Anh Là Lẽ Sống Của Em

Chương 133: Chương 133




_ Alô có phải là điện thoại của anh Tùng ko ….- ko tin vào tai mình tôi cũng ko biết mình có gọi lộn số ko nữa nhưng nhìn kỹ lại thì tôi biết mình ko hề lộn số đây đúng là số của hắn mà….

_ Áh may quá em là gì của bệnh nhân Tùng thế , anh ấy bị bất tỉnh trên đường có một số người đưa anh Tùng đến đây . Chúng tôi tìm thấy giấy tờ trên ng anh ấy chưa kịp gọi điện thoại cho người nhà thì em gọi đến đấy , Tùng đang dc các bác sĩ cấp cứu em đến nhanh nha , bệnh viện Gia Định đó em ………….- nói trong hối hả người đối thoại với tôi cúp máy một cách vội vã .

Còn tôi cũng ko biết mình đang mơ hay đang tỉnh phải mất mấy phút tôi mới có thể định hướng dc nơi mình cần đến . Bệnh viện Gia Định là bệnh viện mà lần trước hắn vào nằm một lần rồi và cũng là nơi ông Thành đang làm việc . Đầu óc tôi quay cuồng tôi ko biết mình nên làm gì cho đúng nữa , tôi chỉ biết chạy chạy thật nhanh cho đến khi bắt dc một chiếc taxi thì tôi leo lên một cách vội vàng đánh rơi đồ đạc lung tung làm cho bác tài cũng phải bực mình với tôi ……

Hôm nay bầu trời âm u quá giống y như cái hôm tôi hấp tấp tiễn hắn ra sân bay hôm đó trời mưa và cũng u ám lắm , ngày đó hắn đã rời bỏ tôi đến tận 4năm còn hôm nay thì sao liệu hắn có rời bỏ tôi thêm lần nào nữa ko . Sao hắn lại bị ngất trên đường thế xưa nay sức khỏe của hắn vẫn rất tốt mà chỉ có dạo này thì hơi yếu một chút nhưng cũng ko đến nỗi bị ngất chứ . Tôi kêu hắn đi khám hoài mà hắn có nghe đâu để bây giờ phải bị ngất trên đường luôn ….

Chiếc xe taxi thắng lại một cách gấp gáp , tôi lao xuống xe nhanh đến nỗi quên mất là phải trả tiền cho bác tài làm ổng la um sùm hic hic . Hắn làm cho tôi muốn khùng luôn rồi tôi lo lắng cho hắn quá huhu chẳng biết hắn có sao ko nữa .

Sau vài phút sục sạo điên khùng trong bệnh viện cuối cùng tôi cũng dc một chị y tá thi chỉ đến phòng bệnh của hắn . Leo lên phòng bệnh cũa hắn mà tôi té tổng cộng 5 lần vì chân tôi ko có sức nữa mỗi lần tôi bước thì chân này cứ dính vào chân kia thế là tôi té liên tục đến nỗi cánh tay của tôi mất cảm giác đau luôn .

NHưng cuối cùng thì tôi cũng thấy phòng bệnh của hắn , mừng quá tôi vừa định đẩy cửa bước vào thì tôi nghe tiếng hắn và ông Thành đang cãi nhau rất dữ dội ,……..tôi khép cửa lại và bước lui ra vì tôi quá sốc trước những gì ông Thành nói với hắn ….

_ Em có nghe bác sĩ nói ko hả , sao em ko chịu để kiểm tra kỹ hơn nữa . Em còn phải kiểm tra nhiều thứ lắm còn phải phẫu thuật nữa chứ, nếu cần thì anh sẽ tìm cho em một trái tim để thay …….- ông Thành đang nói cái gì thế sao hắn lại phải thay tim, sao lại phải phẫu thuật chứ , tôi nghe mà lùng bùng cái lỗ tai luôn .

_ Chứ lúc nãy anh ko nghe bác sĩ nói àh , cơ hội thành công chỉ có 10% thôi tôi ko muốn chết trên bàn mổ , còn tìm một trái tim khác àh cơ hội còn mong manh hơn nữa đó chứ ……- hắn cười , một nụ cười chua chát và đau đớn .

_ Ko dc em phải đi kiểm tra đi anh muốn em phải phẫu thuật, hay la anh sẽ nói chuyện này cho bạn bè và người thân của em nghe dc ko ………-

_ Anh im đi nếu anh nói chuyện này cho ai nghe nhất là Kha thì tôi sẽ ko bao giờ gặp anh nữa tôi sẽ ko bao giờ tha thứ cho anh ………..- nhìn ông Thành bằng đôi mắt lạnh lùng Tùng nói

_ Làm gì mà em coi trọng thằng nhãi đó thế ko lẽ lúc sung sướng thì hai người bên nhau còn lúc em bệnh hoạn thì nó lại đứng ngoài àh , sao mà thằng đó đê tiện thế ….

_ Im ngay anh ko có quyền nói về Kha như thế , anh biết gì mà dám nói Kha hả . Nói thật nhé anh ko thể nào bằng Kha của tôi dc , nếu tôi đột ngột đi du học với một cô gái khác thì anh có thể chờ đợi tôi vô điều kiện ko , vậy thì anh đừng nói Kha là đê tiện ..

_ Thì ra trong mắt em thằng đó quan trọng như thế ,anh sẽ làm cho nó ko là gì ko trong mắt em nữa anh từng hỏi em một câu : nếu em gặp anh trước thì em có yêu anh ko chắc bây giờ em đã có câu trả lời ……

_ haha tất nhiên là ko ,nếu gặp anh trước thì tôi cũng ko yêu anh đâu vì tôi biết một nửa của tôi , tình yêu của tôi vẫn đang tồn tại và tôi ko thể nào để Kha vuột khỏi tầm tay tôi dc …….- câu nói của hắn nghe thật tàn nhẫn và lạnh lùng . Hắn của tôi cũng như thế vẫn yêu tôi một cách nồng say và lạnh lùng hờ hững với những con người xung quanh hắn .

Ông Thành nhìn hắn bằng một con mắt đầy đe dọa rồi ông ta hậm hực bước ra ngoài . Tôi nhanh chóng nấp vào một góc nhìn cho khuất dáng đi của con người đó mà trong lòng ko khỏi bàng hoàng vì những gì nãy giờ tôi nghe dc . Tai sao thế , tại sao hắn bị bệnh mà hắn vẫn gdấu tôi vẫn ko muốn tôi lo lắng cho hắn . Hắn đâu có biết chính thái độ đó của hắn mà làm cho tôi ngày càng lo lắng hơn , tim hắn bị gì mà phải thay tại sao cơ hội thành công khi mổ tim lại thấp như thế .

Tôi muốin hỏi hắn nhiều lắm nhưng ko hiểu sao tôi lại ko biết phải mở miệng như thế nào nếu hắn biết là tôi đã hiểu mọi chuyện thế nào hắn sẽ có thêm một mối lo một gánh nặng mà đó lại chính là tôi ……tôi ko muốn mọi chuyện như thế , tôi ko muôn hắn vừa lo lắng cho bệnh tật của mình lại phải bận tâm về tôi có lẽ cách tốt nhất là tôi nên giả vờ như mình ko nghe gì hết ……Nghĩ thế tôi cố làm một gươing mặt vui vẻ bước vào phòng bệnh của hắn ..

_ TRời anh làm gì mà để phải ngất ngoài đường vậy , sao vậy anh anh co chuyện gì àh …- vừa cười vừa nói tôi bước vào .

_ Hi hi em tới rồi àh sao em tới nhanh thế chắc mấy cô y tá gọi điện thoại cho em hả . Anh ko sao tại sáng nay anh ko ăn sáng nên mới bị như thế , bác sĩ nói là hình như anh bị hạ đường huyết nên mới ngất thôi …………- tôi nhìn hắn cười mà trong lòng thật lo lắng tôi biết hắn đóng kịch cho tôi xem thôi vì hắn ko muốn cho tôi lo lắng mà .

Tôi chẳng biết nói gì đành phải nhìn hắn cười trừ , ko lẽ bây giờ tôi vạch mặt của hắn hay sao ko lẽ tôi ôm hắn rồi khóc nấc lên sao …….Tôi nhìn hắn ngồi nói huyên thuyên nhưng nụ cười của hắn thì rất ngượng gặp , tôi biết hắn đang rất lo cho bệnh tật của mình .

Tôi đi xuống mua đồ ăn trưa cho hắn mà trong lòng bối rối và lo lắng lắm , tôi có nên hỏi rõ hắn ko hay là tiếp tục im lặng âm thầm ủng hộ cho hắn …Bị bệnh như thế vậy mà hằn cũng ko chịu nằm lại thêm vài ngày nữa cứ đòi về cho bằng dc tôi phải năn nỉ hăm dọa rồi còn giận dỗi nữa thì hắn mới chịu nằm lại thêm vài ngày nữa …

Tôi muốn ở lại bệnh viện với hắn lâu hơn một chút nhưng mà hắn cũng ko cho bắt tôi phải về nhà nghỉ ngơi rồi chiều vào với hắn dù gì thì sáng đến giờ tôi cũng chẳng có ăn gì . Mang theo tâm trạng nặng trĩu tôi rời khỏi bệnh viện trong lòng trống rỗng chẳng biết bây giờ tôi nên làm gì cho đúng đây , tôi muốn gọi điện thoại nói cho con Uyên bếit hết nhưng lấy di động ra rồi lại ko muốin gọi , nếu nói có lẽ lại làm cho nó lo lắng hơn và biết đâu nó sẽ đi nói chuyện với Tùng tôi quá hiểu con đó mà ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.