Cô đứng lặng yên, không nói một lời hô hấp cũng dường như ngừng đọng...Là hắn vẫn còn khiến cô chăn trở vẫn còn khiến cô đoái hoài không yên lòng...Con người này thật biết chọn thời điểm.
“ Uyển Nhi..” Hắn vẫn ra sức gọi tên cô, bỏ mặc người khác nhìn đến.
“ Nam Vũ..nói là em đang mơ đi “ cô cố lắm mới có thể mỡ miệng thốt lên tên hắn.Nam Vũ người con trai này..
“ Em không mơ, thật sự là không mơ “ hắn ra sức ôm cô, gì chặc cô vào lòng hận không thể vì cô mà tang chảy.
Hắn vứt bỏ cơ nghiệp chạy về tìm cô, hắn vì cô mà đánh đổi mọi thứ, vì cô mà đã phải nhẫn nhịn thật lâu..( thật muốn ăn cô, ứ ừ xấu xa)
“Nam Vũ.. xin lỗi..” Cô thấy mọi ánh nhìn đang dồn vào mình, cô biết hắn vẫn nỗi tiếng như ngày nào, vẫn rất là đẹp trai nhưng vì sao phải làm thế giữa trung tâm thương mại này..Cô liền bỏ chạy.
Uyển Nhi, sẽ nhanh thôi, anh sẽ lại gặp lại em. Anh không để em chạy thoát cũng không để người khác có được em. Nhất định
“ trời ơi, xin tránh đường “ một nam nhân chạy đến dọn đường cho hắn đi
“ ...” không nói lời nào hắn cũng rời đi
“ sao cậu sơ ý thế, cậu là người nỗi tiếng đấy”
“ có cô ấy, còn ý nghĩa sao? nhiều lời liền trừ lương “ Hắn liếc mắt với trợ lý lập tức lên xe
Bao nhiêu năm mới gặp được nhau, cơ duyên này Nam Vũ tôi không thể để mất.
Bao nhiêu năm, cô mới gặp lại hắn, vẫn muốn hỏi tốt không nhưng mà khoảng cách đã quá xa vời..còn có thể chứ !?