Anh Là Lẽ Sống Của Em

Chương 66: Chương 66




Buổi tối hắn qua nhà tôi , hắn giúp tôi rửa vết thương hắn chăm sóc tôi rất kỹ cứ làm như tôi là con nít vậy đó hihi . Vừa lau vết thương mà hắn luôn miệng chửi nhỏ Vân nghe ghê thật lại còn tự trách bản thân nữa chứ lâu lâu hắn lại nhìn tôi làm cho tôi bối rối quá . Quen nhau lâu thế nhưng tôi vẫn còn cảm thấy lúng túng trước ánh mắt của hắn . Rồi xong mặt tôi đỏ lên rồi hắn cũng nhận ra , hắn từ từ nâng cằm tôi lên đặt vào môi tôi một nụ hôn thắm thiết và thật sâu ….Rồi lướt qua má tôi , đến vành tay tôi anh thầm thì …

_ Bé àh em mới ăn chocolate hả bé , sao biết anh thích chocolate mà em ăn thế hả cưng? ….- mặt hắn gian gian nhìn tôi

_ Anh thích hả , anh còn muốn ăn nữa ko ? ….- tôi dí mặt tôi vào sát mặt hắn

_ Em nha càng ngày càng ăn hiếp anh nha …hhihi , thôi em ngủ sớm đi anh phải về, ở đây một lát nữa chắc anh khỏi về hihi …- hic đang vui ma sao hắn lại đòi về chán.. Hắn về thì tôi cũng ngủ luôn chứ làm gì nữa bây giờ hic bây giờ cũng trể quá rồi …..

Sáng nay tôi dậy thật sớm tôi cũng ko hiểu sao lại như thế , hình như tôi gặp một cơn ác mộng nên choàng tỉnh hix ước gì bây giờ có hắn bên cạnh thì hay lắm . Tôi cũng chẳng thèm ăn sáng luôn chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng tôi lại tệ như thế , tắm mà tôi còn ko muốn tắm nữa là hic .

Khóa cửa nhà cẩn thận tôi lết cái thân già ra khỏi nhà chán ghê tôi còn đang bị thương vậy mà ko ai quan tâm tôi hết , hắn cũng ko qua chở tôi đi học dc vì hình như hôm nay hắn phải làm gì đó hic sao ngày nào hắn cũng bận thế .

Ông thầy của tôi thì chắc bây giờ còn ngủ nên ko thể nhờ ổng dc rồi thôi bị thương ở tay thôi chứ có bị thương ở chân đâu trời .. sao mà nhõng nhẻo quá thế Kha hic . Hôm nay đúng là tôi dậy sớm thật , trời vẫn còn chưa sáng rõ và không khí vẫn còn se se lạnh nhưng mà dc cái trong lành và dễ chịu lắm . Tôi đang mơ màng thì có một bàn tay khều nhẹ vào vai tôi , trời ơi mới sáng sớm mà ko lẽ có ma sao trời …

_ Tôi muốn nói chuyện với nhóc một chút , chắc nhóc vẫn còn nhớ tôi chứ ,tôi có chuyện muốn nói với nhóc . Bây giờ nhóc rảnh ko mình vào quán nào ăn sáng đi rồi sẵn nói chuyện luôn …- trời làm tôi hết hồn thì ra là người con trai của ông thầy tôi chứ ai hehe mà sao lại kiếm tôi nói chuyện chứ

_ Ủa có chuyên gì vậy anh , em đâu có quen biết gì anh ….- tôi ngạc nhiên hỏi người đó

_ Nhóc ko có gì nói với tôi nhưng tôi lại có rất nhiều vấn đề để nói với nhóc …- tên đó kéo tôi vào một quán phở gần nhất tôi chẳng biết làm gì là ngoan ngoãn nghe theo .

Quán phở mà chúng tôi vào bây giờ vẫn còn tương đối vắng khách lắm , bàn kế bên chỉ có một vài người ngồi ăn . Nhìn tô phở bốc khói nghi ngút mà tôi đói bụng ghê , rõ ràng sáng nay ko có tính ăn sáng nhưng sao bây giờ lại đói thế ..

Tôi liếc nhìn qua người con trai đó phải công nhận rằng anh ta đẹp thật , đôi môi nhỏ chúm chím cứ như đang mời gọi người đối diện nhưng sao con mắt anh ta lại buồn thế kia tôi thật sự ko thích đôi mắt đó . Đôi mắt đó cô độc và có phần tách xa mọi người , tôi nhìn anh rất lâu nhưng mà người đó vẫn im lặng mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng .

_ Em …em là người mà Thanh yêu hả ….- giọng nói của anh ta nghe hơi run run

_ Anh là ai mà lại hỏi chuyện đó , nếu đúng thì sao ….- tôi nhìn thẳng vào mắt người đối diện .

_Nếu đúng thì tôi chỉ mong em yêu thương thật lòng với Thanh , tôi ko muốn Thanh chịu tổn thương bởi bất cứ ai nữa , mặc dù tôi cũng là người từng làm cho Thanh đau lòng ….- chỉ nghe bấy nhiêu tôi cũng có thể hiều đây chính là bạn trai cũ của thầy Thanh . Người đó chỉ nói bấy nhiêu thôi rồi đứng dậy ra về .

_ Sao anh lại về ? sao anh cứ chạy trốn mãi thế , anh đã bỏ rơi thầy Thanh một lần rồi bây giờ anh lại tiếp tục chạy trốn hả …..- cái máu nhiều chuyện nổi lên rồi hic ..

Người thanh niên trố mắt nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên , rồi nhanh chóng trở về chổ ngồi . Phải vậy chứ rủ người ta đi ăn mà người ta chưa ăn xong thì ổng đi mất rồi lát ai trả tiền đây trời hehe ….

_ Em cũng có nghe Thanh kể về tôi hả …..- người đó hồi hộp nhìn tôi .

_ Uh có chứ nhưng em nghe toàn chuyên ko tốt về anh , rằng anh là một kẻ phản bội thế thế thôi …..- tôi nhấn mạnh từng chữ .

_ Uhm đúng tôi là một thằng đê tiện và khốn nạn , Thanh ghét tôi cũng đúng …- đôi mắt người đó vốn buồn nay càng buồn hơn …

_ Quá khốn nạn đó chứ , em ko ghét anh và em cũng ko có cái quyền đó . Đơn giản vì em chỉ là học trò của thầy thôi …- tôi cười cười .

_ Thật ko , thật ko em ? ……- đôi mắt đã ánh lên sự vui vẻ .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.