Editor: Mèo ™
Năm đầu tiên Tần Tử Hiên rời khỏi, Hạ Du Du vẫn không đồng ý chuyện du học, Trương Quân Hạo cũng không đi. Năm thứ hai, năm thứ ba, Hạ Du Du vẫn ở lì trong nước, Trương Quân Hạo cũng ở lại với cô, Trương Quân Hạo nói với Hạ Du Du: “Du Du, nếu như cậu muốn đợi, mình sẽ đợi cùng cậu, mình vẫn mãi ở bên cạnh cậu.”
Lúc Tần Tử Hiên vừa mới rời đi, mỗi ngày sau khi tan học Hạ Du Du đều đến trước cổng biệt thự nhà họ Tần lẳng lặng ngây ngốc đứng chờ, cô luôn tưởng tượng cảnh cánh cửa sẽ bất ngờ mở ra, anh sẽ đứng trước cửa đón cô vào nhà. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô sẽ check hộp thư email của mình, mong chờ một ngày nào đó hộp thư trống rỗng sẽ đột nhiên xuất hiện kỳ tích, mỗi ngày cô đều nhìn điện thoại di động vô số lần, sợ mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi nào đó. . . . . .
Nhưng Tần Tử Hiên lại biến mất một cách triệt để. Vì vậy Hạ Du Du bắt đầu đi tìm ba của Tần Tử Hiên, ba Tần chỉ có thể lắc đầu từ chối: “Du Du, Tử Hiên dặn chú không được nói bất cứ tin tức gì của nó cho con biết, chú xin lỗi.”
Năm thứ nhất, mỗi ngày Hạ Du Du đều gửi email cho Tần Tử Hiên, nội dung luôn là: “Tử Hiên, anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh!” Một năm trôi qua, nhìn hộp thư vẫn mãi trống không, Hạ Du Du không gửi email mỗi ngày cho anh nữa.
Năm thứ hai, khi đến sinh nhật Tần Tử Hiên, Hạ Du Du viết: “Tử Hiên, sinh nhật vui vẻ. Em đã gửi nhiều email như vậy, có lẽ anh vẫn chưa đọc chúng, nếu không thì sao anh lại nhẫn tâm không trả lời em, dù chỉ một lần? Em không dám gửi email mỗi ngày cho anh nữa, sợ anh sẽ không thích, sợ em sẽ càng khó quên anh hơn. Tại sao không nói em biết anh đã đi đâu? Không phải anh đã nói là thích em đó sao? Cho dù anh chỉ xem em là em gái. Nhưng tại sao anh nói đi là đi ngay như thế? Tử Hiên, không có em ở bên cạnh, ai sẽ nghe nhạc với anh? Ai sẽ đi khắp nơi dạo phố cùng anh? Ai sẽ xem đá bóng với anh? Ai sẽ chúc mừng sinh nhật cùng anh đây? Em thật sự không hiểu nổi, vì sao anh lại. . . . Nhẫn tâm đến thế? Thật sự không thể nói cho em biết anh đang ở đâu sao?”
Năm thứ ba, lại đến sinh nhật Tần Tử Hiên, Hạ Du Du viết: “Tử Hiên, tròn một năm nữa rồi, sinh nhật vui vẻ. Em đã thử quên anh, nhưng không thể nào quên được, em vẫn đang chờ đợi anh đây, chờ hay không là việc của em, anh không được ngăn cấm đâu đấy. Anh đã nói giữa chúng ta là không thể nào, nhưng em vẫn không sao buông bỏ được. Em vẫn đang chờ anh, nhưng còn có một người khác cũng đang chờ em, người đó luôn quan tâm lo lắng cho em, Tử Hiên, xin lỗi, em không thể cứ mãi ích kỷ như vậy được, chỉ biết đến bản thân mình mà không quan tâm đến ai khác. Nhưng em đã nói là sẽ chờ anh rồi, cho dù anh không quan tâm, cho dù năm năm hay mười năm, điện thoại di động của em, hộp thư email của em sẽ mãi không đổi. . . Chỉ cần anh gửi cho em một tin nhắn thôi, chỉ cần anh đồng ý quay trở về, mặc kệ lúc đó em đang ở nơi đâu, em cũng sẽ không do dự mà chạy tới bên anh ngay. Hoặc là, anh hãy ở yên đó, cho dù anh ở một góc nào đó trên thế giới bao la rộng lớn này, thì nhất định em cũng sẽ tìm thấy anh!”
Một năm tiếp đó, Hạ Du Du và Trương Quân Hạo cùng ra nước ngoài, nhưng cứ đến sinh nhật hàng năm của Tần Tử Hiên, Hạ Du Du sẽ về nước, ôm laptop lẳng lặng đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tần viết email gừi cho Tần Tử Hiên. . . . . .
Cuối mỗi bức email, Hạ Du Du đều luôn viết một câu: “Tử Hiên, sao em còn chưa đợi được anh quay lại?!”
Thời gian qua nhanh như chớp mắt, Tần Tử Hiên 25 tuổi, Hạ Du Du 23 tuổi, Tần Tử Hiên và Hạ Du Du đã xa nhau mười năm, Hạ Du Du vẫn ngồi trước cổng biệt thự nhà họ Tần như cũ, viết: “Tử Hiên, sinh nhật vui vẻ. Tới hôm nay, chúng ta đã chia tay nhau được mười năm rồi, em chợt nhớ Shakespeare có viết thế này:
No matter how good things are lost one day
And then there are unforgettable memories of the day
Beloved, but also a day to flee
And then the United States also have to wake up the dream of the day
The retention will never give up, never let go of the treasure
Can not be friends after breaking up, because the two sides hurt
The enemy can not do, because loving each other too.” [1]
[1] Có những thứ, dù cho tốt đến thế nào đi nữa, cũng có lúc phải mất đi
Có những kí ức, cho dù đã khắc sâu trong tâm trí, cũng có lúc dần nhạt phai
Một người đã từng yêu, cũng có lúc đành lìa xa nhau
Dù giấc mơ có đẹp đến mấy, cũng có lúc phải tỉnh dậy
Những thứ nên từ bỏ, thì đừng cố chấp níu giữ
Những thứ quý trọng, thì đừng dể dàng buông tay
Sau khi chia tay không thể làm bạn, vì cả hai đều bị tổn thương
Cũng không thể làm kẻ thù, vì cả hai đã từng yêu nhau.
Trước kia, em vẫn luôn cố chấp không buông tay những thứ mình quý trọng. Mười năm trôi qua, đã khiến em hiểu rõ một điều, có lẽ em nên từ bỏ những thứ không thuộc về mình. Nhưng em lại không thể nào quên được, chỉ đành cố hết sức níu giữ niềm hy vọng mong manh này. Sau khi chia tay không thể làm bạn, cũng không thể làm kẻ thù, nhưng cho dù là vậy, vẫn còn tốt hơn là làm người dưng xa lạ.
Mười năm trước, chuyện em có thể làm là dồn hết dũng cảm để yêu anh. Mười năm sau, chuyện em có thể làm, chính là cố gắng từ bỏ anh, có lẽ . . . . Anh đã đợi câu nói này của em suốt mười năm rồi nhỉ. Vậy thì, Tử Hiên, em tuyên bố buông tay anh, cũng là trả tự do lại cho chính bản thân em!”
Tắt máy tính, Hạ Du Du cứ im lặng ngồi trong bóng đêm, mặc cho nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cho đến khi sắc trời dần sáng, vẻ mặt Hạ Du Du mới lộ ra một nụ cười thanh thản, quay đầu lại nói với Trương Quân Hạo đã ở bên cạnh cô cả đêm: “Quân Hạo, chúng ta trở về thôi, trở về Pháp. . . .”
Mặc dù kỳ hạn mười năm mà Hạ Du Du tự đặt cho mình đã qua. Mặc dù Hạ Du Du đã nói rõ trong email là buông tay Tần Tử Hiên. Mặc dù mỗi khi đến sinh nhật Tần Tử Hiên, Hạ Du Du không còn viết email, không hề đến trước cổng biệt thự nhà họ Tần. Mặc dù Hạ Du Du không nhắc đến tên Tần Tử Hiên nữa. . . . . .
Hạ Du Du gần như sắp tin rằng, cuối cùng cũng có một ngày, cô sẽ hoàn toàn quên được tình yêu mình dành cho anh, quên được Tần Tử Hiên. Nhưng, chợt có một ngày, khi vô tình nghe được một bài hát cũ, Hạ Du Du không kềm được nước mắt, bởi vì bài hát này, cô đã từng nghe khi ở bên cạnh Tần Tử Hiên.
Hạ Du Du nghĩ, dùng mười năm chờ đợi trong vô vọng mới có thể can đảm từ bỏ, vậy phải dùng bao nhiêu lần mười năm nữa mới có thể hoàn toàn quên được. . . . . .
Trong khoàng thời gian này, Trương Quân Hạo đã cầu hôn Hạ Du Du vô số lần, Hạ Du Du đều không đồng ý. Mặc dù Hạ Du Du biết Trương Quân Hạo rất tốt với cô, biết mình đợi Tần Tử Hiên bao nhiêu năm, thì Trương Quân Hạo cũng sẽ chờ mình bấy nhiêu năm. Nhưng cô chỉ có thể xem Trương Quân Hạo như người thân thiết nhất của mình, mà không thể là người yêu, Tần Tử Hiên làm tổn thương Hạ Du Du, Hạ Du Du lại tổn thương Trương Quân Hạo.
Lúc Hạ Du Du hai mươi sáu tuổi, Trương Quân Hạo đưa cho cô một tờ báo nổi tiếng trong nước, cho dù đã không gặp nhau mười mấy năm, Hạ Du Du vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay, người trong bức ảnh kia —— chính là Tần Tử Hiên. Toàn thân áo đen khiến vẻ ngoài càng thêm mạnh mẽ lạnh lùng, làn da trắng nõn, trán cao sáng rộng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, mày kiếm dài, cho dù biết rõ đôi mắt kia không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy đôi mắt đen nhánh đó như nhìn thấu rõ lòng người, gương mặt hoàn mỹ không thể bắt bẻ gì được. Trước kia Tần Tử Hiên đã đẹp khiến người ta không dời mắt nổi, bây giờ lại càng thêm anh tuấn khiến người ta như muốn nín thở.
Trên báo là nội dung bài phỏng vấn Tần Tử Hiên: Niềm tự hào của du học sinh Trung Quốc, tấm gương “Thân tàn chí kiên” [2] – Thần thoại Phố Wall [3].
[2] Thân tàn nhưng chí không tàn, tàn nhưng không phế.
[3] Phố Wall (Wall Street): Là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York. Nó gần như chạy từ phía tây bắc xuống đông nam, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc tại phố South ở bờ sông East. Theo thời gian, tên gọi này đã trở thành đồng nghĩa cho thị trường tài chính của Hoa Kỳ nói chung. Wall Street cũng là cách nói tắt để đề cập đến các tầm quan trọng tài chính có ảnh hưởng của ngành tài chính Mỹ, tập trung ở khu vực thành phố New York.
Tuy bị mù, nhưng 15 tuổi đã được nhận vào trường trung học Stevenson —— Trường trung học công lập hàng đầu tại Mĩ.
16 tuổi, nhận được học bổng toàn phần của đại học Harvard, tiếp đó học lên thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Lúc còn đang là sinh viên, anh đã tự thành lập công ty của riêng mình. Mới đầu, tính luôn cả giám đốc và nhân viên chỉ có vỏn vẹn 3 người, nhưng chỉ sau một vài năm ngắn ngủi, công ty đã nhanh chóng phát triển lớn mạnh, ngành nghề kinh doanh cũng quy mô đa dạng hơn, từ điện tử, truyền thông, thời trang, nhà hàng khách sạn cho đến bất động sản, . . . Hiện tại, tổng giá trị tài sản ròng của anh đã vượt qua con số trăm tỷ USD.
25 tuổi về nước, anh chuyển hướng tập trung kinh doanh trong nước. Chỉ sau 3 năm, liên tiếp thu mua nhiều công ty quốc nội, nhanh chóng lớn mạnh. Chỉ mới 28 tuổi, Tần Tử Hiên đã là anh tài sáng lập nên tập đoàn Tần thị khiến nhiều người ngưỡng vọng.
Bài phỏng vấn còn cho biết thêm, đây là lần đầu tiên Tần Tử Hiên lộ diện công khai, cuối cùng anh cũng đã cho giới truyền thông may mắn vén lên bức màn che của vị “Quốc vương” bí ẩn đứng sau “Vương quốc” Tần thị. Hơn nữa, theo như những gì điều tra được, chủ tịch Hội đồng quản trị Tần Tử Hiên này là con trai và cũng là người thừa kế duy nhất của Chủ tịch Tần – Chủ tịch của công ty Tần thị nổi tiếng trong nước, nhưng mối quan hệ cha con giữa hai người không được hoà thuận lắm . . . . .
Trên báo còn đề cập đến một số tin tức lá cải bàn về các mối quan hệ của Tần Tử Hiên, nhưng Hạ Du Du đã không xem tiếp được nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc nhưng lại xa lạ của anh trên mặt báo, trong lòng cô chỉ cảm thấy bi thương và tuyệt vọng.
“Thì ra anh ấy vẫn luôn ở Mĩ, thì ra anh chỉ ở nơi cách mình hơn 2000 cây số. Mười năm qua, anh luôn bặt vô âm tín, thì ra anh quyết định về nước không phải để tìm kiếm mình, mà bởi vì mình nói sẽ buông tay anh, thì ra anh vẫn luôn sống tốt, còn tốt hơn cả mình tưởng tượng. . . . . .”
“Trở về thôi, Du Du, về gặp anh ta! Nếu như không quay về, dù cậu có dùng cách gì đi nữa cũng sẽ không quên được. Nhưng, hãy để mình ở bên cạnh cậu, như vậy, bất cứ lúc nào cậu ngoảnh lại cũng có thể nhìn thấy mình . . . . . “
“Hoặc là để mình tận mắt nhìn thấy cậu được hạnh phúc.”
Giọng nói trầm ấm của Trương Quân Hạo khẽ vang lên bên tai.
Ngày hôm đó, Hạ Du Du đau lòng ôm Trương Quân Hạo khóc lớn. . . . . .