(81)
Người đàn ông này chỉ gọi theo đúng chức vụ, gọi Bạch Duệ Thần hắn như là mọi người thường hay gọi mà thôi! Chứ đâu thể trách người đàn ông này được, người đàn ông này cũng chỉ là một người quản lý bình thường, đâu có biết phải làm thế nào để khiến cho người người đều cảm thấy vui vẻ cho được chứ. Người ta nhìn vào cũng cảm thấy người quản lý này thật là tội nghiệp quá đi mất.
Càng nghĩ càng tức giận, hai bàn tay của Bạch Duệ Thần hắn lại càng siết chặt hơn nữa. Bạch Duệ Thần thật sự muốn xả cơn giận này ra ngay lập tức.
Bỗng dưng, Bạch Duệ Thần đứng dậy, một âm thanh chói tai bỗng nhiên vang khắp cả căn phòng.
Choang!
Một tiếng vang lên!
Tất cả chai rượu làm bằng thủy tinh ở trên bàn chỉ trong phút chốc bị Bạch Duệ Thần hất tung xuống dưới, từng mảnh vụn vỡ tung toé văng khắp nơi trên sàn nhà. Toàn bộ những chai rượu đều bị vỡ vụn ra. Hai mắt Bạch Duệ Thần đỏ ngầu nhìn chằm chằm lên những mảnh vỡ vẫn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà kia!
Những mảnh vỡ bắn tung toé, nằm lăn lóc ở trên sàn nhà lạnh lẽo trong cái căn phòng sang trọng kia. Những mảnh vỡ của những chai rượu cùng với những mảnh vỡ của những chiếc ly đựng rượu bằng thuỷ tinh trộn lại tạo nên những màu sắc đa dạng.
Ánh đèn của căn phòng chiếu vào những mảnh vỡ kia khiến cho chúng lấp la lấp lánh rọi thẳng vào mắt của Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần hơi nheo mắt lại, đưa tay che lên mắt tránh đi cái ánh sáng từ những mảnh vỡ kia đang chiếu vào mắt mình.
Bạch Duệ Thần đã tức giận, lại bị những ánh sáng nhỏ lấp la lấp lánh kia chiếu vào mắt khiến cho Bạch Duệ Thần hắn càng trở nên khó chịu hơn cả. Bạch Duệ Thần thật sự muốn xông lên dùng chân giẫm nát những mảnh vỡ kia nhưng không thể làm vậy.
Cả người Bạch Duệ Thần lúc này đã mệt lử rồi, không còn sức đâu mà chạy đi chạy lại nữa. Bạch Duệ Thần ngồi phịch xuống ghế, liên tục thở hồng hộc lấy không khí vào bên trong phổi của mình. Sắc mặt của Bạch Duệ Thần vẫn không dễ chịu đi phần nào, hơn nữa lại còn càng khó coi hơn nữa.
Cánh tay của Bạch Duệ Thần vẫn ở trong trạng thái siết chặt thành nắm đấm, không hề mở ra. Bạch Duệ Thần càng ngày càng dùng lực mạnh, chứng tỏ ngọn lửa giận dữ ở sâu trong lòng của Bạch Duệ Thần ngày càng bùng lên thiêu đốt toàn bộ mọi thứ trong lòng của Bạch Duệ Thần, khiến cho nỗi oán hận của Bạch Duệ Thần ngày càng tăng lên nhiều hơn.
Một dòng máu đỏ tươi mùi tanh nồng chảy ra từ hai cánh tay của Bạch Duệ Thần. Dòng máu màu đỏ tươi cứ dần chảy xuống, rơi xuống sàn nhà tạo nên những âm thanh tí tách tí tách rất nhỏ. Nhưng ở trong cái không gian im lặng này, ai ai cũng có thể nghe thấy được tiếng của những giọt máu từ trên cánh tay của Bạch Duệ Thần rơi xuống sàn nhà kia.
Vết thương trên hai cánh tay của Bạch Duệ Thần dường như là rất sâu. Vậy mà Bạch Duệ Thần vẫn ngồi đó, không chịu đi cầm máu, cứ để cho những giọt máu rơi từ trên cánh tay của hắn xuống sàn nhà kia.
Nguyên nhân những vết thương này xuất hiện chính là bởi vì vừa lúc nãy, Bạch Duệ Thần tức giận không kiềm chế được bản thân mình đã hất đổ đống chai đựng rượu làm bằng thủy tinh ở trên bàn rớt hết xuống đất tạo thành những mảnh vỡ tung toé. Trong lúc không hề để ý đến, những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn kia đã cứa vào cánh tay của Bạch Duệ Thần lúc nào không hay biết, khiến cho máu tươi cứ chảy ra một cách liên tục.
Bạch Duệ Thần biết hai bàn tay của mình đang bị thương, nhưng dường như Bạch Duệ Thần vẫn không hề để tâm đến điều đó. Bạch Duệ Thần vẫn chẳng chịu đi cầm máu, cứ để cho máu chảy ra liên tục như vậy. Bạch Duệ Thần vẫn cứ ngồi im trên ghế, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, khiến cho máu chảy đến đó bắt đầu len lỏi vào những khe rãnh trên các đốt ngón tay của Bạch Duệ Thần hắn.
Nhưng chẳng lẽ, Bạch Duệ Thần hắn không hề cảm thấy đau hay sao chứ? Bạch Duệ Thần chỉ là một người bình thường, chứ không phải là mình đồng da sắt, nhưng tại sao khi những mảnh thuỷ tinh kia đâm vào da thịt của mình, Bạch Duệ Thần lại không hề cảm thấy đau cơ chứ?
Nếu là người bình thường, chắc chắn người đó sẽ cực kỳ đau đớn. Đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó, co rúm lại. Mặt mày tái mét, cả người đổ đầy mồ hôi rồi. Hơn nữa, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện để cầm máu và để cho bác sĩ khử trùng rồi sau đó khâu vết thương kia lại.
Nhưng không ngờ Bạch Duệ Thần lại vẫn có thể thản nhiên như vậy đấy. Khuôn mặt tức giận của Bạch Duệ Thần vẫn giữ nguyên như cũ, không hề mang theo sự đau đớn hay là nhăn nhó gì cả. Vết thương kia sâu như vậy, chẳng lẽ một chút đay rát hay là khó chịu, Bạch Duệ Thần cũng không hề cảm nhận được một chút gì hay sao? Hơn nữa, máu từ trên tay của Bạch Duệ Thần càng chảy ra nhiều hơn.
Ở phía dưới kia, tiếng choang vỡ vụn của những chai rượu truyền toàn bộ xuống dưới. Những nhân viên của quán đang tất bật làm việc nghe thấy tiếng vỡ đồ ở trên căn phòng VIP kia, trong lòng của bọn họ hết sức hoảng hốt.
Bọn họ biết rằng Bạch Duệ Thần đang rất tức giận, tức giận đến mức làm vỡ cả đồ đạc. Nhưng chẳng một người nào dám bước chân lên đó xem xem tình hình như thế nào rồi. Bọn họ đâu có cái gan mà làm vậy chứ. Bạch Duệ Thần tức giận đã đáng sợ lắm rồi, lên đấy thì có khác gì dâng mỡ lên miệng mèo hay không chứ?
Thế là chẳng một người nào dám bước chân lên đó. Bọn họ vẫn coi như không biết chuyện gì cả, cứ tiếp tục hoàn thành công việc mà mình đang làm dở tay. Phải mau chóng làm cho xong việc rồi còn về nhà, chứ bọn họ chẳng muốn ở đây mà chịu đựng cơn giận đáng sợ này của Bạch Duệ Thần đâu. Bọn họ vẫn còn muốn sống lắm, làm ơn hãy tha cho họ đi.
Tuy Bạch Duệ Thần đang ở trên phòng cao nhất của quán bar sang trọng này, nhưng âm thanh vẫn có thể truyền xuống căn phòng ở tầng thấp nhất, nơi mà các nhân viên ở trong quán vẫn còn đang cắm đầu cắm cổ vào làm nốt công việc còn đang dang dở để còn ra về. Chuyện này cũng là dễ hiểu thôi, tuy nơi này to nhưng các phòng cũng có một hệ thống nối liền với nhau, hơn nữa không gian rộng khiến âm thanh có thể dễ dàng truyền từ trên đó xuống nơi này.
Bạch Duệ Thần vẫn ngồi đó, có vẻ như Bạch Duệ Thần cũng đã biết mình bị thương rồi thì phải. Bạch Duệ Thần xé lấy một mảnh vải từ chiếc rèm được treo trên móc ở cạnh cửa sổ dùng để che nắng. Ngay sau đó, Bạch Duệ Thần băng những vết thương trên hai cánh tay của mình lại để cầm máu, tránh cho máu nó chảy ra quá nhiều. Bạch Duệ Thần không phải là sợ chết mà Bạch Duệ Thần vẫn còn chưa hoàn thành mục tiêu của mình, nên hắn vẫn chưa thể chết.
Thật ra, Bạch Duệ Thần không phải là không biết đau. Chỉ là lúc vừa nãy, cơn tức giận đã lấn át toàn bộ mọi thứ trong đầu của Bạch Duệ Thần hắn, hoàn toàn không cho đại não của hắn cảm nhận được một thứ gì cả. Lúc đó, trong đầu của Bạch Duệ Thần chỉ mang theo sự căm hận mà thôi, chứ Bạch Duệ Thần hắn làm gì có thời gian mà để tâm đến hai bàn tay của mình đang bị thương, hơn nữa còn đang chảy rất là nhiều máu nữa.
Lúc này, từ hai cánh tay của Bạch Duệ Thần truyền đến một cảm giác cực kì đau rát. Nhìn những mảnh thuỷ tinh bé tí thế kia thôi nhưng chúng cực kỳ sắc nhọn, một khi đâm vào tay sẽ khiến cho vết thương cực kỳ sâu. Có khi những mảnh thuỷ tinh này còn có thể gây chết người được đấy nếu để chúng đâm thẳng vào động mạch, khiến những tế bào động mạch chủ đứt ra, đến lúc đó, người bị thương như vậy chắc chắn sẽ mất mạng nếu không được cấp cứu kịp thời.
Hai cánh tay của Bạch Duệ Thần đã mệt mỏi đến mức rã rời rồi, các cơ đã đau đến mức khó chịu, nay lại còn thêm những vết thương này nữa chứ. Nhưng khuôn mặt của Bạch Duệ Thần vẫn lạnh tanh như vậy, không mang theo một cảm xúc nào khác cả.
Ngoại trừ sự tức giận vẫn còn hiện hữu trên gương mặt của Bạch Duệ Thần cùng khí thế lạnh lẽo khiến cho người ta phải rợn hết cả tóc gáy lên, hai sống lưng lạnh toát ra thì trên gương mặt anh tuấn kia của hắn không mang theo một chút cảm xúc nào khác cả. Đau đớn cũng không, khó chịu cũng không. Nói chung là không mang theo bất cứ một cái cảm xúc nào khác ngoại trừ sự tức giận được Bạch Duệ Thần thể hiện rõ ra bên ngoài cả.
Lý do Bạch Duệ Thần không muốn thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài là bởi vì Bạch Duệ Thần cảm thấy làm những điều này là không hề cần thiết một chút nào cả. Không những tốn thời gian mà lại phí công vô ích, chẳng giúp đỡ được gì cho Bạch Duệ Thần hắn cả.
Hơn nữa, Bạch Duệ Thần không muốn thể hiện cảm xúc ra bên ngoài chính là bởi vì hắn không muốn đối thủ cạnh tranh của Bạch Duệ Thần hắn nhìn ra được trong đầu của Bạch Duệ Thần hắn đang suy nghĩ điều gì. Nếu là như thế, thì toàn bộ tâm tư của Bạch Duệ Thần hắn đều bị bọn chúng đoán ra hết rồi, nếu vậy, Bạch Duệ Thần hắn có kế hoạch hoặc bí mật gì đều bị bọn chúng nhìn ra thì sao, đến lúc đó thì toàn bộ kế hoạch coi như hỏng hết.
Một trong những lý do giúp Bạch Duệ Thần hắn có được thành công như ngày hôm nay là bởi vì Bạch Duệ Thần quá đỗi lạnh lùng, tàn nhẫn khiến cho những đối thủ của Bạch Duệ Thần hắn ở trên thương trường không thể đoán ra được Bạch Duệ Thần hắn đang có kế hoạch gì. Vì vậy, Bạch Duệ Thần có thể đánh úp kẻ thù của mình một cách dễ dàng, khiến cho bọn họ không một chút phòng bị gì.
Nhưng có vẻ, tài năng của Bạch Duệ Thần hắn không được người khác coi trọng, trọng dụng thì phải nhỉ? Cũng thật là tội nghiệp quá!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.