Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi, nhẹ nhàng. Từng cơn gió êm dịu thổi qua như muốn ru ngủ con người ta. Thời tiết này thật dễ chịu biết mấy!
Hứa An Nhiên ngả đầu vào thân cây to lớn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
- An Nhiên, An Nhiên! Cậu mau mau dậy đi, giây phút quan trọng này cậu còn ngủ được hả?
Thật là... còn chưa kịp chợp mắt được bao lâu đã bị người khác phá rối.
Lười nhác mở mắt ra, Hứa An Nhiên không bất ngờ lắm về người trước mặt.
- Diệp Nhã Vân, sao cậu lại đến tìm mình thế này?
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Hứa An Nhiên mới lẻn ra khuôn viên trường định chợp mắt một tí. Ai ngờ Diệp Nhã Vân hôm nay không đi cùng thanh mai trúc mã - Trịnh Vũ Thiên của mình mà lại chạy đến đây tìm cô.
- Mình có tin tốt muốn báo cho cậu đây.
- Tin gì? Là cậu vừa được kẻ tốt bụng nào đó dẫn đi ăn, hay là lọt trong top mười của khối?
Diệp Nhã Vân lắc đầu nguầy nguậy, miệng cười tươi rói.
- Không không. Để mình kể cậu nghe nhé, Vũ Thiên... Vũ Thiên, cậu ấy...
Hóa ra là về Trịnh Vũ Thiên. Nhắc đến cái tên này, Hứa An Nhiên chợt thấy buồn bã. Mỗi lần nghe Diệp Nhã Vân kể về những câu chuyện lãng mạn của hai người, cô đều mỉm cười chua xót, giả vờ vui vẻ mà ủng hộ bạn thân.
- Cậu ta thì làm sao?
- Cậu ấy... vừa mới tỏ tình với mình đấy! Vui quá đi mất. Cậu thấy tin này có tốt không cơ chứ!
Diệp Nhã Vân vui mừng hớn hở thao thao bất tuyệt, kể đi kể lại cũng là chuyện Trịnh Vũ Thiên tỏ tình với cô ngay trong căn tin trường.
Hứa An Nhiên mỉm cười. Có lẽ trên đời này không ai có thể nhận thấy nụ cười của cô, nó giả tạo đến mức nào. Nụ cười đó, chẳng hề chất chứa niềm vui, mà chỉ toàn là buồn đau.
- Vậy đã đồng ý người ta chưa?
- Rồi, tất nhiên mình đã đồng ý ngay sau đó.
Chia sẻ niềm vui cùng cô bạn, An Nhiên chúc phúc.
- Chúc hai người hạnh phúc nhé! Mình vui vì cậu và Trịnh Vũ Thiên đã thành một cặp.
Ngay từ đầu Hứa An Nhiên đã biết tình yêu của cô chỉ xuất phát từ một phía, mãi sẽ chẳng được đáp trả.
Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân đã thích thầm nhau từ rất lâu. Chỉ là họ ngại phải nói ra.
Hứa An Nhiên, Trịnh Vũ Thiên, và Diệp Nhã Vân đều học ở ba lớp khác nhau. Thỉnh thoảng ba người mới có dịp được ăn trưa cùng nhau nếu Diệp Nhã Vân sang lớp rủ.
Hôm nay được ngày rảnh rỗi nên trống vừa đánh Diệp Nhã Vân đã kéo theo Trịnh Vũ Thiên sang lớp Hứa An Nhiên, réo gọi.
- An Nhiên, An Nhiên! Mau đi ăn trưa nào, mình đói bụng lắm rồi.
Trịnh Vũ Thiên trong mắt chỉ nhìn thấy Diệp Nhã Vân, vừa liếc mắt qua người ngồi trong lớp đã thấy Hứa An Nhiên nhìn cậu với vẻ không mấy thích thú.
Hứa An Nhiên ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi ra cửa.
- Mình buồn ngủ lắm. Cậu cứ ăn đi, mình ra khuôn viên trường ngủ tí đây. Không có gì thì đừng phá rối mình!
Chưa kịp để Diệp Nhã Vân phản ứng, Hứa An Nhiên đã bỏ đi.
- Hứa An Nhiên lúc nào cũng thiếu ngủ vậy à?
Trịnh Vũ Thiên tỏ vẻ không quan tâm lắm nhưng vẫn hỏi han .
- Thiếu ngủ thì chắc không phải đâu. Nhưng An Nhiên trưa nào cũng phải ngủ một giấc mới tỉnh táo được.
Thì ra là thói quen. Trịnh Vũ Thiên gật đầu, đoạn nắm tay Diệp Nhã Vân hướng thẳng phía căn tin.
Hứa An Nhiên đang say giấc nồng liền bị cảm giác mát lạnh làm tỉnh giấc.
Mơ màng mở mắt, ban đầu cô không thể hình dung được người trước mặt là ai.
- Ai vậy?
- Là tôi, Vũ Thiên.
Ngay lập tức An Nhiên tỉnh hẳn, mắt mở to tròn nhìn Trịnh Vũ Thiên.
- Sao cậu lại đến đây?
- Nhã Vân nhờ tôi mang thức ăn trưa đến cho cậu. Lo cậu không ăn mà ngủ sẽ đói.
Hứa An Nhiên gật gù, thì ra là do Diệp Nhã Vân nhờ vả. Căn bản Vũ Thiên không phải tình nguyện mua thức ăn đem đến cho cô.
- Cám ơn cậu. Nhã Vân đâu?
- Về lớp rồi.
Trịnh Vũ Thiên thoải mái nằm ngay xuống thảm cỏ trước mặt Hứa An Nhiên, nhắm mắt.
- Tôi cũng muốn ngủ một chút.
Hm... Trịnh Vũ Thiên, cậu ta nói như vậy rõ là mang hàm ý với An Nhiên. Ý bảo cô không nên làm phiền lúc cậu ta đang ngủ chứ gì.
Được, Hứa An Nhiên này nhất quyết sẽ không mở miệng nói lấy một lời.
Một người thì ngủ, một người lại lặng lẽ ăn. Không khí im ắng, lại khiến kẻ nào đó bức bối.
- Hứa An Nhiên, cậu lúc nào cũng ít nói như vậy à? - Trịnh Vũ Thiên mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại hỏi, trong lời nói có chút gì đó hơi khó chịu.
Ít nói? Sao tự dưng Trịnh Vũ Thiên lại hỏi thế?
- Tôi không hề ít nói.
- Cậu đừng chối. Mỗi lần gặp tôi cậu như khóa miệng lại vậy, một chữ cũng không trò chuyện cùng tôi.
Trịnh Vũ Thiên là đang có ý trách móc An Nhiên đó sao? Chẳng phải là do cậu lúc bên cạnh Diệp Nhã Vân trong mắt chỉ có cô ấy thôi sao? Làm gì để ý đến Hứa An Nhiên mà trò chuyện.
- Tôi không có gì để nói với cậu.
Hứa An Nhiên mở nắp chai nước lạnh, tự nhiên uống. Từng giọt nước mát lạnh tràn qua cổ họng mang lại cảm giác sảng khoái vô cùng.
- Hứa An Nhiên! Cậu hãy thôi cái kiểu đóng giả mình vô tâm lạnh lùng đi. Tôi chúa ghét bộ mặt này của cậu!
Trịnh Vũ Thiên đột nhiên nổi nóng lên với An Nhiên. Chẳng hiểu vì lý do gì cậu lại trở nên như vậy.
Không để Hứa An Nhiên trả lời, Trịnh Vũ Thiên đã quay lưng bỏ đi, một chút cũng không nhìn lại.
An Nhiên thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Trịnh Vũ Thiên đã khuất. Chợt nghĩ về mấy lời cậu nói ban nãy.
Cậu chẳng phải đã nói thẳng rồi sao?
Trịnh Vũ Thiên ghét cô, rất ghét cô!
Đã như vậy rồi cớ sao Hứa An Nhiên vẫn còn trông chờ vào mối tình đơn phương không có kết cục tốt đẹp này? Sao vẫn còn mù quáng theo đuổi người ta chứ?
An Nhiên cảm nhận được khóe mắt cô ươn ướt, liền ngẩng đầu lên nhìn trời, ép giọt nước mắt chực trào trở về tuyến lệ.
“An Nhiên, mày nhất định không được phép khóc!”
Hứa An Nhiên vừa gặm khô mực vừa xem phim. Bộ phim ngôn tình này mới vừa ra mắt đã thu hút rất nhiều thiếu nữ mê soái ca xem.
Đang đến lúc cao trào nhất trong tập lại bị phá rối bởi tiếng chuông điện thoại đáng ghét.
- “Gì thế, Nhã Vân?”
- “An Nhiên, mình có chuyện muốn nhờ cậu tư vấn đây.”
Với tay cầm điều khiển Hứa An Nhiên tắt ti vi, thôi thì để lên mạng xem lại tập này sau vậy.
- “Ừ, có gì thì cậu nói đi.”
- “Chủ nhật tuần này mình và Vũ Thiên sẽ hẹn hò đấy. Cậu mau tư vấn đi, mình nên mặc gì đây?”
Lại là Trịnh Vũ Thiên! Hứa An Nhiên thật sự chẳng muốn nghe ai nhắc đến cái tên này, vậy mà cái tên đó vẫn cứ lởn vởn xung quanh cô.
Cũng chẳng trách Diệp Nhã Vân được, chỉ do Hứa An Nhiên và Diệp Nhã Vân quá thân thiết. Chỉ cần Nhã Vân có bất cứ chuyện vui hay buồn đều kể cô nghe.
- “Cậu thích mặc gì mà chẳng được, theo mình tốt nhất là mặc cái gì đó đem lại cảm giác thoải mái cho cậu.”
- “Hm... vậy chiều mai chúng ta được nghỉ. Cậu đi mua sắm với mình nhé!”
Hứa An Nhiên còn đắn đo suy nghĩ thì phía bên kia Diệp Nhã Vân đã năn nỉ ỉ ôi.
- “Đi mà, đi mà An Nhiên. Mình biết cậu đối với mình là tốt nhất trên đời mà!”
Cô chịu, đối với những chiêu trò này của Diệp Nhã Vân, Hứa An Nhiên căn bản không có khả năng chối từ.
- “Gớm! Chỉ có Vũ Thiên mới tốt với cậu nhất thôi, mình làm sao bằng?”
Hứa An Nhiên tỏ ra tự nhiên trêu chọc, nhắc đến Trịnh Vũ Thiên lúc nào cũng khiến cô xót xa.
- “Thôi mà, đi nhé!”
- “Được.”