(6)
Ngày cô xuất viện. Cô phải trở về rồi. Nhưng về đâu? Nhà mẹ? Hay là căn nhà đó? Cô không biết
mình nên đi đâu?
Cô không muốn đối mặt với Bạch Duệ Thần. Nhưng cô không biết phải làm sao?Suy nghĩ băn khoăn một lúc, cô quyết định trở về nhà của hai người.
Dù sao, trên danh nghĩa, cô vẫn còn là vợ của Bạch Duệ Thần, một nửa căn nhà đó vẫn thuộc quyền sở hữu của cô. Vừa về đến nhà, cô đã nghe thấy tiếng của hai người bọn họ.
“Anh yêu, bao giờ anh mới chịu cưới em đây?”
“Em yên tâm, anh sẽ mau chóng ly hôn rồi cưới em về.”
“Yêu anh quá à! “
Chị ta nũng nịu trong lòng hắn.
Muốn ly hôn? Đừng hòng! Cô tuyệt đối sẽ không để chị ta đạt được mục đích đâu. Thấy cô về, Tư Giai lên tiếng:
“Ai Ya, em gái về rồi à? Hơn một tháng nằm viện, “vết thương trên mặt” khỏi rồi chứ?”
Chị ta cố tình nhấn mạnh bốn chữ “vết thương trên mặt” kia. Cô biết,
chị ta đang muốn châm chọc cô, cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Chị ta thấy cô không phản ứng thì bèn nói tiếp:.
“Tư Mộc à, em đừng buồn. Bây giờ y học phát triển, mặt của em sẽ được chữa khỏi thôi. Nếu em muốn, chỉ cần xin chị một tiếng, chị sẽ kêu Duệ Thần đem em sang Mỹ chữa trị. “
“...”
“Tháng trước, chị vừa sang đó, vậy mà mặt đã được chữa khỏi rồi nè.”
Chị ta vừa nói vừa quan sát biểu hiện trên gương mặt cô.
Hừ.
Thì ra hắn ta bỏ mặc cô ở bệnh viện là vì mang chị ta sang nước ngoài. Mà thôi. Cô cũng chẳng muốn quan tâm bọn họ muốn làm gì nữa. Cô chỉ muốn sống yên ổn.
Thấy cô không tức giận, không sợ hãi, chị ta trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh.
Chị ta còn tỏ ra quan tâm:
“Thần, hay là anh mang con bé đi chữa trị đi. Nhìn mặt con bé như vậy, em thấy nó đáng thương quá.”
Chị ta đánh mắt sang chỗ Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần ôn nhu nhìn chị ta, sau đó liếc mắt sang chỗ cô, cười lạnh:
“Em không cần phải thương hại cho cô ta làm gì cả. Những gì cô ta gặp phải hôm nay, đều là do cô ta tự làm tự chịu.”
Cô vẫn đứng đó, từ đầu đến cuối vẫn không nói tiếng nào. Cô siết chặt lấy tay mình.Tự làm tự chịu?
Thật là nực cười. Cô đâu có làm gì?
Sao cô phải chịu?
Ánh mắt Bạch Duệ Thần vẫn đặt trên người cô:
“Nếu cô đã về, không phải nói nhiều nữa. Ly hôn đi. Tôi không muốn sống chung với một con mù như cô. Người tôi yêu là Tư Giai, tôi muốn cưới cô ấy.”
Ly hôn? Cuối cùng điều cô sợ nhất cũng đã xảy ra. Tư Giai thầm mừng trong lòng. Chị ta còn cố tình nói:
“Thần à, từ từ đã, Tư Mộc nó vừa mới xuất viện, anh tránh đả kích nó.”
Bạch Duệ Thần xoa đầu cô ta:
“Em không cần phải lo. Anh đã hứa sẽ cho em một danh phận, anh nhất định sẽ làm được.”
Rồi hắn ta đi đến chỗ cô, tay cầm tờ đơn ly hôn vừa rút ra từ cặp:
“Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký tên. Cô mau chóng ký tên rồi cuốn gói cút đi. Niệm tình cô là em gái của Tư Giai, tôi sẽ cho cô một căn biệt thự ở Giang Nam.”
Khoé môi cô lúc này khẽ nhếch lên:
“Bạch Duệ Thần, anh đừng quên, trước kia anh đã hứa với em những gì? “
“....”
“Anh nói rằng, trừ khi em có người khác, nếu không anh sẽ không ly hôn với em, chắc anh không quên đấy chứ?”
“....”
Bạch Duệ Thần im lặng, sắc mặt khẽ trầm xuống.
“Cho nên, Bạch Duệ Thần à, em sẽ không ly hôn đâu. Anh đừng nghĩ đến việc ly hôn một lần nào nữa.”
“Cô....”
Nét mặt Bạch Duệ Thần thoáng tức giận. Cô lẳng lặng tìm đường trở về phòng. Tư Giai đứng bên cạnh chứng kiến một màn này, chị ta tức đến phát điên lên. Không ngờ, đứa em gái này lại không coi lời nói của mình ra gì? Đã vậy, đừng trách tôi ác. Chị ta cười một cách quỷ dị.
Chị ta tiến đến chỗ Bạch Duệ Thần, khuôn mặt thoáng buồn bã:
“Thôi đi anh, nếu Tư Mộc đã không muốn ly hôn, anh cũng đừng trách nó. Anh chỉ cần để em ở bên cạnh anh mãi mãi là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi, không cần phải danh phận gì đâu.”
Hắn nhìn Tư Giai đầy đau xót:
“Ngốc quá. Em yên tâm, anh sẽ cho em một danh phận, để em danh chính ngôn thuận làm vợ anh. “
Bạch Duệ Thần vuốt ve tóc Tư Giai:
“Anh đã có cách để Tư Mộc chấp nhận ly hôn rồi, em yên tâm đi.”
Hắn ta ôm Tư Giai vào lòng mình.
Cô ta cũng mạnh mẽ đáp lại. Hắn ta cười lạnh. Có người khác bên ngoài, cho dù cô thật sự không có, tôi cũng có thể biến thành có.
Hắn ta cười như có âm mưu gì vậy? Còn Tư Giai, chị ta đang cực kỳ sung sướng.
Trái ngược với sự hạnh phúc của bọn họ, phía bên kia, Tư Mộc đang ôm lấy người mình, bật khóc nức nở. Sao bọn họ lại tàn nhẫn như vậy? Cô đã mất hết tất cả rồi, sao hắn vẫn còn muốn vứt bỏ cô?
[...]
“Tư Mộc, lại đây, uống với anh một chút đi. “
Cô đang nghe nhầm sao? Bạch Duệ Thần đang gọi cô? Tiếng hắn ấm áp, ôn nhu, cô chưa từng cảm nhận được.
Nhưng cô vẫn rất sợ, thái độ của hắn lúc này với sáng nay cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Hắn ta thấy cô đứng đó bèn lại gần, nhẹ nhàng cầm tay cô, đưa cô tới bàn ăn. Cô suýt giật mình vì thái độ của hắn.
Cô khẽ hỏi:
“Bạch Duệ Thần, anh muốn làm cái gì? “
Hắn đưa tay xoa đầu cô:
“Không có gì, anh cũng chỉ muốn, thử yêu em một lần. Em đã nói không ly hôn, vậy thì chúng ta hãy thử sống hạnh phúc với nhau đi.”
Giây phút đó, tim cô khẽ run lên.
Bạch Duệ Thần đang nói thật ư? Hắn không lừa cô, phải không?
Điều cô mong muốn bấy lâu nay, cuối cùng cũng thành hiện thực?
Cô khẽ hỏi:
“Anh không lừa em, đúng chứ?”
Hắn gõ nhẹ một cái vào trán cô:
“Tất nhiên là không rồi, đồ ngốc ạ.”
Đáy lòng cô nổi lên một tia ấm áp.
Như vậy, thật tốt. Cô vô thức nở nụ cười. Nụ cười đó, thật là đẹp!
Hắn ngây ngốc nhìn ngắm cô, nhưng một giây sau, hắn tự nhủ, không được như vậy. Hắn cầm lấy chai rượu vang trên bàn rót ra hai chiếc cốc, một cốc hắn đặt vào tay cô:
“Chúng ta uống với nhau một ly nhé. Cùng bắt đầu lại từ đầu.”
Cô vội vàng gật đầu, nhanh chóng uống hết ly rượu kia. Khoé môi hắn cong lên, vẻ mặt đầy hài lòng.
Một lúc sau, cô cảm thấy người mình càng ngày càng nóng, cổ họng khô rát, rất khó chịu. Người cô không còn chút sức lực nào.
Cô khó khăn hỏi hắn:
“Bạch Duệ Thần, anh bỏ gì vào trong rượu vậy?”
“Em cố gắng chịu một chút, sẽ hết ngay thôi.”
Ý thức cô mất dần, đầu óc mơ mơ màng màng. Khi cảm nhận được bản thân mình được đặt xuống giường, cô khó khăn bật dậy. Cô nhận ra, đây không phải nhà mình.
Đây là đâu? Bạch Duệ Thần rốt cuộc là đang muốn làm gì? Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng của mấy tên đàn ông:
“Chà chà, thì ra đây chính là món quà của Bạch phó tổng đưa tới à?”
“Nhìn cũng được phết nhỉ?”
“Tuy mù, nhưng cũng rất ngon.”
Hình như là có năm tên đàn ông, bọn chúng nhìn cô với ánh mắt đói khát, tràn đầy dục vọng.
“Các người là ai?”
Cô sợ hãi lên tiếng.
Một tên trong số đó cười đáp trả:
“Cô em không cần biết bọn tôi là ai? Cô em chỉ cần biết, lát nữa, bọn tôi sẽ phục vụ em tận tình.”
Giọng nói tên đó đầy dục vọng.
Cô hiểu lời hắn nói, cả người lùi về phía sau:
“Các người mau tránh ra. Các người không được làm gì tôi, chồng tôi sẽ không tha cho mấy người đâu. “
Càng nói, cổ họng càng rát, người càng ngày càng nóng.
Bọn chúng bật cười:
“Em đừng mơ tưởng nữa, Bạch Duệ Thần sẽ không đến cứu em đâu. Chính anh ta đã tặng em cho chúng tôi mà.”
“Oang” một tiếng.
Cô hoàn toàn không ngờ. Hóa ra
Bạch Duệ Thần làm vậy, là muốn dâng cô cho kẻ khác. Bạch Duệ Thần, anh là tên súc sinh.
Bọn chúng càng ngày càng đến gần chỗ cô:
“Nào, cô em, hãy ngoan ngoãn tận hưởng. Bọn tôi sẽ làm em phát sướng.”
Cảm nhận được nguy hiểm, cô hét to:
“Các người cút đi, đừng có lại gần tôi.”
“..”
“Tôi không cần.”
“...”
“Tránh xa tôi ra.”
Mặc cô gào thét, khóc lóc, bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho cô. Bọn chúng xé rách bộ quần áo trên người cô, lăm le gặm nhấm chiếc cổ trắng nõn của cô.
Đừng. Xin đừng làm vậy.Ai đó, cứu tôi với.
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù