới bệnh viện mọi người không ai nói gì, Từ Bồi Nghị tự mình ôm Hà Tĩnh Đình xuống xe, thẳng đến phòng cấp cứu la lên:” Bác sĩ, xin cứu nàng!”
Nhìn thiên hạ trong lòng hai mắt nhắm nghiền, giống như đối với nhân gian không còn chút lưu luyến, hắn rất sợ nàng cứ như vậy rời đi, cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, xin cứ tận lực mà trừng phạt hắn, trả thù hắn, nhưng là đừng làm cho hắn phải tiếc nuối cả đời.
Y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh đến, trước để cho Hà Tĩnh Đình nằm trên đó, bác sĩ rất nhanh làm kiểm tra tổng quát, phân phó nói:” Huyết áp rất thấp, trước cần ổn định tĩnh mạch.”
“Vâng!” Y tá lập tức nghe theo.
“Bác sĩ, con gái tôi sẽ không sao chứ?” Hà Tiến Thiêm vội hỏi, con gái chưa bao giờ phát sinh loại sự tình này, rốt cuộc là làm sao vậy?
“Có hay không tiền sử bệnh tim, hay một số vấn đề liên quan đến hệ thần kinh?” Bác sĩ một bên nghe tiếng tim đập một bên hỏi.
“Không có, không có, nó từ nhỏ đến lớn đều thực khỏe mạnh, chỉ là gần đây khẩu vị cỏ vẻ không tốt….” Hà Tiến Thiêm nói không được nữa, con gái tâm bị thương, bệnh này y thuật nào có thể chữa?
“Được, các người đi ra ngoài trước, tôi phải cấp cứu cùng làm kiểm tra máu.”
Mặc dù lo lắng không thôi, nhưng mọi người vẫn là đi ra khỏi phòng cấp cứu, lẳng lặng đứng ở trên hành lang chờ đợi, may mà chỉ qua hơn mười phút, bác sĩ đã bước ra giải thích:” Bệnh nhân tựa hồ đã bị kích thích rất lớn, làm cho não bộ tạm thời thiếu dưỡng, sinh ra phản xạ ngất, huyết áp cảu nàng rất thấp, tim đập cũng rất yếu, nhưng nếu là không có tiền sử bệnh tim, nghỉ ngơi vài ngày hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!” Vợ chồng Hà gia đồng thanh nói lời cảm ơn.
“Còn có, tuy rằng kiểm tra máu còn chưa có kết quả, nhưng tôi xem sắc mặt của cô ấy tái nhợt, thể trọng lại quá gầy, có thể là không đủ dinh dưỡng, mong mọi người giúp cô ấy điều dưỡng thân thể thật tốt.” Có một số triệu chứng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cho nên bác sĩ cũng đề nghị nói.
“Vâng!” Lúc này đổi lại là an hem Hà gia trả lời, bọn họ tuy ngoài miệng chưa nói, kỳ thật đáy lòng đều suy nghĩ, Tĩnh Đình bị té xỉu còn không phải đều bởi vì tên hỗn trướng kia?
Nàng ban ngày ăn thì không được bao nhiêu, buổi tối lại vụng trộm rơi nước mắt, thân thể còn có thể tốt lên sao?
Giờ phút này Từ Bồi Nghị rốt cục hiểu được, bình tĩnh của Hà Tĩnh Đình đều là ngụy trang, kỳ thật nội tâm của nàng đã sớm tan nát hết, hắn như thế nào còn nhìn không ra, sự tuyệt vọng ở trong lòng nàng lạnh như băng, cất giấu bao nhiêu bất lực yếu ớt.
Hít sâu vài hơi, Từ Bồi Nghị mở miệng hỏi:” Xin hỏi bác sĩ, có thể cho bệnh nhân nằm viện vài ngày, để làm kiểm tra tổng hợp được không?”
“Đương nhiên có thể, như vậy cũng sẽ yên tâm hơn.” Bác sĩ nhìn ra được người trẻ tuổi này không phải người địa phương ở đây, trên trán còn có một miếng băng gạc thấm máu, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu:” Cậu là thế nào của bệnh nhân?”
“Tôi…. Tôi…..”
Từ Bồi Nghị nhất thời không nói lên lời, Hà Chí Uy thay hắn trả lời:” Bọn họ trước kia đã đính hôn qua! Sau chia tay lại trở về tìm, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là như thế nào?”
Bác sĩ gật gật đầu, cái này giải thích được nguyên nhân té xỉu của bệnh nhân.” Thì ra là thế, tâm bệnh thì y học không có cách, mong mọi người chú ý nhiều hơn. Chúng tôi chỉ có thể chưa khỏi thân thể của bệnh nhân, nhưng nếu bệnh nhân không vui vẻ, vẫn là rất khó khôi phục.”
“Được, tôi sẽ cố gắng.” Từ Bồi Nghị đã ra quyết định, hắn phải chịu trách nhiệm, đây là hắn chân thành mong muốn.
“Chờ một chút bệnh nhân sẽ được chuyển tời phòng bệnh trên tầng ba, các người giúp nàng làm thủ tập nhập viện, có thể lưu lại một người nhà để chăm sóc nàng, ách…. Vị hôn phu tiền nhiễm cũng có thể.” Bác sĩ cũng thực hiểu nhân tình nói.
“Cơm ơn bác sĩ!” Mọi người cùng nhau trả lời, Từ Bồi Nghị âm thanh lớn nhất, làm cho những người khác nghe được hoảng sợ.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lí Thu Nghi đến quầy làm thủ tục nhập viện cho con gái, Hà Tiến Thiêm phân phó các con:” Tốt lắm, a Uy, a Cường, các con cũng nên về nhà, vợ con các con còn đang chờ.”
Anh em Hà gia đối với điều này cũng không có ý kiến, chính là hỏi:” Vậy Tĩnh Đình làm sao bây giờ? Ai muốn lưu lại chăm sóc nó?”
Hà Tiến Thiêm đang muốn mở miệng, Từ Bồi Nghị chạy nhanh xen mồm:” Nếu mọi người đồng ý, có thể cho tôi lưu lại chiếu cố nàng được không?”
Tiểu tử này thật biết thời cơ.
Hà Tiến Thiêm cười khổ một chút.” Liền giao cho cậu, chúng tôi ngày mai còn phải ra đồng, phải trở về nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn bác trai, cảm ơn mọi người!” Từ Bồi Nghị lại cúi đầu nói lời cảm ơn, không phải là đại lễ chin mươi độ, đầu cũng nhanh chạm tới đầu gối.
Lí Thu Nghi làm tốt các thủ tục đi tới, nghe chồng nói lại tính huống, nhịn không được dặn dò nói:” Tĩnh Đình nó….. Lòng nó rất mềm yếu, cậu nếu thật muốn chiếu cố nó, không cần chỉ một ngày, hai ngày, như vậy nó sẽ chịu không nổi….”
Trong lời bác gái nói hắn nghe hiểu được, nếu không cần cũng đừng miễn cưỡng, nếu có thể thì chính là toàn bộ, bởi vậy hắn thẳng thắt lưng, nghiêm trang cam đoan:” Con hiểu được, xin người yên tâm, con lựa chọn lưu lại, sẽ không rời đi nữa, con là thật tình.”
Lí Thu Nghi gật gật đầu, trong mắt có lệ quang, khúc mắt của con gái, có lẽ chỉ nam nhân mới gỡ bỏ được, chỉ hy vọng quá trình đó sẽ không có thêm thương tổn nào cả.
Nhân sinh trên đời khó tránh khỏi té ngã bị thương, chỉ mong bọn họ cùng đỡ lẫn nhau, nắm tay nhau cùng đi tiếp, tin tưởng hết thảy sẽ có chuyển biến tốt.
Sau khi bốn người Hà gia rời đi, Từ Bồi Nghị một mình hướng phòng bệnh tầng ba đi, chậm rãi mở cửa phòng, hiện tại cũng chỉ òn nàng cùng hắn, toàn thế giới giống như đều đang an tường ngủ, chỉ có tim hắn là còn mãnh liệt đập, tất cả đều vì nàng.
Đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lúc mê man mà hai bên lông mày vẫn nhíu vào nhau, nàng rốt cuộc có bao nhiêu ưu sầu phiền não?
Tất cả phiền não cứ giao cho hắn?
Nàng chỉ cần phụ trách mỉm cười, hắn sẽ thực hạnh phúc.
Ngóng nhìn hồi lâu, hắn vươn tay run run, chậm rãi mơn trớn mi mắt của nàng, đối với chính mình cũng là đối với nàng nói:” Anh thế, anh sẽ dùng thời gian cả đời, quý trọng em, bảo hộ em…. Còn có, yêu em.”