Dường như Hồ Khả Khả bị tiếng rống giận này gào cho phải tỉnh táo lại, cô hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Niên Niên ôm đùi mình khóc, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên.
“Ô ô ô… Mẹ đừng tức giận có được không? Niên Niên sẽ không ăn đồ ăn bên ngoài nữa, xin lỗi mẹ, oa oa oa…”
Niên Niên từng tiếng khóc thút thít, chọc trái tim Hồ Khả Khả cũng co rút lại.
Cô lau nước mắt của Niên Niên, đổi lấy Niên Niên ôm chặt hơn.
“Niên Niên, bình thường mẹ không đối với con quá nghiêm khắc, thật ra thì…”
“Hu hu hu, không có, Niên Niên biết mẹ vì tốt cho Niên Niên, là Niên Niên không hiểu chuyện, chọc giận mẹ, ô ô ô.”
Hồ Khả Khả xoa xoa mái tóc mềm mại của Niên Niên, nghẹn ngào nói: “Mẹ thừa sống thiếu chết mới sinh ra con, thật sợ con sẽ rời xa mẹ, con có thể hiểu cho mẹ không?”
Đầu nhỏ của Niên Niên chôn trong ngực Hồ Khả Khả, không ngừng gật đầu.
Bao Lạc Kỳ nhìn hai mẹ con ôm nhau bên cạnh, lửa giận trong lòng háy mắt biến đâu mất, ngược lại dâng lên cảm giác chua chát, dày đặc tê dại ăn mòn trái tim anh, khiến anh từng trận từng trận khó chịu.
Anh biết, Hồ Khả Khả làm vậy, là do bóng ma mấy năm trước anh để lại cho cô.
Cho dù mấy năm nay anh hết sức bù đắp cho cô, vết sẹo vẫn ở đó, khiến Hồ Khả Khả hận không thể nắm chặt tất cả những thứ có thể nắm chặt bên người.
Anh không thể cho cô một người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn.
“Hai người nói chuyện, anh đi nấu cơm.” Không ở lại đây tự tìm nhạt nhẽo, nói xong câu này Bao Lạc Kỳ vểnh môi rời đi.
Trong sân nhà, đã thuộc về hai mẹ con đang lặng lẽ nói chuyện.
Hồ Khả Khả cố ý xụ mặt: “Nói thật đi, con ăn bao nhiêu?”
Niên Niên đưa ra đầu ngón tay út mật mập ngắn ngủn: “Chỉ một cái, thật đó.”
Nói xong nhóc con làm bộ đáng thương gật đầu một cái, không chút lưu tình bán đứng Bao Lạc Kỳ: “Ba ăn mất ba cái, Niên Niên chỉ còn lại một cái nhỏ nhất thôi.”
Hồ Khả Khả “hì hì” cười một tiếng, chọc Niên Niên: “Sao con không cướp lại?”
Niên Niên nhìn chằm chằm mũi chân, đầu ngón tay út không tự chủ được ngoắc ngoắc: “Ba nói ăn nhiều mẹ sẽ tức giận.”
“Ba còn nói, mẹ sinh con ra đã bị bệnh nặng, cho nên mới đặc biệt quan tâm Niên Niên, nói Niên Niên không được chọc giận mẹ.”
Hồ Khả Khả ngẩn ra, không ngờ anh âm thầm nói với Niên Niên nhiều như vậy.
Cô sờ tóc Niên Niên, đáy lòng nặng trĩu.
“A, mẹ, chiều nay con có thể không làm kiểm tra không?” Niên Niên nhỏ giọng nói.
Hồ Khả Khả vô tình từ chối bé: “Không thể.”
Thấy vẻ mặt Niên Niên đầy thất vọng, trái tim Hồ Khả Khả cũng mềm nhũn ra, cô sờ mái tóc mềm mại của nhóc con, nói: “Chờ con lớn lên chút, sức miễn dịch cơ thể tăng cao thì có thể không cần kiểm tra.”
“Dạ dạ, mẹ, con nhất định ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên thành người đàn ông mạnh mẽ chăm sóc mẹ.” Người đàn ông nhỏ Niên Niên đảm bảo nói.
“Đây cũng là Bao Lạc Kỳ nói với con sao?” Hồ Khả Khả nghiêm trọng nói.
“Mẹ, có đĩa bay kìa…” Nghe vậy, Niên Niên nâng ngón tay mập mạp nhỏ nhắn chỉ lên bầu trời, xoay người, bước chân nhỏ ngắn chạy đi.
Chạy xa, còn không quên làm mặt quỷ đáng yêu với Hồ Khả Khả.
…
Buổi chiều, Hồ Khả Khả lo lắng đề phòng mang Niên Niên kiểm tra toàn thân, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, Hồ Khả Khả liền thở phào nhẹ nhõm, ôm nhóc con nhà mình đi tắm rồi đi ngủ.
Để lại Bao Lạc Kỳ u oán nhìn cửa phòng bị đóng lại, quay đầu hỏi bác sĩ tình trạng con trai nhà mình.
Bác sĩ vẫn là bác sĩ đỡ đẻ cho Hồ Khả Khả, nghe Bao Lạc Kỳ đặt câu hỏi chỉ cười lắc đầu một cái.
“Thân thể Niên Niên đã sớm điều dưỡng tốt, nói cho cùng, là lo lắng của phu nhân đang quấy phá.”
Bác sĩ coi như là gián tiếp đứng bên ngoài quan sát Bao Lạc Kỳ và Hồ Khả Khả ân óa bất hòa cười nói, trong giọng nói cũng không biết là bất đắc dĩ hay thổn thức.
Ban đêm, Bao Lạc Kỳ len lén nhìn vào phòng Hồ Khả Khả.
Đúng vậy, “vú em toàn chức” coi như người không đồng nào, Bao Lạc Kỳ, không thể ngủ chung phòng với bà chủ.
Anh hôn cục bột nhỏ ngủ say một cái, sau đó ôm Hồ Khả Khả cũng ngủ say ra ngoài.
Ánh trắng dịu dàng chiếu xuống, Hồ Khả Khả ngủ không quá say, chốc lát liền mơ mơ màng màng mở mắt.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, ngọn đèn ngày thường luôn để lại cũng tắt, điều này khiến đáy lòng cô khủng hoảng.
Không nên hốt hoảng, mày đang ở trong nhà, ai cũng không dám làm gì mày.
Trong lòng lặng lẽ ra hiệu cho mình, Hồ Khả Khả sờ ngực một cái, mở đèn đầu giường lên.
Ánh đèn vàng ấm áp mở lên, nghiêng bên tủ đầu giường, xuất hiện một mũi tên đầu hướng về bên trái.
Hồ Khả Khả rụi mắt một cái, trong đầu nghĩ lại là trò quỷ gì, đưa tay “tách” một tiếng mở đèn lớn trong phòng lên.
Ngay sau đó liền bị một biển hoa màu đỏ bao vây.
Hồ Khả Khả sững sờ một lát, trong lòng nói “nhàm chám”, xuống giường quay về phòng mình.
Tay vừa chạm vào cánh cửa, liền thấy ti vi treo trên tường sáng lên, xuất hiện gương mặt đẹp trai của Bao Lạc Kỳ.
“Này, em yêu. Cũng biết em sẽ không thưởng thức tâm ý của anh, vẫn là để anh tới nói cho em đi, mặc dù 999 đóa hoa hồng rất tục, nhưng có lẽ tình yêu bình thường thích hợp với anh và em nhất, chúng ta giống như người một nhà, có cãi vã cũng có va chạm, nhưng chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau.”
Nói xong câu này, ti vi trên tường tắt, chốt cửa tự động mở ra.
Hồ Khả Khả mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi qua phòng khách, màn hình tivi lại sáng lên, Hồ Khả Khả phát hiện trên đó đều là ảnh của Niên Niên từ khi sinh ra tới nay, sau khi kết thúc trên màn hình chậm rãi xuất hiện một hàng chữ.
“Con cũng đã sinh rồi, chẳng bằng quây quần lại đi.”
Trái tim Hồ Khả Khả nhảy lên một cái, lúc này, có một mũi tên chỉ hướng ngoài cửa sổ.
Không biết người này lại muốn làm gì, Hồ Khả Khả còn tò mò kéo ra rèm cửa sổ của cửa sổ sát đất cực lớn nhà mình.
“Phụt.”
Đêm tối mang theo sao và trăng sáng, vô số màn ảnh lớn sáng lên trong đêm tối, nháy mắt chiếu thành phố lúc bốn giờ sáng sáng như ban ngày.
Tất cả màn hình đều đang phát video, đó là đó là hai nhân vật được vẽ bởi truyện tranh
, phát ra từng hình ảnh Hồ Khả Khả và Bao Lạc Kỳ gặp nhau tới nay.
Nếu không phải nhìn thấy những bức ảnh này, dường như bản thân Hồ Khả Khả cũng không nhớ nổi cô lại còn cùng với Bao Lạc Kỳ có nhiều khoảnh khắc lãng mạn như vậy, mà những thứ này, bây giờ đang từng chút từng chút, ở gần một trăm màn hình lớn chiếu về phía Hồ Khả Khả.
Hốc mắt cô dần ướt át.
Cuối cùng, màn ảnh lớn cũng thoáng lên một câu nói.
“Hồ Khả Khả, em đồng ý gả cho anh không?”
Khóe miệng Hồ Khả Khả lộ ra nụ cười, rõ ràng là cười, trong hốc mắt hết lần này tới lần khác lại có những giọt nước mắt thật lớn, cảm động mà chảy xuống.
Hồi lâu, cô mới nghẹn ngào mở miệng, gật đầu như đảo hành: “Em đồng ý, em đồng ý…”